Mái tóc mềm mại bới cao của Lâm Nhược Khê giờ đã buông lơi, mái tóc ấy mềm mại suôn dài phủ lên gương mặt trái xoan khiến vẻ ngoài càng thêm kiều diễm, nhưng khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi ấy khiến người nhìn thấy xót xa…
Nhìn thấy Dương Thần từ cửa bước vào, sắc mặt của Lâm Nhược Khê biến đổi ngẩng đầu lên nhìn mà chẳng hỏi han xem Dương Thần xử trí Lâm Khôn như thế nào, trầm ngâm vài phút rồi bỗng cười nhạt nói:
– Để anh cười chê rồi, đúng vậy, tôi có một người cha như thế đấy, một gia đình đáng cười vậy đó, có phải là anh thấy tôi thật đáng thương không, thấy tôi đáng thương hại… tôi chẳng cần bất cứ ai cảm thông cả, đặc biệt là anh…
– Ai bảo tôi đồng cảm với cô.
Dương Thần cười nhạo, lấy từ túi áo một điếu thuốc châm lửa rồi rít một hơi.
– Không cho phép anh hút thuốc trước mặt tôi.
Lâm Nhược Khê nhíu mày khó chịu lấy tay xua tàn khói thuốc ở trước mặt.
Dương Thần ngoảnh mặt làm ngơ, ngã lưng lên sô – pha dài bên cạnh, ngẩng cao đầu vừa hút thuốc vừa bảo:
– Tôi chỉ muốn khuyên cô một câu, trước mặt tôi ít diễn mấy cảnh bi thương đó đi. Dù sao thì cô cũng biết cha mẹ mình là ai, nhận được sự yêu thương của gia đình mặc dù chẳng êm ấm gì, nhưng chí ít cô cũng có nhà để về, cô sinh ra xinh đẹp nhận được bao sự ngưỡng mộ, từ nhỏ chẳng phải lo nghĩ đến cơm áo gạo tiền, chừng này tuổi đã có nhà đẹp xe xịn, muốn gì có nấy… Cô sẽ không hiểu được trong lòng một người đến cha mẹ cũng không biết là ai, thậm chí nhà ở đâu cũng không biết, một kẻ chẳngcó gì cả, cảm giác thế nào đâu…
Đột nhiên nghe một thôi một hồi như thế khiến Lâm Nhược Khê khựng lại, đây là lần đầu tiên Lâm Nhược Khê nhìn sâu vào đôi mắt của Dương Thần, đôi mắt thăm thẳm ấy toát ra nỗi buồn bã và cô đơn, khiến tim của Lâm Nhược Khê không khỏi thắt lại.
Dương Thần không dừng ở đó, tiếp tục từ từ chậm rãi nói như thể đang độc thoại:
– Lúc nhỏ luôn chỉ có một thân một mình, lúc đói, lúc lạnh, khi bị bắt nạt, hay khi bị đánh đều chỉ có một mình mà thôi… không cha không mẹ, không người thân, không anh chị em, thậm chí là không có lấy một người bạn… để sinh tồn, có thể vì một ổ bánh mì đã hỏng mà đánh nhau u đầu chảy máu. Để no cái bụng còn có thể ăn cỏ, vỏ cây đến nỗi dạ dày chảy máu… chẳng ai thèm để ý lời cô nói đâu, cũng chẳng có ai thương hại cô làm gì, bởi cô chỉ là sinh mạng hèn mọn bị cả thế giới này bỏ rơi, con chó người ta nuôi còn hơn cô ấy chứ…
Nghe những lời tự sự của chồng khiến đôi mắt Lâm Nhược Khê lại hoe đỏ, nhưng không phải vì bản thân cô mà vì số phận đáng thương kia.
– Tôi xin lỗi…
Lâm Nhược Khê cúi đầu hạ giọng:
– Tôi đâu không biết anh từ nhỏ đã phải vất vả như vậy…
Dương Thần cúi đầu, để lộ dần gương mặt vui cười đùa như mọi khi:
– Bà xã ngoan hiền, tôi chỉ nói bừa mà cô cũng tin sao.
– Anh…
Lâm Nhược Khê ngước đầu lên, trong lúc lòng cô đang cảm thấy rất buồn khổ thì cái tên vô lại đó lại có thể nói rẳng đó là những lời bừa, tức nghẹn ứ cả cổ:
– Anh là loại người gì vậy hả.
– Haha, muốn chọc cô thôi, cái bộ dạng giận dữ của cô đáng yêu hơn nhiều so với bộ dạng bi thương lúc nãy đó.
Dương Thần tấm tắc khen.
Lâm Nhược Khê chợt cảm thấy lòng ấm áp, cô hiểu Dương Thần muốn cô chuyển sự chú ý sang chuyện khác để không còn thấy buồn khổ nữa, nhưng cô chẳng biết làm sao nói ra lời cảm ơn:
– Nếu như nói anh gạt tôi, thì anh nói xem cha anh đang ở đâu, mặc dù chúng ta chỉ là hợp đồng kết hôn, nhưng nếu cha anh đột nhiên xuất hiện rất có thể sẽ làm hỏng mọi thứ.
Hai ngón tay của Dương Thần vân vê đầu lộc thuốc lá, thản nhiên cười đáp:
– Tôi nói chuyện vừa rồi đúng là không phải gạt cô, tôi thật sự chẳng biết cha mẹ là ai, lúc tôi chưa đủ năm tuổi thì đã lạc mất người nhà rồi, tên tôi là điều duy nhất tôi còn nhớ được, tôi là trẻ mồ côi.
Nghe được Dương Thần phác họa sơ về bản thân là trẻ mồ côi, Lâm Nhược Khê thấy lòng xót xa, đột nhiên muốn an ủi, nhưng chẳng biết phải làm thế nào mở miệng, đành thôi, chỉ biết gật gật đầu chẳng nói năng gì thêm.
Hai người trầm mặc một lúc, Lâm Nhược Khê mới mở miệng nói:
– Dương Thần, có một số việc tôi nghĩ là cần nói rõ với anh, dù sao thì anh cũng đã ký hợp đồng với tôi, nên cũng có quyền biết ngọn nguồn sự việc.
Dương Thần nhíu mày đáp:
– Cô muốn nói đến người cha béo ú ngu xuẩn như heo của cô hay là muốn nói đến chuyện hợp đồng kết hôn?
– Không cho phép anh kêu cha tôi là heo…
Lâm Nhược Khê có chút bực bội:
– Nếu ông ấy là heo thì tôi cũng là heo còn gì.
– Haha, Nhược Khê xinh đẹp nhà chúng ta, nếu có là heo thì cũng là con heo xinh xắn đáng yêu.
– Anh mới là heo…
Lâm Nhược Khê trợn ngược mắt lên, nhưng thực chẳng giận dữ gì, cô quay lại vấn đề chính:
– Cha tôi nắm giữ 30% cổ phần của công ty, không chỉ là cổ đông lớn nhất của công ty tôi, điều đó quan trọng bởi bà nội tôi mất để lại 60% cổ phần cho tôi, tôi có quyền tuyệt đối nhưng… nhưng trong tay cha tôi còn có một khế ước nhà đất cũ…
– Khế ước ngôi nhà đó rất quan trọng với cô?
Dương Thần thắc mắc.
– Rất là quan trọng…
Trong mắt Lâm Nhược Khê để lộ niềm thương nhớ và hạnh phúc:
– Lúc nhỏ chỉ có bà và mẹ bên cạnh, tôi cứ thế mà lớn lên, cha tôi lấy mẹ tôi chỉ vì tiền mà thôi, ông ta không yêu thương gì mẹ tôi, ông ta thuộc thể loại đào hoa lãng tử, từ trước đến nay vẫn vậy…
Nói đến đây, đôi mắt Lâm Nhược Khê lộ ra nét căm hận:
– Tuy rằng ông ta từ sáng đến tối chẳng về, nhưng ông ta hiển nhiên là chủ nhà sau khi bà nội mất, ông ta không cho tôi trở về, đã thế chỉ ở ngoài ăn chơi đàng điếm, tiêu xài như nước, chuẩn bị bán cả ngôi nhà…
– Việc này thì liên quan gì đến hợp đồng hôn nhân của cô và tôi chứ?
Dương Thần bực dọc hỏi.
Lâm Nhược Khê lãnh đạm nhìn Dương Thần:
– Tôi muốn lấy lại ngôi nhà từ tay ông ta, nhưng ông ta nhất quyết không để ngôi nhà vào tay tôi. Dù tôi ra giá cao hơn thị trường ông ta cũng không chịu bán chỉ có một điều kiện là tôi phải kết hôn với tên thiếu gia họ Hứa, có thể thấy ông ta muốn hưởng lợi lộc từ nhà họ Hứa…
– Bố khỉ, chuyện hôn nhân đại sự của con gái mà còn dùng thủ đoạn ép buộc, tôi thấy ông ta không phải là con heo ngu xuẩn, heo còn hơn ông ta nhiều.
Dương Thần lắc đầu ngao ngán.
Lâm Nhược Khê không bận tâm đến lời than vãn của Dương Thần, tiếp tục câu chuyện:
– Cái tên Hứa Trí Hoành cứ quấn lấy tôi, tôi lại không thể làm quá với nhà họ Hứa, dù sao thì ở Trung Hải này thì nhà họ Hứa cũng là một trong năm gia tộc bề thế, chúng ta không thể đắc tội với họ được, thế nên…
– Thế nên cô mới kết hôn với tôi, cắt đứt cái đuôi họ Hứa kia, qua cửa này trước rồi nghĩ cách lấy lại đất đai trong tay người cha béo núc ngu xuẩn của cô chứ gì?
– Đúng vậy…
Lâm Nhược Khê mệt mỏi gật gật đầu, thời gian gần đây cũng vì bận rộn lo lắng về việc này mà nhan sắc tàn tạ, một cô gái trẻ hơn hai mươi mấy tuổi mà đã phải gánh một gánh nặng ngàn cân.
Dương Thần thở dài:
– Ôi, cái cách của cô không thể giải quyết tận gốc được, hay là cứ đối mặt với áp lực của nhà họ Hứa và cha cô… Tên đó cũng không phải đồ này đồ kia.
– Tôi không nghĩ được nhiều đến vậy, đi bước nào tính bước đó…
Tuy thốt ra yếu ớt, nhưng lời nói Lâm Nhược Khê rất kiên quyết.
Dương Thần đứng lên cầm lấy điện thoại di động, không nói lời nào mở cửa bước ra.
Lâm Nhược Khê nhíu mày hỏi:
– Anh lại đi đâu vậy?
– Đi phố uống rượu, tìm phụ nữ…
Dương Thần quay đầu lại, vẻ mặt thật thà nói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/08/2020 03:29 (GMT+7) |