Là do anh bảo để cho mọi người có thể nghe hiểu, mọi người nghe rồi, cũng nói rồi, anh còn hận ai chứ.
Dương Thần rõ ràng cảm nhận được, lúc này hai người phụ nữ ngồi hai bên của mình, một người ấm áp như hoa nở, một người thì lạnh giá như băng.
Cũng may là da mặt của Dương Thần cũng đủ dày, tự rót một chén rượu trắng tự uống, giả bộ như không có chuyện gì, cười nói:
– Chẳng phải là giúp chút chuyện cỏn con sao? Cái gì mà bảo vệ với không bảo vệ chứ, anh cũng không phải là người mặc khố đỏ, dù sao người được cứu cũng là ông ngoại của Trinh Tú.
Trọng điểm của câu chuyện lập tức bị đổ dồn lên người của Park Chuan và Trinh Tú.
Nói xong, Dương Thần cười cười, nói với Lâm Nhược Khê ở bên cạnh:
– Em nói có đúng không, bà xã?
Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái, hừ lạnh nói:
– Làm sao em biết trong lòng anh nghĩ gì chứ?
Dương Thần đỏ bừng mặt, nhưng cũng đã quen, không nên nói nhiều nữa, để tránh việc bị lỡ lời.
Jane không tiếp tục nói những lời công kích đến Dương Thần nữa, mà ngoan ngoãn dùng bữa tối.
Nhưng đợi sau khi bữa tối qua đi, trước khi chia tay, Jane lại nói một cách đầy hàm ý:
– Công việc ở đây kết thúc rồi, ngày mai em sẽ trở về Anh. Bây giờ em có thể xác định được, trong lòng anh có em. Dù sao lần trước anh làm loạn, Hòa Vương Thất của gia tộc không dám giúp em sắp đặt cuộc hôn nhân, cùng lắm cả đời này em không lấy chồng, xem anh nhẫn nhịn được bao lâu, anh cứ chờ xem.
Dương Thần ngây người ra, không nói nên lời, trong lòng rối loạn.
May mà Lâm Nhược Khê không nghe thấy những lời đó, nếu không thì Dương Thần không biết nên giải thích thế nào.
Đợi đến đêm trở về nhà họ Park, sau khi Dương Thần đóng cửa lại, bảo Lâm Nhược Khê cho mượn chiếc máy tính xách tay một lúc để dùng.
Lâm Nhược Khê tức giận cầm chiếc máy tính đẩy đến trước mặt Dương Thần, quay người đi tắm, cũng không nói tiếng nào.
Biết người phụ nữ này vẫn còn đang giận, Dương Thần đành bất lực thở dài. Sau khi mở máy tính lên, bắt đầu xác nhận tài liệu mà Macedonia gửi đến.
Sau khi xem xong đống tài liệu có liên quan đến Bắc Phù Dư xong, Dương Thần liền chau mày lại.
Hóa ra Bắc Phù Dư này không chỉ là một tổ chức xã hội đen có quyền thế đơn giản như vậy, căn nguyên không ngờ có thể ngược dòng về thời đại Goryeo.
Bắc Phù Dư là phần phía Đông Bắc của châu Á, tiền thân của vương triều Goryeo, có thể nói là lão tổ tông của Nam Bắc Triều Tiên, tương đương với triều Tần ở Hoa Hạ.
Bắc Phù Dư ở thời Goryeo là một tổ chức tôn giáo, nhưng cùng với sự phân hợp của bán đảo Triều Tiên, tổ chức giáo phái này dần dần thành một tổ chức bí mật thâm căn cố đế ẩn trên mảnh đất này.
Sở dĩ gọi là “Bắc Phù Dư” là vì tôn chỉ của tổ chức, chính là sự huy hoàng trong thời kỳ bán đảo Triều Tiên khôi phục Bắc Phù Dư.
Nhưng Bắc Phù Dư cho đến nay là một góc của một quốc gia mà các thành viên từ đời này đến đời khác sáp nhập vào, có người thuộc cấp bậc lãnh đạo quốc gia, có người chỉ là dân thường.
Hai con đường đen trắng, Bắc Phù Dư được tất.
Nghĩ đến đây, không ngờ là một tổ chức có bề dày lịch sử như vậy. Dương Thần biết, muốn diệt trừ tổ chức này là một điều không thể, bởi vì tổ chức này đã trở thành một bộ phận trong huyết mạch của bán đảo Triều Tiên.
Lúc này, Lâm Nhược Khê tắm xong, hương thơm tỏa ra ngào ngạt, tay cầm một chiếc khăn lau mái tóc vừa gội vẫn còn nhỏ nước, hiếu kỳ ngồi sang bên cạnh Dương Thần, nhìn vào dòng chữ hiện lên trên màn hình máy tính, lộ rõ vẻ tò mò.
– Bắc Phù Dư? Đây chẳng phải là một quốc gia trong lịch sử của Triều Tiên sao? Anh xem mấy tài liệu này để làm gì?
Lâm Nhược Khê hỏi.
Dương Thần sửng sốt:
– Nhược Khê yêu dấu, làm sao em biết quốc gia này thế?
– Em đã xem qua sách lịch sử về châu Á, em còn rất thích xem những thứ về lịch sử nữa.
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần có chút bất ngờ, phần lớn thời gian hắn chỉ chú ý đến việc Lâm Nhược Khê có một bộ não rất đỉnh trong thương trường, nhưng không ngờ người phụ nữ này còn có kiến thức rộng như vậy, có thể mình không thể nói những thứ liên quan đến học thuật với cô ấy được, dù sao thì người ta cũng đọc nhiều sách.
Dương Thần cũng không còn gì để giấu, kể lại những gì đã xảy ra sau khi mình rời khỏi bệnh viện ngày hôm nay.
Lâm Nhược Khê nghe xong, không khỏi lo lắng:
– Vậy rốt cuộc Bắc Phù Dư làm những thứ này là nhắm vào ai? Nếu như là nhằm vào anh thì còn tốt, cũng không cần phải sợ lắm, nhưng nếu như nhằm vào nhà họ Park thì sau này Trinh Tú làm sao sống ở đây được?
– Trước khi rời đi nhất định phải làm rõ nguyên nhân, mới có thể giải quyết được việc này. Tóm lại Park Jung Hoon nhất định sẽ có động thái, sẽ có chiêu sách gì đó.
Dương Thần nói, rồi lại cười hì hì:
– Bà xã, em nói em còn có sở trường về những thứ này sao? Nói cho anh xem thế nào, em cũng biết anh không đọc sách gì mấy.
Lâm Nhược Khê liếc nhìn hắn một cái:
– Ít ư, anh chỉ cần nhìn qua là không quên được rồi, muốn học mấy thứ này còn cần em phải nói sao? Hơn nữa, em cũng không so sánh được với cô công chúa Jane đó, người ta có thân phận cao quý, tài trí lại hơn người, giống như một thiên sứ thánh khiết vậy…
Răng Dương Thần như cắn phải đồ chua, sắp muốn rơi xuống đất, cười khổ nói:
– Được rồi, lại còn ghen nữa sao. Anh và Jane không có gì cả, anh chỉ nhìn Jane đang trưởng thành hơn thôi, còn có thể thế nào được nữa chứ.
– Nhìn Jane trưởng thành? Khi anh gặp Jane, cô ấy bao nhiêu tuổi, anh mấy tuổi?
– À… hình như là tám, chín tuổi gì đó. Còn anh mười ba, mười bốn tuổi.
Dương Thần nói.
Lâm Nhược Khê nghiến răng nói:
– Vậy bây giờ em sẽ dạy anh một câu thành ngữ, cái đó anh không thể gọi là nhìn cô ấy trưởng thành, cái đó gọi là “thanh mai trúc mã”.
Nói xong, Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn hắn, cầm chiếc điều khiển mở TV lên, không thèm quan tâm đến Dương Thần nữa.
Dương Thần cũng không tiếp tục minh oan cho mình nữa, trong lòng lẩm bẩm bốn chữ “thanh mai trúc mã”, giống như thật sự có một chút cảm xúc gì đó.
Mặc dù không phải là cùng lớn lên với Jane, nhưng sự ăn ý giữa hai người chính xác là có tồn tại.
Đúng lúc này, cửa phòng bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, âm thanh có vẻ rất gấp.
Dương Thần đi ra mở cửa thì nhìn thấy một người đàn ông da trắng mặc bộ đồ phục vụ đang đứng ở đó, cung kính hỏi:
– Anh Dương, cô Lâm, xin hỏi có chuyện gì xảy ra vậy?
– Anh là ai?
Dương Thần nhíu mày.
Người hầu đương nhiên ngây người ra, rồi lại lập tức cười:
– Tôi là người hầu ở đây, vì vừa rồi nghe thấy có âm thanh không bình thường nên tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Dương Thần lại cười nhạt:
– Trong mắt của anh rõ ràng là có sát khí, hơn nữa con dao găm trong tay là có ý gì vậy?
“Tên người hầu” kinh ngạc vì Dương Thần không ngờ đã phát hiện ra sự bất thường của gã!
Nhưng không thể nào bắt được sơ hở của Dương Thần. “Người hầu này” cơ mặt nhăn lại căng thẳng, nhanh chóng giơ con dao găm về phía Dương Thần.
Dương Thần nhanh chóng đưa tay ra bắt lấy, ngăn đầu của con dao găm đâm vào mình.
Tên người hầu này hít một hơi, bởi vì tay Dương Thần không ngờ đã bắt được con dao mà không bị xây xước gì.
Lâm Nhược Khê ở trong phòng lộ vẻ kinh hãi, căng thẳng nhìn cảnh tượng ở cửa phòng, đột nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Dương Thần bắt lấy con dao găm, bẻ nát vụn, sau đó túm lấy cổ của tên đàn ông kia, chất vấn:
– Mày là ai? Có phải là người Bắc Phù Dư phái đến không?
Tên đàn ông này có ý đồ muốn xé nát thứ gì đó, nhưng lần này Dương Thần sớm đã có chuẩn bị, đánh một chưởng cho tên đàn ông này hôn mê bất tỉnh, tránh được việc gã tự sát.
Chính vào lúc này, Dương Thần nghe thấy ở bên phòng tầng hai có tiếng đánh nhau.
Còn có người?
Dương Thần quay đầu lại nói:
– Nhược Khê, em cẩn thận chút nha.
Nói xong, Dương Thần thoắt cái đã đi đến gian phòng có đánh nhau.
Đó chính là phòng của Trinh Tú.
Lúc này, một cô người hầu động tác rất mạnh mẽ đang đánh nhau với một gã đàn ông cũng là người hầu có thể lực cường tráng.
Cô người hầu này rõ ràng làm Jeong – người chăm sóc cho Trinh Tú. Dương Thần không ngờ người phụ nữ này là một cao thủ taekwondo, nhìn công lực của cô ấy rõ ràng là đạt đến cấp đai đen.
Cứ bay qua bay lại vài vòng, ngăn gã đàn ông kia tiếp cận Trinh Tú.
Mà kỹ thuật của tên người hầu này giống như kỹ thuật đấu vật trong quân đội, hung hãn và độc ác, đáng thương ở chỗ, tốc độ của y không sánh được vớim Jeong, và ở vào thế bất lợi.
Trong lòng Dương Thần thầm khen ngợi sự an bài của Park Chuan, bất cứ ai cũng không thể đoán được, xem ra người phụ nữm Jeong vẫn dịu dàng thường ngày không ngờ lại gánh vác nhiệm vụ vệ sĩ.
Nếu là sắp xếp vệ sĩ để bảo vệ Trinh Tú thì cũng không thể giống nhưm Jeong được. Cả ngày có thể theo sát để bảo vệ, hơn nữa dễ dàng bị kích động mà tránh đi.
Dương Thần chen vào giữa, phóng lên trước giơ tay đập một cú mạnh vào tên đàn ông kia, khiến cho y hôn mê.
M Jeong thu chân lại, kinh ngạc nhìn Dương Thần một cái, nhưng lại lạnh lùng khom người lại:
– Cảm ơn anh Dương đã trợ giúp.
Trinh Tú run bần bật ở một góc nhìn Dương Thần, chạy tới ôm cổ Dương Thần.
– Anh Dương! Cuối cùng anh cũng tới, em sợ quá…
Dù sao cũng là thời khắc sinh tử, con gái thì luôn sợ hãi.
Dương Thần sờ đầu Trinh Tú:
– Chịm Jeong của em giỏi taekwondo như vậy, em sợ cái gì nữa.
Lúc này Trinh Tú mới nhìnm Jeong đã trở lại vẻ dịu dàng như trước, ủy mị nói:
– Ông ngoại nói không sắp xếp vệ sĩ gì bên cạnh em cả. Hóa ra chịm Jeong lại là vệ sĩ.
M Jeong khom lưng nói:
– Tiểu thư Trinh Tú đừng nóng giận, lão gia cũng vì muốn tốt cho tiểu thư.
– Hì hì.
Trinh Tú tiến lên trước ôm lấym Jeong:
– Tôi không tức giận, cũng may là nhờ có chị ở bên cạnh, nếu không e rằng nếu anh Dương đến không kịp thì tôi đã…
M Jeong đang muốn nói cái gì đó, nhưng bỗng nhiên rùng mình, sốt ruột nói:
– Không được rồi, trong nhà đột nhiên có mai phục, liệu ở bệnh viện có xảy ra chuyện gì không? Lão gia đang ở bệnh viện, Kim Chul ở bên chắc sẽ không có chuyện gì chứ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |