Dương Thần - Quyển 10

Phần 63

Ron vội khoát tay, nói:

– Tiểu thư Lâm, nghìn vạn lần đừng cho rằng Minh Vương các hạ là vì cô giống tiểu thư Thập Thất mà mới làm nhiều điều như vậy.

Tôi tuy rằng không thể nói hiểu ngài ấy, nhưng chí ít cũng hiểu, ngài ấy không phải người đàn ông chỉ vì một người phụ nữ giống người kia mà có những nỗ lực này.

Có thể thấy, trong mắt ngài ấy, cô là cô, không phải là vật thay thế, bạn gái có thể thay thế, nhưng vợ tuyệt đối không phải là có thể thay thế được.

Lâm Nhược Khê lúc này mới từ buồn chuyển thành vui, cười nhẹ.

Giữa lúc này, cửa phòng làm việc có người gõ.

Một người trợ thủ của Ron sau khi ra mở cửa, gật đầu, xoay người nói:

– Đại nhân, tiểu thư Lâm, Minh Vương các hạ cho người đến báo, muốn hỏi tiểu thư Lâm đã thử đồ xong chưa, ngài ấy phải ra ngoài một lát, muốn nói với tiểu thư Lâm một tiếng.

Lâm Nhược Khê hơi nghi hoặc, mà Ron lại có vẻ hiểu, nói:

– Tiểu thư Lâm, chúng ta ra ngoài đi, đừng để Minh Vương các hạ đợi lâu… Mọi người giúp tiểu thư Lâm thay áo, ngày mai đến lúc lại mặc vào.

Việc thay áo cưới phải rất cẩn thận, sợ làm hư hỏng áo, vì vậy tốn nhiều thời gian.

Đợi hơn mười phút sau, Lâm Nhược Khê mới cùng Ron trở lại phòng.

Dương Thần đang cùng Solon ngồi xem cuộc thi bơi Olympic, thấy Lâm Nhược Khê trở về, đứng dậy cười nói:

– Thế nào, cô dâu mới có hài lòng với áo cưới không?

Lâm Nhược Khê nhìn người đàn ông, nhớ đến điều Ron vừa nói, hơi xuất thần rồi hé miệng gật đầu.

– Ừm, thiết kế của sư phụ Ron, làm em rất kinh ngạc.

– Ha ha, quá khen.

Ron gật đầu.

Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, thành khẩn nói:

– Anh phải đến đỉnh một ngọn núi ở phía tây nam, thăm Thập Thất… cho nên muốn nói với em một tiếng.

Thập Thất!?

Đầu óc Lâm Nhược Khê trống rỗng, thân thể mềm mại run rẩy, hai tay nắm chặt lại, giọng nói có chút áp lực:

– Là… là sao?

Dương Thần cố gắng thoải mái:

– Đúng vậy, là mộ của Thập Thất, lúc cô ấy ra đi, anh không tìm được cô ấy… ừm, thế nên lúc xây mộ, chỉ có thể cho những di vật của cô ấy vào…

Anh đã hơn hai năm nay không đi thăm cô ấy, coi như là nói lời từ biệt với quá khứ, anh nghĩ là nên đến đó một lần.

Viền mắt Lâm Nhược Khê có chút ươn ướt, nhưng suy nghĩ một lát rồi cười nhẹ nói:

– Đương nhiên là nên đi. Nhưng em có một yêu cầu.

– Sao thế?

– Em cũng muốn đi.

Dương Thần kinh ngạc một lát, hít thở sâu rồi gật đầu:

– Được.

Phong cảnh ở trên cao vô cùng tươi mát, mang theo làn không khí ấm áp rất sảnh khoái.

Dương Thần lái một chiếc xe đỏ rực, chở Lâm Nhược Khê đi qua con đường nhỏ qua khu rừng tùng rập rạm, hơn mười phút sau mới đến một chỗ vách núi phía tây nam.

Từ chân núi nhìn lên, cả vách núi kéo dài, có một khu mộ lớn màu xám trắng xen kẽ, một con đường nhỏ uốn lượn dẫn lên.

Thảm cỏ bằng phẳng, cùng những cây to được chăm sóc gọn ghẽ, có thể thấy nơi này hàng ngày có người để ý đến.

– Nơi này là nơi an táng một số thủ hạ cũ của anh, càng là người có công lao, mộ xếp càng ở phía trước, nhưng an tang ở đây là khẳng định chiến công suốt đời bọn họ.

Nói ra chắc em cảm thấy rất khôi hài, có mấy người trước khi chết, còn hỏi anh bọn họ đã giết đủ người chưa, vũ trang của bọn họ đủ quan trọng không.

Bọn họ dĩ nhiên xem việc được an tang ở đây là mục tiêu phấn đấu cả đời. Bọn họ còn trẻ như vậy, sao lại ngu xuẩn thế chứ…

Dương Thần giải thích cho Lâm Nhược Khê, ngữ khí có vẻ buồn rầu, viền mắt hơi đỏ lên.

Trong sự tưởng nhớ và tình cảm thương xót, Lâm Nhược Khê có vẻ rất xúc động.

Người đàn ông này từ lúc mới quen, đã cảm thấy trong mắt hắn lộ ra vẻ tang thương không gì sánh được.

Sau đó, hai người quen thuộc, sống cùng lâu ngày sẽ không quá để ý nữa.

Nhưng lúc này thấy khắp núi đầy bia mộ, lại lần nữa đối mặt với đôi mắt của người đàn ông này, Lâm Nhược Khê chỉ cảm thấy rất muốn xem anh ta như đứa trẻ, kéo vào lòng vuốt ve sợi tóc…

Sau khi dừng xe ở chân núi, hai người bắt đầu đi theo con đường nhỏ đi lên.

Vách núi hơi dốc, Lâm Nhược Khê đi lên hơi mệt.

Đặc biệt có những hòn đá bị gió thổi mòn, trở nên trơn tuột.

– Á!

Đế giày Lâm Nhược Khê vừa trượt, suýt nữa không đứng vững được.

Dương Thần đi phía trước nhanh nhẹn đưa một tay ra, nắm lấy tay cô.

– Cẩn thận chút, anh dắt em đi.

Lâm Nhược Khê thở hổn hển, thấy tay bị nắm, ra sức vung ra!

Dương Thần sửng sốt, ngạc nhiên nói:

– Nhược Khê, em sao vậy, anh là sợ em đi thế dễ ngã.

– Không được đụng vào em.

Lâm Nhược Khê lãnh đạm nói:

– Em sẽ cẩn thận, nhưng không được đụng vào em, không được kéo em.

Dương Thần bất đắc dĩ, người phụ nữ này nói muốn đi thăm cùng, nhưng trong lòng vẫn không vui, nên mới không muốn để mình đụng vào.

Nhưng việc này không ảnh hưởng đến việc hắn muốn đến thăm Thập Thất, vì trong lòng hắn cũng có chút kiên trì.

Hắn không thể coi thường mười mấy năm qua, là ai làm bạn cùng hắn.

Gió núi làm váy của Lâm Nhược Khê lay động, sợi tóc khẽ bay hai bên gò má, đón ánh nắng chiều ngả về tây.

Sau một khoảng thời gian rèn luyện, thân thể Lâm Nhược Khê cũng được cải thiện lớn về tố chất.

Đi đến đỉnh núi, cô cũng không có vẻ quá mệt nhọc, chỉ là khuôn mặt đỏ bừng lên.

Trên đỉnh núi có xanh mướt, chỉ có một chiếc bia mộ, xung quanh có vẻ vô cùng thoáng đãng.

Hiển nhiên chủ nhân ngôi mộ chắc chắn có địa vị đặc biệt.

Đây là một khối dã cẩm thạch đen, vững vàng khảm vào vách núi.

Trên đá cẩm thạch, có khắc chữ số La Mã: Ba mươi.

– Đây là… bia mộ của cô ấy?

Lâm Nhược Khê tuy có thể khẳng định, nhưng vẫn hỏi một câu.

– Ừm.

Dương Thần gật đầu, thần sắc có chút mờ mịt, đứng trước bia mộ, do dự chút rồi chậm rãi ngồi xuống.

– Ba mươi… là nói, mười ba cộng mười bảy sao?

Lâm Nhược Khê còn nhớ rõ, Dương Thần trước đây có danh hiệu là Thập Tam.

Dương Thần gật đầu, không phủ nhận.

– Đó chính là nói, Thập Tam và Thập Thất bên nhau cùng một chỗ…

Lâm Nhược Khê phát âm hơi run run.

Dương Thần không dám quay đầu lại nhìn cô, lặng lẽ gật đầu nói:

– Đây là anh khắc cho cô ấy, dùng ngón tay anh, chỉ tiếc… khắc xong đá mà tay anh không chảy máu, nếu không thì chữ có màu đỏ, sẽ đẹp hơn chút…

Nghe Dương Thần đùa nhạt, Lâm Nhược Khê thân mình hơi căng thẳng, hỏi:

– Cần em đi ra ngoài chút không, em nghĩ anh có nhiều điều muốn nói với cô ấy.

– Tùy em.

Dương Thần quay đầu lại cười khẽ:

– Cũng không phải chuyện gì xấu hổ, em muốn nghe thì cứ nghe, nếu không muốn cũng tùy em.

Lâm Nhược Khê không nói gì, yên lặng đứng phía sau, nhìn chằm chằm chữ số khắc trên đá cẩm thạch.

Dương Thần vươn tay, mơn trớn nhẹ bia mộ, như là không dám quấy rối người phụ nữ đang ngủ say, nhưng lại yêu thương không gì sánh được.

– Hơn hai năm, không đến thăm em, em một mình chắc rất cô đơn… Anh biết, em hiện giờ, chắc chắn rất muốn cầm dao chém vào cổ anh một nhát…

Dương Thần tự giễu cười.

Mộ bia tất nhiên sẽ không trả lời, chỉ có gió thổi, cỏ bay, làm cuộc nói chuyện có vẻ vô cùng tịch liêu.

– Anh về Hoa Hạ rồi, em nói nên đi xem rốt cuộc đất nước ta ra sao, vì thế anh trở về.

Thật sự là không giống với các quốc gia khác, anh đã bán thịt dê xiên nướng ở chợ, còn thuê một căn phòng cũ nát sắp sập để ở, tuy rằng nhìn quẫn bách, nhưng so với nơi quỷ quái huấn luyện chúng ta khi còn bé ở Siberia còn tốt hơn nhiều.

Anh còn quen rất nhiều người, bọn họ không đánh nhau, không giết người, làm những việc trước đây chúng ta hoàn toàn không biết… Đúng rồi, anh còn đi làm ở một công ty, chắc em cũng đoán được, ở công ty đó đồng nghiệp mỹ nữ không ít nhỉ.

Em cũng đừng khinh bỉ anh, ai bảo em trước đây nuông chiều anh, tập cho anh thói quen không tốt, anh đúng là không thay đổi được thói xấu…

Hơn hai năm, gặp không ít chuyện đâu, anh cũng không biết thế nào, trong thời gian ngắn có thể nói hết với em, nhưng em cũng không thích nói nhiều lời, chắc cũng không muốn nghe nhiều.

Dương Thần nhìn về phía Lâm Nhược Khê phía sau, cười buồn nói:

– Chắc em rất muốn biết cô ấy là ai, ha ha, đừng làm bộ gì cũng không quan tâm, cô ấy tên là Lâm Nhược Khê, là người mai sẽ tổ chức hôn lễ với anh, bọn anh kết hôn hơn một năm rồi, trước hôn lễ, đưa cô ấy đến thăm em…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 10
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 11/10/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 6
Phần 56 Minh Thúc bôn ba ở Nam Dương suốt một thời gian dài, thấy cái đồng hồ vàng bốc mùi xác thối nồng nặc, liền nhận định ngay nó đã bị trúng thuật Giáng Đầu. “Giáng, Cổ, Thống” được gọi là Tam đại tà thuật của Nam Dương. “Thống” là thuật dùng các loại pháp môn mà người bình thường không thể tưởng tượng được để chế thành kỳ độc; nguyên lý của “Cổ” không nằm ngoài một chữ “hoặc”, là một loại tà pháp khiến người ta mê thất tâm trí bằng sâu độc; còn thuật “Giáng Đầu”, là yêu thuật sử dụng phù chú, tinh thể, hồn ma làm trung gian hại người, trong đó, các loại...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Lưu Phong – Quyển 8
Phần 63 Lưu Phong hơi nhíu mày thở dài một hơi rồi nói: “Chu Phong, việc gì mà ngươi phải chịu khổ như thế? Chuyện ta đã hứa đáp ứng cho ngươi thì sớm muộn cũng sẽ làm được, ngươi như vậy thật sự là làm khó ta a”. Lưu Phong vừa lên tiếng, Chu Phong đã phát hiện ra hắn. Thân thể lập tức trôi lại, tiếng rống phát ra càng thêm thê thảm: “Người trả thân thể lại cho ta, trả lại thân thể cho ta?” Mẹ kiếp, ngươi bây giờ còn mỗi một tia tàn hồn, ngay cả khi ta muốn hoàn trả lại thân thể cho ngươi thì ngươi nghĩ còn có thể sử dụng được...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Lục Thiếu Du – Quyển 40
Phần 63 Một nữ tử xinh đẹp khác mặc một bộ váy dài, trên mặt đeo một cái khăn che mặt mỏng, mái tóc đen búi lên có chút đơn giản, tóc mai rũ xuống cổ, hai mắt như nước vô cùng sáng rõ, giống như có bí văn quanh quẩn, khuôn mặt kiều mỵ như trăng, đôi mắt như phát ra ánh sáng nhu hòa, khiến cho người ta nhìn vào lập tức tâm thần thất thủ. Nữ tử mặc váy khẽ cúi xuống đất dò xét một phen, sau đó lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía trước nói: Hơn chục người của Hộ Hoàng đội kia đột nhiên vô thanh vô tức biến mất...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng