Bọn họ đều đưa ra một đáp án chung là “thuận theo tự nhiên”, “phó thác cho số phận”.
Tâm bệnh thì phải cần đến tâm thuốc, Dương Thần cũng biết hết cách, nhưng vẫn là một vấn đề lớn nhất.
Lúc xế chiều, Dương Thần đích thân đi một chuyến, nhanh chóng đưa Jane quay về Hàn Quốc.
Với tu vi hiện tại của Dương Thần, đương nhiên có thể di chuyển trong chớp mắt, nhưng chuyện này vẫn khiến cho Jane cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cũng muốn theo học Dương Thần, nhưng cô cũng biết bản lĩnh kỳ diệu như vậy, không phải nói học là học được.
Phía bệnh viện đều biết tới Jane, nên đã rất phối hợp, giành cho Jane một không gian riêng để khám chữa bệnh cho Lý Tinh Tinh.
Lý Tinh Tinh trông thấy Jane biểu hiện như chưa từng quen biết cô.
Lý Tinh Tinh mặc trang phục bệnh nhân màu trắng dáng vẻ ngơ ngác.
Khoảng chừng hai tiếng đồng hồ, Jane dùng mọi cách để giao tiếp với Lý Tinh Tinh, giúp cô mở chìa khóa tâm lý, nhưng Lý Tinh Tinh vẫn giữ bộ dạng như cũ.
Cuối cùng, Jane bất lực đi ra khỏi phòng bệnh, nhíu mày nói:
– Tình trạng hiện giờ của cô ấy, vô cùng phức tạp, cô ấy chọn đóng chặt lại một phần ký ức, cũng như tự sản sinh ra chứng sợ hãi đối với đàn ông, tình trạng tinh thần như vậy, nếu không thể chữa trị kịp thời, sẽ khiến cho cô ấy càng lúc càng lún sâu hơn, cuối cùng sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Dương Thần cười khổ nói:
– Anh cũng biết rằng rất cấp bách, nhưng nên chữa trị như thế nào đây? Các bác sĩ đều nói đã hết cách rồi.
– Chính xác là không phải không có cách, mà là không có một phương pháp nào có thể trị liệu thành công. Đối với những loại bệnh khủng hoảng về tinh thần thông thường, có thể dùng phương pháp thôi miên, dùng liệu pháp nhận thức, liệu pháp bắt buộc hoặc là trị liệu bằng cách xây dựng lại hoàn cảnh…
Em muốn thử điều trị bằng phương pháp thôi miên, nếu có thể dùng ám hiệu tâm lý, để giúp cho cô Lý có thể loại bỏ sự sợ hãi, thì là tốt nhất, nếu như không được… thì em sẽ thử lại cách khác.
Nghe đến phải thôi miên, Lâm Nhược Khê không kìm được hỏi:
– Như vậy có nguy hiểm hay không?
Jane cười lắc đầu:
– Nếu có nguy hiểm, có thể nhanh chóng thoát khỏi thôi miên, tôi có kinh nghiệm trong phương diện này, yên tâm đi.
Đi theo Jane đưa Lý Tinh Tinh tới một căn phòng yên tĩnh để chuẩn bị điều trị bằng cách thôi miên, Dương Thần không hỏi han gì nhiều, bởi chuyện này hắn cũng không hiểu biết gì.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê dáng vẻ căng thẳng nhíu chặt mày, hắn vỗ vỗ vai cô nói:
– Nhược Khê, hay là em trở về nhà họ Park trước đi, ở đây cũng không có chuyện gì cần em giúp cả, để mình anh ở đây là được rồi. Nhân tiện bảo Trinh Tú đừng lo lắng, chắc chắn sẽ có cách.
Lâm Nhược Khê biết Dương Thần nói không sai, cô ở lại đây, ngoài việc lo lắng ra, cũng chẳng giúp được việc gì.
Gật dầu, đang định nói lời tạm biệt, thì cô lại không kìm được hỏi:
– Ông xã, nếu Tinh Tinh cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ làm thế nào?
Dương Thần kinh ngạc một hồi lâu sau mới nói:
– Dù sao thì anh cũng gián tiếp có trách nhiệm, anh chỉ có thể đưa cô ấy về Trung Hải, nói với vợ chồng ông Lý, bất kể họ có hận anh hay không, anh cũng sẽ chăm sóc tốt cho cả gia đình nhà cô ấy.
Lâm Nhược Khê dường như sớm đã đoán biết được chuyện này, cười chua chát:
– Có những việc, rõ ràng lúc làm là đúng, nhưng kết quả lại không được như người ta mong muốn.
Dương Thần biết Lâm Nhược Khê nghĩ gì, cũng không phản bác điều gì, không phải chỉ vì Lý Tinh Tinh luôn chiếm một vị trí trong lòng hắn, mà hơn cả là trách nhiệm của một người đàn ông. Hắn không thể cứ đá cô tới nơi đất khách quê người, sau đó lại không ngó ngàng gì tới được.
Lâm Nhược Khê không nói gì thêm nữa, lặng lẽ rời khỏi, trở về nhà họ Park. Cô cũng cần phải trấn tĩnh lại, không khí trong bệnh viện khiến cho cô ngột ngạt đến không thể thở nổi.
Hơn hai tiếng đồng hồ sau, Jane từ trong phòng làm việc tạm thời đi ra.
Dương Thần đứng ngoài cửa phòng chờ tin tức.
– Thế nào rồi?
Dương Thần sốt ruột hỏi.
Jane khuôn mặt trầm xuống, nói:
– Thất bại rồi, cô Lý căn bản không cách nào tiến sâu vào thôi miên, chỉ cần đụng tới chuyện đêm đó khiến cô ấy bị khủng hoảng, tinh thần của cô ấy lập tức trở nên rối loạn, tim đập nhanh, em cũng không dám thử nhiều.
Dương Thần tiến lên phía trước ôm lấy hai vai Jane, nói:
– Anh biết chuyện này rất khó khăn, nhưng xin em nhất định phải chữa khỏi cho cô ấy! Cô ấy mới hơn hai mươi tuổi, cô ấy đang ở trong giai đoạn tươi đẹp nhất của cuộc đời, bao nhiêu năm cô ấy luôn phải sống trong đau khổ, mang theo gánh nặng gia đình, cô ấy chưa được hưởng thụ điều tốt đẹp gì, chẳng lẽ lại phải sống nốt cuộc đời còn lại một cách vô thức như vậy sao?
Nhìn thấy hai mắt Dương Thần hơi đỏ lên, tâm trạng có vẻ hơi kích động, Jane bất giác lộ ra nụ cười chua xót.
– Tại sao anh có thể vì người con gái khác mà kích động đến như vậy, nhưng đối với em lại không có lấy một lần…
Dương Thần giật mình, lặng lẽ buông tay, lúng túng nói:
– Em và cô ấy không giống nhau, chúng ta là bạn tốt mà.
– Bạn tốt… hóa ra nhiều năm như vậy rồi, em đã làm bao nhiều chuyện vì anh, anh vẫn cứ coi em là bạn…
Jane thì thầm, cắn chặt môi, cười gượng gạo.
– Nếu đã nhẫn tâm như vậy, tại sao anh lại cứ nói chuyện với em dịu dàng như thế?
Dương Thần trong lòng cuộn lên, đầu óc căng ra, cổ họng nghẹn lại, cảm giác khó thở.
Nhìn Jane ánh mắt cầu khẩn:
– Đã rất lâu rồi anh không thấy mệt như thế này, Jane, chuyện của chúng ta sau này hẵng nói nhé, em hãy giúp anh trước đi, giúp cho Tinh Tinh trở lại bình thường đi được không?
Jane đưa tay lau khóe mắt, hít sâu một hơi.
– Trên thế giới này người có thể khiến cho Minh Vương giết người không chớp mắt phải cầu xin, có lẽ chỉ có mình Jane này thôi.
Dương Thần hậm hực nói:
– Cầu xin em anh chẳng có gì phải cảm thấy gánh nặng cả.
Jane bất lực lắc đầu:
– Cách không phải không có.
– Cách gì?
– Chị Lâm không ở đây sao?
Dương Thần nghi ngờ:
– Sao? Có liên quan gì tới Nhược Khê sao, anh bảo cô ấy về nghỉ ngơi rồi.
Jane gật đầu cười, nói:
– Em nhớ rằng trước đó đã từng nói, đối với những loại bệnh này, có thể dùng cách trị liệu hoàn cảnh và trị liệu bắt buộc.
– Phải làm thế nào?
Dương Thần hỏi.
Jane ngoắc ngoắc ngón tay về phía Dương Thần, để Dương Thần ghé tai lại gần.
Dương Thần cảm thấy bực bội, nhưng vẫn lại gần, để nghe xem rốt cuộc Jane muốn nói gì.
Đợi Jane nói xong, khuôn mặt Dương Thần trở nên khổ sở, do dự nhe răng trợn mắt:
– Cái này… thảo nào em hỏi Nhược Khê có ở đây hay không, chuyện này có được không?
Jane nhún vai nói:
– Em chỉ có thể nghĩ được như vậy thôi, nếu anh cảm thấy không thích hợp, vậy thì phải dùng liệu pháp mãn tính, có thể từ từ đợi. Hoặc là đợi một ngày nào đấy cô Lý sẽ tự khôi phục lại, nhưng em nghĩ… càng để lâu sẽ càng nghiêm trọng, không thể tới gần bất kỳ người đàn ông nào, như vậy đúng là khó sống.
Dương Thần nhíu chặt mày, đúng như những gì Jane nói, để Lý Tinh Tinh trong môi trường mà xung quanh toàn con gái để điều trị trong thời gian dài, như vậy rất khó khăn, nhưng cũng chưa chắc đã hiệu quả.
– Nếu cứ kéo dài thêm, ai có thể đảm bảo được rằng nó sẽ không xấu đi, bởi vì hiện tại cô ấy mới đóng kín nội tâm của mình, ý thức dần sẽ bị phủ kín nhiều tầng, nếu như có thể kịp thời kéo cô ấy ra khỏi nơi ẩn nấp trong chính bản thân cô ấy, như vậy mới có thể cứu được cô ấy.
Jane bổ sung tiếp:
– Phương pháp này có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng trực tiếp, lại cũng là phương pháp có khả năng thành công cao nhất. Nếu như thất bại, cũng sẽ không gây tác hại xấu hơn bây giờ là mấy, nhưng phải nhớ, một khi bắt đầu, thì tuyệt đối không được vì thương hại cô ấy mà dừng lại giữa chừng.
Dương Thần cắn chặt răng trầm tư, cuối cùng dở khóc dở cười:
– Em như vậy chẳng phải đang dụ dỗ anh làm người xấu hay sao.
– Ranh giới giữa tốt và xấu, nếu như trong lòng anh có cô ấy, chấp nhận chịu trách nhiệm, như vậy thì không phải là xấu.
Jane ánh mắt trêu chọc:
– Ít nhất thì trong mắt em, anh chỉ là đang kìm nén mà thôi, cho anh cơ hội không cần phải nhẫn nhịn, không phải rất tốt hay sao?
Dương Thần dứt khoát nói:
– Vậy anh vào nhé.
Jane sửng sốt:
– Anh muốn vào đây sao? Đây là phòng làm việc của bệnh viện mà!
– Anh biết, vì anh biết đây là phòng làm việc, không phải nơi để ngủ, như vậy mới càng có cảm giác, càng giống với tình cảnh lúc ấy không phải sao.
Dương Thần nói.
Jane im lặng nhìn hắn, sau đấy nói:
– Anh kỳ thực lúc nào cũng là cầm thú, cho dù đã kết hôn rồi, nhưng cũng chỉ là giả vờ giả vịt, thực chất vẫn là cầm thú.
Dương Thần da mặt dày:
– Là em khiến anh hạ quyết tâm mà, nếu đã phải làm, thì phải làm cho giống một chút. Dù sao thì cả đời này anh cũng không có tư cách làm chồng, thà rằng bị sỉ nhục một lúc còn hơn là cả đời này mang cảm giác tội lỗi.
Jane nhíu nhíu mắt:
– Em luôn nghĩ, nếu như em cởi hết trước mặt anh, có phải anh cũng sẽ hóa thành cầm thú hay không, hay cứ quyết định như vậy?
Dương Thần vừa nghe, đã hoảng sợ, nhanh chóng đi vào phòng làm việc, khóa trái cửa lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |