Vừa ra khỏi mục thất, hắn đã nhìn thấy năm sáu người đi về hướng mình. Mấy người này nhìn thân thể cao to, quần áo trên người đều đeo trang sức màu tím, biểu tình có chút hung ác, hai người trong đó trên thân đều có huyết tích.
“Tiểu tử, ngươi là ai? Đại phu Cát Tường đâu?” Rất nhanh, bọn họ đã đến gần trước, một hán tử dáng người cao to hung hãn trừng mắt, trên dưới soi xét Đường Tam.
Sau khi ra khỏi mục thất Đường Tam mới phát hiện, gian mục thất mà hắn ở này cách bờ biển không xa, hơn nữa cũng chỉ một gian mục thất này của hắn mà thôi. Phía trước là bãi cát, phía sau lại là mảnh sâm lâm lớn, chỉ là lúc này đã là mùa thu hẳn, màu xanh trong rừng cây đã dần dần trút bớt.
“Đại phu Cát Tường không có nhà.” Nhìn thấy mấy người này, lại nhớ lại cuộc đối thoại giữa Cát Tường và một người khác lúc bản thân tỉnh lại lần đầu tiên, ba chữ Tử Trân Châu liền xuất hiện trong đầu Đường Tam. Lẽ nào, nơi đây chính là đảo Tử Trân Châu mà Hải Đức Nhĩ đã nói? Bản thân không ngờ lại đến đúng ổ hải tặc.
Song, lúc này cơ thể Đường Tam đã cơ bản khôi phục, tự bảo vệ mình tuyệt không thành vấn đề. So sánh với Thâm hải ma kình thì hải tặc chẳng thấm vào đâu.
“Không có nhà? Đi đâu rồi?” Tên hải tặc cao to đó trong nhãn thần hũng ác đã lộ ra sự mất kiên nhẫn.
Đường Tam lắc đầu, đáp: “Ta cũng không biết.” Tuy hiện tại hắn đang mặc y phục vải thô chắp vá, diện mạo anh tuấn cũng bị râu ria mấy ngày mọc ra che mất, nhưng khí chất ưu nhã cao quý đó vẫn không thể lấp dấu.
Tên hải tặc cao to nhìn kĩ càng Đường Tam, hừ một tiếng. “Tiểu tử nhà ngươi từ đâu đến? Chắc không phải mật thám chứ hả?” Vừa nói, một tay hắn vừa đưa qua nắm lấy cổ áo của Đường Tam.
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, “Nếu ngươi muốn ta cứu bạn người thì dừng tay.”
Tên hải tặc cao to đó rõ ràng có mấy phần thực lực, cánh tay lớn vừa hay dừng lại ngay trước ngực Đường Tam, lúc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Cát Tường tay cầm một cái vợt cá chậm rãi bước đến.
Cát Tường thân người hơi thấp hơn Đường Tam một chút, vai rất rộng, lạnh lùng quét qua một lượt mấy tên hải tặc đó, nhàn nhạt nói: “Đưa người bị thương vào trong. Ngươi giúp ta một tay.” Câu sau cùng là nói với Đường Tam.
Giúp một tay? Đường Tam không phản bác, dựa vào trí thông minh của hắn, lập tức có thể đoán ra được đây là Cát Tường đang tạo cho mình một thân phận hợp pháp. Tuy hắn không cần thiết, nhưng lại vẫn đi đến.
Hai hải tặc bị thương được đặt trên giường mà Đường Tam nghỉ ngơi trước đó. Vết thương của hai người này một người ở trước ngực, một người ở đùi, đều là ngoại thương nhưng lại rất nặng. Đặc biệt là tên đùi bị thương, động mạch chủ ở phần chân đã bị chém đứt, lúc này nếu không phải trên đùi buộc chặt một sợi dây thừng thì sợ rằng hắn sớm đã mất máu quá nhiều mà chết rồi.
Thương thế của tên hải tặc còn lại trông càng đáng sợ hơn, trên ngực phải cắm một cán dao găm, còn may không phải là xuyên qua.
Cát Tường đơn giản rửa tay xong, đầu tiên đi đến trước tên hải tặc bị thương ở đùi, từ dưới giường kéo ra một cái hộp gỗ, mở ra đưa cho Đường Tam.
“Ta nói cần dùng cái gì thì ngươi đưa cho ta.”
Đường Tam gật gật đầu.
Trong tay Cát Tường có thêm một cuộn vải, mở cuộn vải ra, bên trong là một hàng đủ chủng loại kim bạc. Ngón tay hắn rất dài, cũng rất vững chắc, liên tiếp châm bảy kim vào chân tên hải tặc đó.
Đường Tam nhìn ra, Cát Tường đang phong bế huyết mạch của tên hải tặc này. Hắn tuy không biết nhận huyệt, nhưng huyết mạch lại lựa chọn cực kỳ chính xác.
Sau khi hoàn thành chuyện này, hắn cẩn thận từng chút cởi dây thừng đã giúp đỡ đùi tên hải tặc ra.
Phụt một tiếng, một dòng máu tươi đột nhiên từ vết thường phun ra, bảy cây kim bạc Cát Tường châm vào có ba cây đã bắn ra.
Cát Tường mặt biến sắc, hắn biết, người này buộc quá lâu rồi, huyết áp quá cao mới xuất hiện hiện tượng này. Lúc vừa định buộc lại dây thừng, dùng ngân châm bế lại mạch thì một bàn tay thon dài đưa qua, hắn chỉ cảm thấy mắt hoa một cái, bàn tay đó dường như điểm một chút chỗ đùi tên hải tặc, máu tươi trước đó còn đang trào lên lập tức ngừng chảy.
Cát Tường mắt sáng lên, ngoảnh lại nhìn Đường Tam, Đường Tam mỉm cười gật đầu với hắn.
Tiếp đó cách trị liệu của Cát Tường khiến Đường Tam đại khai nhãn giới. Hắn dùng một kim nhỏ mảnh như lông tơ may lại động mạch chủ bị đứt lìa của tên hải tặc, rồi may tiếp cơ thịt và da. Không những động tác nhanh nhẹn vô bì, mà mỗi một kim đều cực kì tinh xảo chuẩn xác, tuyệt đối có thể dùng thần kĩ để hình dung.
Đường Tam nhìn ra, chiếc kim nhỏ đó là vũ hồn của Cát Tường, chỉ là, hắn lại không có chút hồn lực nào.
Tiên thiên đã là không chút hồn lực, đó chính là phế liệu trong phế liệu. Bất luận là vũ hồn như thế nào, người có tiên thiên không chút hồn lực cũng tuyệt đối không cách nào tu luyện nâng cao hồn lực của mình được. Khó trách biểu cảm của hắn lại lạnh lùng như vậy, tiên thiên linh hồn lực với tiên thiên mãn hồn lực của mình vừa đúng là hai thái cực, lúc hắn nhỏ nhất định đã phải chịu rất nhiều đả kích rồi.
Nhưng mà, y thuật của Cát Tường lại là xuất sắc nhất mà Đường Tam gặp được kể từ khi đến thế giới này. Quá trình điều trị cho tên hải tặc còn lại càng cho Đường Tam đại khai nhãn giới hơn. Cát Tường ngay tại trước mặt hắn làm một ca phẫu thuật ngực, may liền lại chỗ phổi bị phá hỏng. Cả quá trình dùng gần một canh giờ.
Lúc hoàn tất mọi thứ, Cát Tường rõ ràng lộ ra thần sắc hài lòng, dường như điều trị cho người khác là niềm vui lớn nhất của hắn.
Mấy tên hải tặc trước đó còn thập phần hung hăng đứng một bên, đến thở mạnh cũng không dám, mục quang nhìn Cát Tường và Đường Tam cũng tăng thêm vài phần tôn kính. Đặc biệt là tên hải tặc cao to vừa nãy định động thủ với Đường Tam, lúc này càng là một mặt cảm kích.
Phẫu thuật hoàn thành, Cát Tường đứng lên, nói với mấy tên hải tặc còn lại: “Người bị thương ở chân này các người có thể khiêng về, người còn lại trước tiên lưu lại đây đã, cần quan sát một thời gian. Làm phẫu thuật xong rất dễ nhiễm trùng, phải phối hợp một ít dược vật mới được.” Việc phẫu thuật hôm nay của hắn nhẹ nhàng hơn rất nhiều vì sự có mặt của Đường Tam. Đường Tam điểm huyệt khiến hắn có thể không cần thiết dựa vào kim bạc phong bế lại mạch máu người bị thương nữa, tiết kiệm rất nhiều thời gian và tinh lực.
“Đại phu Cát Tường, cảm ơn ngài cứu đệ đệ tôi.” Tên hải tặc cao to quỳ xuống đất bịch một tiếng, cứ thế hướng Cát Tường dập đầu lạy ba lạy. Hóa ra, người mà ngực phải bị đâm một dao vào chính là huynh đệ ruột thịt của hắn.
Cát Tường không khách khí, “Nếu muốn cảm ơn ta, vậy thì lần sau đến giúp ta đem đến ít dược vật.”
“Nhất định. Nhất định.” Tên hải tặc cao to đứng dậy, lúc nhìn lại Đường Tam cũng không hung tợn như trước đó nữa, “Huynh đệ, việc lúc trước thật hổ thẹn, đệ đệ ta bị thương nên lòng rất nóng ruột. Sau này có cơ hội mời huynh uống rượu.”
Đường Tam hơi ngẩn ra, ấn tượng mà mấy người Hải Đức Nhĩ để cho hắn không được tốt, nhưng tên hải tặc trước mắt dưới vẻ ngoài nanh ác lại tỏ ra vô cùng cởi mở.
Bọn họ đi rồi, Cát Tường vừa lặng lẽ dọn dẹp phòng, vừa nhàn nhạt nói với Đường Tam: “Ngươi nhìn ra rồi chứ, bọn họ là hải tặc. Nhưng hải tặc cũng là người, cũng không phải đều là người xấu, đây cũng là nguyên nhân vì sao ta chịu lưu lại đây.”
Đường Tam nói: “Nơi này là đảo Tử Trân châu?”
Cát Tường gật đầu: “Ngươi biết Tử Trân Châu?”
Đường Tam cười khổ đáp: “Ta và bạn bè chính là vì bị hải tặc của cờ đoàn hải tặc Tử Trân Châu tập kích mới rơi xuống biển. Nếu không nhờ ngươi cứu nói không chừng ta hiện tại đã chết rồi.”
Nghe lời của Đường Tam, Cát Tường chầm chậm thẳng lưng lên, mục quang nhìn Đường Tam trở nên có chút quái dị, “Nói như vậy ngươi chắc là quý tộc? Người của Tử Trân Chấu chỉ cướp quý tộc, ngư dân chỉ cần giao nộp một ít thuế biển là được.”
Đường Tam mỉm cười nói: “Đúng như ngươi đã nói, hải tặc không phải đều là kẻ xấu. Vậy lẽ nào quý tộc thì đều xấu xa sao?”
Cát Tường ngẩn ra một lúc, nhìn Đường Tam có chút không biết nên trả lời câu nói của hắn ra sao.
Đường Tam chuyển người nhìn ra bên ngoài. “Trên thế giới này, chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, khoảng cách giữa người tốt kẻ xấu cũng chỉ là có thể giữ được con đường ban đầu mình muốn hay không thôi. Nói cho ta biết tình hình ở đây một chút, được không?”
Cát Tường không dọn dẹp tiếp nữa đi đến sau lưng Đường Tam. Không biết tại sao hắn đột nhiên cảm thấy, trên thân nam nhân đã hồi phục trở lại này có một lọai ma lực rất đặc biệt, ma lực khiến người ta phải quy phục, mỗi chữ hắn nói ra đều như chứa đựng một loại âm luật đặc thù.
“Hoặc có thể ngươi nói đúng, trong quý tộc cũng có người tốt. Mấy năm nay Tử Trân Châu vẫn làm việc cướp của người giàu cứu giúp người nghèo. Song song với việc duy trì sự sinh tồn của bản thân, tài vật mà bọn họ cướp được đại đa số trợ giúp cho một vài ngư thôn cuộc sống khó khăn bên bờ biển. Đây là lí do ta lưu lại. Ta là đại phu duy nhất trong đoàn hải tặc Tử Trân Châu.”
Đường Tam chuyển thân, nhìn Cát Tường cự li gần, không tiếp tục chủ đề trước đó nữa mà hướng hắn hỏi: “Ngươi muốn cùng ta học phương pháp phong bế mạch máu vừa nãy hay không?”
Cát Tường hơi ngẩn ra, nhãn thần bình lặng đột nhiên biến thành ảm đạm, “Ta học không nổi. Phương pháp đó của ngươi cần hồn lực, nếu ta có hồn lực thì dù chỉ dựa vào kim của ta cũng vẫn có thể phong bế huyết mạch giống vậy.”
Đường Tam mỉm cười, nói ra một câu khiến Cát Tường không thể duy trì sự lãnh đạm nữa, “Nếu ta có thể giúp ngươi có hồn lực thì sao?”
“Ngươi, ngươi nói gì?” Cát Tường kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Tam. Cho dù tâm thái của hắn trầm ổn hơn đi nữa thì trên thực tế, hắn cũng chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi. Từ nhỏ đến lớn, vì tiên thiên linh hồn lực của mình hắn đã phải chịu qua không biết bao nhiêu thiệt thòi đau khổ. Hắn khát vọng biết bao bản thân có thể có hồn lực! Dù cho hắn có y thuật mà người thường không có hy vọng đuổi kịp, nhưng hắn rất rõ ràng, nếu bản thân có thể có hồn lực, thế thì, y thuật nhất thiết sẽ lại đột phá, huống hồ có hồn lực lại chính là ước mơ từ nhỏ đến lớn của hắn.
Đường Tam đáp: “Ta có một phương pháp tu luyện đặc thù, tuy không thể khẳng định chắc chắn thích hợp với ngươi, nhưng ta cảm thấy ít nhất cũng có cơ hội khiến ngươi trở thành một hồn sư.”
Cát Tường tuy trưởng thành hơn người cùng tuổi nhiều, nhưng nghe Đường Tam nói hắn vẫn không cách nào kiềm chế được sự kích động trong lòng, nhãn thần vốn bình lặng giờ đã tràn ngập khát vọng.
Đường Tam trầm ngâm nói, “Thủ pháp phong bế huyệt đó ta có thể dạy cho ngươi, coi như báo đáp ơn cứu mạng. Nhưng, công pháp này của ta lại thuộc về Đường môn, ta không có quyền truyền thụ ra. Cát Tường, ngươi nguyện bái ta làm sư không?”
Cát Tường ngẩn ra, bái sư? Lời của Đường Tam rất trực tiếp, trong mục quang thanh khiết của Đướng Tam hắn cũng nhìn không nhìn ra bất cứ mục đích nào. Do dự một lúc hắn đáp: “Nếu người thật sự có thể khiến ta trở thành một hồn sư, ta đồng ý. Chỉ là, ta đã mười bảy tuổi rồi, thật vẫn có thể trở thành hồn sư sao?” Bất luận nói thế nào, đây hoặc có thể là cơ hội duy nhất trong đời để hắn trở thành hồn sư.
Đường Tam lạnh nhạt cười một tiếng, “Ta nắm chắc tám phần, ngươi nguyện thử hay không?”
Cát Tường hít sâu một hơi, bịch một tiếng quý xuống trước mặt Đường Tam, dùng lực dập đầu ba lần, “Sư phụ.” Hắn không thể bỏ lỡ cơ hội này, tuy hắn biết sau khi bái sư thì từ nay bản thân phải nghe theo lệnh sư phụ, nhưng nếu bỏ lỡ cơ hội lần này rồi, hắn sợ bản thân sau này sẽ phải hối hận cả đời.
Đường Tam sau khi điềm nhiên nhận ba lạy của Cát Tường mới nâng hắn dậy. “Niên kỉ của ngươi đích thực có hơi lớn, nhưng chỉ cần ngươi chịu nỗ lực, tương lai nhất định có thành tựu. Ăn cái này đi.” Thò tay vào trong như ý bách bảo nang, lúc ra đã cầm một cây nhân sâm toàn một màu hoàng kim đưa cho Cát Tường.
Là một y gia, Cát Tường tự nhiên nhận ra được đây là cái gì, không ngăn được thấp giọng kinh ngạc, “Nhân sâm vạn năm?”
Đường Tam gật đầu đáp: “Thời gian cấp bách, ta còn nhiều việc cần làm, không kịp dùng nó luyện thuốc nữa, ngươi hãy trực tiếp ăn đi, ta giúp ngươi dựng căn cơ. Có sự bồi dưỡng nguyên khí bền chắc của nó, việc tu luyện của ngươi cũng có thể đạt đến một nửa thành công rồi.”
Thời khắc này, Cát Tường đã không còn nửa phần hoài nghi nào đối với lời nói của Đường Tam nữa. Sâm vương vạn năm này há phải ai cũng có thể dễ dàng lấy ra được? Đây là bảo vật vô giá!
Mà trong mắt Đường Tam, giá trị của sâm vương vạn năm lại chỉ có hạn, ít nhất không có tác dụng gì với bản thân hắn cả. So với thạch anh huyết long sâm và sâm vương cửu phẩm vạn năm thì cây sâm vương vạn năm này giá trị kém quá xa. Nhưng đối với Cát Tường hiện nay mà nói, nó lại vừa hay thích hợp.
Cát Tường ăn rất cẩn thận, dùng móng tay đâm vỡ lớp biểu bì của sâm vương vạn năm, sau đó lập tức đưa lên miệng hút nhẹ, rất nhanh bản thể của sâm vương vạn năm đã khô quắt lại, tinh hoa bên trong hóa thành chất lỏng chảy vào bụng hắn. Cát Tường chưa vứt bỏ vỏ sâm còn lại mà cẩn thận thu vào trong lòng mình, kể cả đã mất đi đại bộ phận tinh hoa nó cũng vẫn có thể chế luyện ra một ít thuốc tốt.
“Ngồi xuống.” Đường Tam ấn vào vai Cát Tường. Sâm vương vạn năm tuy không thể tính là tiên phẩm, nhưng cũng không phải thứ người bình thường có thể hấp thụ được. Cái gọi là suy không được bổ, người bình thường ăn thứ này xong chỉ vì đại bổ quá độ. Huyết mạch toàn thân sẽ vỡ tan mà chết. Đương nhiên, Cát Tường quyết không nghĩ Đường Tam đang tính toán với mình, ai lại có bệnh đến mức đem loại bảo vật vô giá này đi tính toán với một người chỉ biết chút y thuật như hắn?
Chỉ là công phu ngắn ngủi từ đứng đến ngồi mà sắc mặt của Cát Tường đã biến đổi từ bình thường thành đỏ rực, có thể thấy hiệu lực của sâm vương vạn năm kinh khủng thế nào.
Đường Tam cũng xếp bằng ngồi xuống, ngồi sau lưng Cát Tường, “Ý thủ đan điền, cảm nhận hồn lực ta trong nội thể ngươi vận hành, nhớ rõ con đường vận hành.”
Vừa nói hai bàn tay hắn đã ấn lên lưng Cát Tường, Cát Tường chỉ cảm thấy một dòng khí thanh mát từ lưng dâng khắp nội thể, sự khô nóng cực độ mà sâm vương vạn năm đem đến tức thời giảm đi nhiều.
Dưới Huyền thiên công của Đường Tam dẫn dắt, hiệu lực của sâm vương vạn năm hoàn toàn bị hút lại, vận hành chuyển động theo Huyền thiên công.
Giọt nước chi ân còn cần dùng cả nguồn báo đáp, huống hồ đây lại là ân cứu mạng. Đường Tam quyết định thu Cát Tường làm đồ đệ, đích thực không có bất kỳ mục đích nào, chỉ là muốn hồi báo ơn cứu mạng của hắn, càng là chuẩn bị đem Huyền thiên công của mình lần đầu tiên truyền thụ. Nếu không vì thế thì hắn cũng không cần bắt Cát Tường bái sư, Đường môn tuyệt học không thể truyền ra ngoài, quan niệm này sớm đã ăn sâu tận gốc rễ trong lòng Đường Tam rồi.
Bởi vậy, Đường Tam lúc này giúp đỡ Cát Tường vận công đã không còn đơn giản chỉ là để hắn hấp thu dược hiệu nữa. Hắn có ba mục đích, thứ nhất là hấp thụ lực thuốc, bồi dưỡng nguyên khí gốc cho Cát Tường. Thứ hai, là để Cát Tường nhớ rõ con đường mà Huyền thiên công vận chuyển, sau này dựa theo phương pháp này tiến hành tu luyện. Còn về điểm thứ ba, Đường Tam cần tiếp trợ lực thuốc, giúp đỡ Cát Tường trực tiếp đả thông kì kinh bát mạch, thế này thì sai lầm tu luyện muộn của hắn sẽ giảm bớt rất nhiều.
Cát Tường học y, khi hắn cảm giác thấy kinh mạch thứ nhất trong nội thể được khai thông thì hắn đã hiểu rõ ý của Đường Tam. Cho dù có hiệu lực của sâm vương vạn năm bổ trợ thì loại việc thay người khác đả thông kinh mạch này cũng phải hao phí hồn lực cực lớn. Cũng chính từ lúc Đường Tam bắt đầu giúp hắn đả thông kinh mạch, Cát Tường trong nội tâm cũng mới chân chính nhận vị sư phụ này.
Sau khi đả thông xong kinh mạch, Cát Tường chỉ cảm thấy khí lưu trong nội thể đột nhiên tăng lên rất nhiểu, tốc độ vận hành Huyền thiên công của Đường Tam cũng đột nhiên tăng lên. Chính tại lúc mà hắn cho rằng tất cả sắp kết thúc thì Đường Tam đã phát xung kích đến kinh mạch thứ hai.
Hồn lực của sư phụ lại thâm hậu như vậy sao? Cát Tường ổn định lại tâm ý, một mặt chăm chú ghi nhớ con đường vận chuyển của Huyền Thiên công, một mặt vô cùng kinh ngạc. Tuy lúc hắn cứu Đường Tam, Đường Tam là bộ dạng bẩn thỉu bù xù, nhưng hắn nhìn ra Đường Tam nhiều nhất cũng mới chỉ vừa qua hai mươi tuổi, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó lúc Đường Tam thu hắn làm đồ đệ hắn xuất hiện sự do dự. Theo hắn mà nói, Đường Tam nhiều nhất cũng chỉ là một hồn tông, thậm chí còn có thể chỉ là một đại hồn sư mà thôi. Nhưng lúc này hồn lực của Đường Tam lại vô cùng vô tận giống như sóng lớn trong biển vậy, hồn lực dâng lên căn bản không có nửa phần xu thế suy nhược, mỗi lần xung kích đều có ích vừa tầm, vừa đúng trong phạm vi cơ thể hắn có thể chịu đựng được, đối với khống chế hồn lực có thể nói là kì diệu đến không có chút tì vết, còn hồn lực tràn đầy khí thanh mát đó di chuyển trong kinh mạch càng là vô cùng thoải mái.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Xung quanh cơ thể Đường Tam đã bị hơi nước bao phủ, cơ thể hắn cũng vừa mới hồi phục, lượng lớn hồn lực truyền ra tăng thêm sự khống chế tinh xảo chuẩn xác, đích thực tạo cho hắn gánh nặng không nhỏ. Nhưng kì kinh bát mạch của hắn sớm đã đả thông, tốc độ hồi phục hồn lực nhanh hơn nhiều so với hồn sư bình thường. Quá trình tuần hoàn hắn đả thông kinh mạch cho Cát Tường cũng giống như đang tự tu luyện, kinh mạch bản thân sau khi hồi phục trong quá trình không ngừng vận hành Huyền thiên công lặp đi lặp lại cũng đang củng cố.
Cuối cùng, kinh mạch sau cùng cũng đả thông hoàn thành. Đường Tam tay mười ba lần vỗ vào sau lưng Cát Tường, âm thanh thấp trầm mà tràn đầy uy nghiêm vang lên trong tai Cát Tường, “Không được xuất thanh tiết khí, dựa theo đường vận hành ta đã dạy tiếp tục củng cố tu luyện.” (Không mở miệng tránh giải phóng khí trong cơ thể)
Cát Tường quả nhiên không xuất thanh, hồn lực mà sâm vương vạn năm hóa thành cùng với sự tăng cường do đả thông kinh mạch khiến hắn đã hoàn toàn có thể tự mình khống chế hồn lực tiến hành tu luyện. Cảm giác kỳ diệu phiêu diêu như tiên đó, cho dù giờ bảo hắn từ bỏ, hắn cũng không đồng ý.
Bản thân Đường Tam cũng tiến nhập vào tu luyện, hồn lực đã tiêu hao cần hồi phục, mấy năng lượng dị chủng trữ tàng trong bát chu mâu đó cũng cần nhanh chóng tiêu hóa mới được, để tránh xảy ra phiền phức.
Thời gian một ngày một đêm cứ thế trôi qua, mãi đến sáng ngày hôm sau, tiếng kẻ bị thương rên rỉ trên giường mới khiến hai người Đường Tam bừng tỉnh.
Đường Tam từ từ mở mắt. Cát Tường cũng đã thu hồi công lực đứng lên, cung kính đứng bên cạnh Đường Tam, “Sư phụ.” Hắn đương nhiên hiểu rõ điều mà Đường Tam đã đem đến cho hắn tốt đến mức nào. Thời khắc này, hắn đã rõ ràng cảm giác được thế giới xung quanh đều không như trước nữa, tất cả màu sắc đều tươi tắn như vậy. Trước mắt càng là một màn rõ ràng. Sự thoải mái không nói thành lời được trong nội thể càng khiến hắn thấu hiểu được cảnh giới mà trước đây chưa từng có.
Đường Tam mỉm cười, đáp: “Kì thực ngươi rất có thiên tư. Ta đả thông kì kinh bát mạch của ngươi thì sau này tu luyện đã có thể thành công một nửa, song muốn có thành tựu thì nhất thiết phải nỗ lực. Dù có thiên tư hơn nữa, không nỗ lực tu luyện thì cũng vô dụng.”
“Dạ.” Cát Tường thành thật đáp ứng. ” Hắn nên thay thuốc rồi.” Đường Tam chỉ chỉ người bị thương. Cát Tường vội vàng gật đầu. Nói thực, một ngày một đêm tu luyện này đã khiến hắn quên hết chuyện bên ngoài thân thể.
Sau khi thay xong thuốc cho người bị thương, bón cho hắn ít đồ ăn, Cát Tường lại làm đồ ăn cho Đường Tam và mình, sư đồ hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
“Sư phụ, người rốt cuộc là hồn sư cấp bậc gì? Trong đoàn hải tặc Tử Trân Châu cũng có không ít hồn sư, nhưng cảm giác mà người cho đệ tử không giống bọn họ.” Cát Tường đối với Đường Tam đã mất đi sự lạnh lùng vốn có, còn lại chỉ là tôn kính và sùng bái.
Một hồn sư có thể giúp đỡ phế vật không có hồn lực tiến hành tu luyện, đây là đẳng cấp vĩ đại thế nào, ít nhất hắn trước đây chưa từng nghe nói qua.
Đường Tam mỉm cười đáp: “Sau này ngươi tự nhiên sẽ biết. Nói chút về tình trạng bản thân ngươi đi, cảm giác thế nào? Con đường tu luyện quen thuộc rồi chứ.”
Cát Tường gật đầu, đáp: “Đã nhớ thuộc rồi, nhưng hình như bất luận tu luyện thế nào, hồn lực trong nội thể cũng không có nửa phần tăng lên, có phải vì thời gian đệ tử tu luyện quá ngắn không?”
Đường Tam không cười nữa nói: “Ngươi bây giờ nếu có thể tiến bộ thêm mới là kì tích. Lẽ nào ngươi không biết hồn sư đến một cấp bậc nhất định, nhất thiết phải sau khi có hồn hoàn mới có thể tiếp tục tu luyện sao?”
Tay Cát Tường vốn dĩ rất ổn định hơi run nhẹ, cá khô trong tay rơi lên mặt bàn, “Người, người là nói…”
Đường Tam gật đầu đáp: “Nếu dựa vào một cây sâm vương vạn năm, cộng thêm ta giúp ngươi đả thông kì kinh bát mạch còn không thể khiến ngươi có tiên thiên mãn hồn lực, vậy nỗ lực hôm qua của ta há là phí công sao? Ngươi bây giờ cần thiết đạt được đệ nhất hồn hoàn của mình, sau đó mới có thể tiếp tục tu luyện. Nếu ta đoán không sai, hồn lực của ngươi bây giờ ít nhất có mười lăm cấp trở lên. Đương nhiên, phải sau khi lấy được đệ nhất hồn hoàn mới có thể thể hiện ra.”
Cát Tường ngẩn người ra nhìn Đường Tam, rất lâu sau mới bật ra một câu, “Sư phụ, người thật quá vĩ đại, đệ tử trước giờ chưa từng nghe nói qua ai có thể khiến người không có hồn lực tiến hành tu luyện.”
Đường Tam cười khổ đáp: “Đặc thù của công pháp này là chỉ có người linh hồn lực hoặc người từ nhỏ bắt đầu tu luyện mới có khả năng tu luyện. Song ta chẳng có nhiều sâm vương vạn năm như vậy, ngươi coi như một trường hợp đặc biệt đi.”
Cát Tường đáp tự đáy lòng: “Cảm ơn người, sự phụ.”
Đường Tam do dự một chút nói: “Cát Tường, ngươi với đoàn trưởng đoàn hải tặc Tử Trân Châu quen không?”
Cát Tường gật đầu, đáp: “Coi như quen biết đi. Đệ tử là đại phu duy nhất ở đây, vì đã từng chẩn trị cho rất nhiều hải tặc nên đội bọn họ đệ tử đều coi như quen biết. Sư phụ, người cần gặp đoàn trưởng của Tử Trân Châu sao?”
Đường Tam gật đầu, “Chúng ta lần này ra biển tổng cộng tám người, vì gặp phải hải hồn thú cường đại nên mọi người đều thất tản rồi. Nếu có thể, ta muốn mời đoàn hải tặc Tử Trân Châu giúp đỡ tìm kiếm trên biển, ta nguyện ra giá cao, coi như thuê bọn họ.”
Cát Tường nghĩ một lúc đáp: “Chắc là có thể. Vậy đệ tử đưa người đi gặp người đó. Song, người trước tiên vẫn nên đi tắm rửa sửa soạn một chút rồi nói.”
Sửa soạn qua một chút, Đường Tam thay lên một thân trường bào bạch sắc, đầu tóc chải lại, cạo sạch râu ria. Lúc này mới lộ ra diện mạo vốn có, ngay đến Cát Tường cùng là nam nhân cũng không khỏi ngây người ra. Tướng mạo và khí chất của Đường Tam không phải loại hải tặc ở đây có thể so sánh nổi. Đặc biệt là nét ưu nhã điềm đạm đó khiến người khác không nhịn được sinh ra cảm giác tự thẹn không bằng.
Ra khỏi mục thất, Cát Tường dẫn Đường Tam đi vào sâu trong đảo Tử Trân Châu, vừa đi, Cát Tường vừa nói: “Sư phụ, đảo Tử Trân Châu tổng cộng có ước chừng hơn ba nghìn hải tặc. Trong đó, người có năng lực chiến đấu đại khái có một nghìn năm trăm người, bao gồm hai trăm hồn sư, trong đó, mạnh nhất chính là đoàn trưởng Tử Trân Châu. Người đó là một hồn đế cấp sáu mươi tám, vô cùng lợi hại. Chính dựa vào thực lực mới ngồi lên được vị trí đoàn trưởng. Dưới người này còn có bốn hồn vương cấp trên năm mươi. Thuyền lớn nhỏ chỉ có bốn mươi chiếc, trong đó hiệu Tử Trân Châu lớn nhất đủ để dung nạp năm trăm hải tặc, là nơi ở của đoàn trưởng Tử Trân Châu, cực kỳ nổi tiếng trong hải vực phụ cận.”
Cơ thể đã hồi phục, Đường Tam trong lòng tràn ngập lo lắng về sự an nguy của các bạn bè. Đầu tiên, mọi người đều không biết bơi. Trong biển lớn, tuy dựa vào thực lực hồn sư của bọn họ thì việc sinh tồn có lẽ không phải vấn đề quá lớn, nhưng vạn nhất gặp phải hải hồn thú thì sẽ rất khó kháng cự. Lúc trước khi hắn mất đi thần trí vẫn nhớ rõ ràng Đái Mộc Bạch và Chu Trúc Thanh đã bị thương nặng, trong mấy người còn lại cũng chỉ có năng lực chiến đấu của Mập Mạp là mạnh chút.
Đường Tam đã quyết định, sau khi gặp được đoàn trưởng Tử Trân Châu của đoàn hải tặc Tử Trân Châu, bất luận phải trả giá cao bao nhiêu cũng phải khiến bọn họ giúp toàn lực tìm kiếm. Hơn mười ngày qua rồi, hiện tại hắn chỉ có thể cầu chúc cho mọi người bình an vô sự.
Xuyên qua một rừng cậy rậm rạp, phía trước đã xuất hiện vùng lớn nhà ở. Xem ra nơi đây càng giống với một làng mạc lớn hơn. Nhà to đều dùng gỗ chế tạo, xung quanh là rừng cây rậm rạp, vị trí này lựa chọn rõ ràng không tồi. Trên biển dễ xuất hiện bão, xung quanh có rừng cây bảo hộ che chở, thiên nhiên mà thôn làng cần chịu cũng đỡ đi nhiều.
Cả làng ngoại vi không có bất cứ biện pháp phòng hộ nào, nhưng Cát Tường vừa đưa Đường Tam đến đây thì không khỏi ơ nhẹ một tiếng, “Chuyện gì đây? Có hỉ sự gì sao? Thông thường chỉ có lúc đón năm mới thì mỗi hải hộ mới treo lên đèn lồng màu tím.”
Đường Tam giờ mới chú ý đến, trước mỗi một gian mục thất trong thôn đều đang treo hai đèn lồng to màu tím. Lúc này là ban ngày nên không có đốt sáng.
Đối với mấy thứ này Đường Tam tự nhiên là không để tâm, việc hắn để tâm là làm sao thuyết phục đoàn hải tặc Tử Trân Châu giúp đỡ mình tìm kiếm bạn hữu.
Hai người đang chuẩn bị vào thôn, trước mặt lại chạm phải một hải tặc cao to, chính là hán tử cao to hôm qua đem người bị thương đến. Vừa trông thấy hai người Cát Tường và Đường Tam, hắn lập tức vô cùng mừng rỡ kinh ngạc, vội vàng đón lên.
“Thần y Cát Tường, chào ngài. Đệ đệ tôi hắn không sao chứ?”
Cát Tường đáp: “Hắn rất tốt, sau khi dùng thuốc không có phản ứng phụ nào, thương thế đã ổn định rồi. Nhưng cần phải nghỉ ngơi, qua thêm hai ngày nữa thì ngươi có thể đưa hắn về nhà rồi.”
Người hải tặc cao to thở phào một hơi, nói: “Vậy thì tốt. Lần này thật may mà có ngài, tôi chỉ có một đệ đệ đó, thật không biết nên làm sao cảm tạ thần y mới tốt. Ngài yên tâm, thuốc mà ngài nói lần sau tôi xuất hải nhất định đem về cho ngài. Hai người đến đây là…”
Cát Tường đáp: “Chúng ta cần gặp đoàn trưởng. Đúng rồi, hôm nay làm sao đều treo lên đèn lồng tím? Có hỉ sự gì hay sao?”
Hải tặc cao to vỗ trán, cười đáp: “Đều tại tôi, hôm qua thì bận việc của em trai, việc quan trọng như vậy lại quên nói với ngài. Hôm nay là ngày đại hỉ của đoàn trường! Buổi tối sẽ tổ chức.”
Cát Tường ngẩn ra một chút, sắc mặt tức thời trở nên cổ quái, “Đoàn trưởng sắp được gả? Ai dám lấy hắn nhỉ?”
Hải tặc cao to giật bắn người, vội vàng đưa tay ra suỵt một tiếng, “Nhỏ tiếng chút, ngàn vạn đừng để người của đoàn trưởng nghe thấy, không thì phiền phức to. Không phải gả cho người ta, mà là cưới vợ. Đoàn trưởng của chúng tôi…” Nói đến đây, hắn có lúng túng ho hai tiếng, nhìn thấy không xa có người đi tới, vội vàng che giấu một chút, nói: “Tôi đi chỗ thần y thăm đệ đệ, các vị đi gặp đoàn trưởng là biết.”
Nghe cuộc nói chuyện giữa Cát Tường và tên hải tặc cao to, Đường Tam không khỏi nhăn mày, nếu đoàn trưởng đoàn hải tặc Tử Trân Châu kết hôn, vậy thì hắn ta còn chịu giúp ta cứu người sao?
Trên dọc đường đi vào thôn, bất luận là nam nữ già trẻ, gặp phải Cát Tường gần như đều thân mật lên chào hỏi, có thể thấy Cát Tường tuy niên kỉ không nhiều, nhưng địa vị trong đoàn hải tặc Tử Trân Châu này không hề thấp, hải tặc từng chịu ân huệ của hắn cũng không ít.
Đi thẳng đến giữa thôn, Cát Tường chỉ một tòa mục thất đặc biệt cao to phía trước nói: “Đó chính là nơi ở của đoàn trưởng.”
Đường Tam nhìn theo phương hướng tay Cát Tường chỉ, một khắc sau, hắn đã toàn thân chấn động kịch liệt. Đột nhiên dừng bước, Cát Tường nghe thấy rõ ràng, sư phụ ở sau lưng mình trên thân truyền đến một loạt âm thanh giống như tiếng xương cốt nổ tung. Lúc ngoảnh đầu lại nhìn, lập tức phát hiện hai mắt Đường Tam bắn ra quang mang tử kim sắc trong vòng ba tấc, sát khí mãnh liệt khiến không khí phảng phất cũng vì thế mà đông cứng lại, lực uy hiếp bá đạo mà ngang ngược suýt nữa làm Cát Tường ngã ngồi xuống đất, không khống chế nổi phải lùi lại mấy bước.
Run sợ, Cát Tường nhìn theo mục quang Đường Tam, chỉ thấy, ngồi trước mục thất lớn nhất có sáu người đang bị trói trên cột trụ, trông không rõ tướng mạo, nhưng từ mức độ y phục bị phá hỏng mà đánh giá thì tình trạng cơ thể hiển nhiên không hay.
Cát Tường nhìn không rõ, không có nghĩa là Đường Tam cũng vậy, sáu người này không phải chính là bạn bè bị thất tung của hắn sao? Đái Mộc Bạch, Chu Trúc Thanh, Áo Tư Tạp, Trữ Vinh Vinh, Mã Hồng Tuấn cộng thêm một Bạch Trầm Hương, duy độc thiếu mất Tiểu Vũ. Từng sáu người đang bị một sợi dây sắt thô to trói trên cột trụ, hơi thở hơi yếu, tình trạng cơ thể cực kì tồi tệ.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Tam sao lại có thể không tức giận đây? Một tiếng gầm giận dữ thấp trầm vang lên từ trong miệng Đường Tam, dần dần tiếng gầm trở nên lanh lảnh, đem theo sự phẫn nộ tột cùng xông lên, năng lượng bạo ngược không chút bảo lưu giải phóng ra, vạt áo sau lưng đột nhiên bị xé tan, bát chu mâu màu sắc pha tạp phá lưng mà ra.
Cát Tường chỉ cảm thấy Đường Tam lúc này như biến thành một người khác, bá đạo, tà dị, ngập tràn sát cơ. Không cần hỏi hắn cũng có thể đoán ra sáu người đang bị trói đằng kia nhất định có liên quan đến vị sư phụ mình mới bái này, vội vàng hét gọi, “Sư phụ, người…”
Bát chu mâu bỗng cắm xuống đất, không đợi lời của Cát Tường nói xong, cơ thể Đường Tam đã như đạn bắn đi, đem theo tiếng gào thét giận dữ lanh lảnh, xông thẳng đến tòa mục thất đó.
Nghe thấy tiếng gào của Đường Tam, sáu người bị trói trên cột miễn cưỡng ngẩng đầu lên, tinh thần bọn họ đều tốt lên vài phần, ánh mắt mong đợi hòa với nước mắt dâng lên trong đáy mắt.
Quang mang lấp loáng, gần như là một khắc sau đó, Đường Tam đã đến trước người bọn họ, bát chu mâu băng lạnh cắt qua, dây sắt đứt rời thành từng phần, Sử Lai Khắc ngũ quái cộng thêm Bạch Trầm Hương liên tiếp tuột xuống đất thở hổn hển.
Đường Tam một đấm nghênh diện, oanh kích mạnh mẽ lên tường mục thất trước mặt, một đấm này của hắn vẫn là đem theo lực chấn động cực mạnh, trong tiếng vang ầm ầm hắn bay ra từ chính diện bức tường vừa hóa thành tro bụi.
Từ lúc bắt đầu tiếng gào đến một đấm phá nhà, chẳng qua chỉ là một quá trình cực ngắn mà thôi. Sự phẫn nộ trong lòng Đường Tam đã đạt đến cực hạn, bất luận trước đó Cát Tường đã đánh giá đoàn hải tặc Tử Trân Châu này thế nào đi nữa, đã làm hại đến bạn hữu của hắn thì tuyệt đối là địch nhân.
Tường bị phá vỡ, Đường Tam thấy một cảnh khác càng khiến hắn khóe mắt muốn nứt ra, một kẻ thân mặc trường bào tử sắc, dáng người trung đẳng đang quay lưng lại hướng mình, còn tên đó trong lòng đang ôm Tiểu Vũ chỉ còn lại bát bảo như ý nhuyễn giáp lót thân đang giãy giụa không ngừng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đường Môn - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 07/12/2020 11:29 (GMT+7) |