Dương Thần - Quyển 12

Phần 46

Lâm Nhược Khê hơi nhíu mày, dường như hoàn toàn không nghe được lời Vương An nói, hỏi:

– Tiền thuốc men hết bao nhiêu, chúng tôi sẽ chi trả hết. Nếu như còn yêu cầu gì khác thì chúng ta chỉ còn cách lên tòa án.

Bà Vương cười nói:

– Lỗ tai cô điếc à? Chồng tôi nói cô không nghe thấy sao? Dập đầu nhận sai đi, nhà chúng tôi thiếu tiền của các người sao?

– Chết tiệt, dám chửi bà xã của tôi sao?

Dương Thần đứng lẳng lặng ở phía sau, vừa rồi còn đang ngáp, nhưng bắt đầu nghe thấy có người mắng nhiếc Lâm Nhược Khê thì liền chạy đến như tên bay.

Giơ chân phải lên, đá vào ngực bà Vương.

“Bốp!”

“Bốp!”

Một tiếng hét vang lên, thân thể bà Vương liền bay ngược ra, đập vào bàn làm việc.

Mặc dù Dương Thần không dùng sức thật sự, nhưng cũng đủ khiến bà Vương bị đá bay.

Dù sao giết người ở đây cũng không hay.

Mọi người đều ngây người ra, không biết con gia súc nào từ đâu chạy ra đột nhiên đá người, lại còn rất dứt khoát.

Lâm Nhược Khê trừng mắt nhìn Dương Thần:

– Anh làm gì thế, đã đủ loạn rồi mà anh còn làm loạn thêm nữa sao?

Dương Thần cười lớn nói:

– Đây là hai chuyện khác nhau, chuyện của bọn trẻ thì bọn em cứ nói chuyện, nhưng bà ta lại chửi em, anh làm chồng em làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ? Đây là vấn đề của nguyên tắc và thái độ.

Lâm Nhược Khê dở khóc dở cười, đã hiểu ra một điều, tên này đến đây chỉ quấy rối thêm.

– Anh… Anh là ai? Anh dựa vào cái gì mà đá tôi?

Bà Vương được Vương An nâng dậy, chỉ vào Dương Thần chửi ầm lên.

Dương Thần đắc ý chỉ vào Lâm Nhược Khê:

– Tôi là chồng của mẹ đứa nhỏ, con heo mập xấu xí như bà ghen tị với bà xã tôi, tôi đá bà thì làm sao chứ?

– Anh nói cái gì? Tôi… Tôi sao phải ghen tị với cô ta?

Bà Vương bị đâm trúng tim đen liền lớn tiếng hét.

Những người khác thì vô cùng kinh ngạc. Bọn họ còn tưởng Dương Thần là trợ lý hoặc tài xế gì đó đi cùng, không ngờ lại là chồng của Lâm Nhược Khê.

Tướng mạo và khí chất của đôi này thật quá chênh lệch nhau.

Lâm Nhược Khê đẩy Lam Lam đến bên Dương Thần, nói:

– Anh đừng làm loạn nữa, đây là trường học, anh đưa Lam Lam ra xe đợi đi, em sẽ giải quyết việc ở đây.

Dương Thần có vẻ không muốn, nhưng thấy vẻ nghiêm túc của Lâm Nhược Khê thì đành cầm tay Lam Lam dắt ra ngoài.

– Đi? Đồ khốn các người còn muốn đi sao?

Vương An nổi giận đùng đùng, sầm mặt lại nói:

– Đáng lẽ các người chỉ cần dập đầu thì sẽ coi như xong, nhưng hôm nay ngay trước mặt ông này còn dám đá vợ của ông, chẳng khác gì đánh vào mặt thằng này cả.

Dương Thần quay đầu lại nhìn:

– Sao? Ngươi cũng muốn bị đá sao?

Cô Hầu vội vàng đến bên Vương An, khuyên nhủ:

– Anh Vương, chúng ta hãy bình tĩnh nói chuyện…

– Cút đi!

Vương An đẩy thân thể béo múp của cô Hầu ra, cười gằn nói:

– Vốn định cho các người một con đường sống, nhưng xem ra các người chán sống rồi.

Nói xong Vương An lấy điện thoại ra, bấm số di động.

– Alô, A Hổ à, anh gặp chút phiền phức. Ừm… nhà trẻ Vân Hoa, có tên đánh thương con trai anh, còn đánh chị dâu của chú. Ừm… không cần nhiều người, nhưng đủ mạnh là được, đến đập nát cái vườn trẻ này cho anh, dù sao cũng không thiếu các anh em.

Sau khi gác điện thoại xuống, Vương An cười sằng sặc, hí mắt nói với Dương Thần:

– Thích thì ở đây đợi tiếp cho tao, nếu không các người muốn chạy cũng được, nhưng sẽ chẳng thể chạy thoát đâu. Nhà của mày sớm muộn gì cũng có người đến phá. Ở Trung Hải này không có ai dám chơi Vương An này.

Dương Thần vui vẻ, dường như gần đây đã rất lâu rồi, mình không ở lại Trung Hải, thế giới ở đây cũng có không ít “Tân Đại Lão”.

Lâm Nhược Khê đã giận tím mặt, đối phương đột nhiên gọi người đến đập phá, một nửa trách nhiệm của việc này là thuộc về bản thân họ, nhưng lại không quan tâm đến các cô giáo.

– Ông xã, anh nói xem phải làm sao đây?

Lâm Nhược Khê hỏi Dương Thần, những việc giết chóc này, cô không muốn nhìn.

Dương Thần nhún vai:

– Đợi đi, anh rất muốn biết tên này lai lịch như thế nào?

Vương An hừ lạnh một tiếng nói:

– Xem ra mày cũng lì thật, nhưng lát nữa đừng có quá sợ hãi đấy.

Nói xong, Vương An đắc ý dẫn vợ và đứa con trai tên Vương Cường nghênh ngang đi ra ngoài phòng.

Cô Hầu và vài cô giáo trẻ khác bắt đầu run sợ, còn gia đình Tiểu Nhã thì núp ở phía sau, đi cũng không được, nhưng cũng không dám ở lại đây.

Không đến 10 phút, bên ngoài nhà trẻ Vân Hoa đã có vài chiếc MPV đến, một chiếc BMW màu đen đời 7 đi lên trước, đỗ trước cửa của nhà trẻ Vân Hoa.

Trên chiếc MPV, khoảng mười mấy gã đàn ông mặc áo khoác đen, tay cầm côn bước xuống, nhe răng cười độc ác, hùng hổ xúm lại.

Vương An hài lòng đi lên trước, bên trong chiếc BMW màu đen cũng có vài gã đàn ông mặc bộ đồ đen bước xuống.

Khung cảnh khiến các cô giáo trong nhà trẻ phải sợ hãi, ngược lại ánh mắt của Tiểu Lam Lam thì ngời sáng, hưng phấn vô cùng.

Tên cầm đầu là một gã đầu trọc, nhìn thấy Vương An liền cười lớn, bắt tay Vương An nhiệt tình.

– Ông chủ Vương, sao lại còn đứng ngoài đợi vậy. Tên tiểu tử này cứ để tôi dạy cho nó một bài học.

– Ai da, không sao. Hôm nay gọi anh em đến giúp đỡ đương nhiên anh phải ra đón tiếp rồi.

Vương An nói vài câu khách khí, nhưng trong lòng chỉ hời hợt.

Gã đầu trọc cười đầy nịnh nọt:

– Kẻ nào dám gây sự với ông chủ Vương vậy, tôi đây sẽ cho người đánh gãy chân chó của hắn ra.

Vương An chỉ về phía Dương Thần:

– Đó, chính là tên cẩu tạp chủng đó, hắn dám giơ chân đá chị dâu chú, còn đánh con trai anh nữa.

Vì trời rối, chỉ dựa vào chút ánh sáng của đèn chiếu đường, trước đó cũng không sao nhìn rõ được.

Gã đầu trọc lúc này được Vương An chỉ cho, mới nhìn về phía Dương Thần đang đứng cách đó không xa mỉm cười bí hiểm.

Không nhìn còn đỡ, nhìn rồi thì gã đầu trọc đứng chết trân tại chỗ.

– Thần… Thần… Thần ca?

Gã đầu trọc run kên, chân tay lạnh toát mồ hôi.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy gã đầu trọc hơi quen quen, nghe câu này thì gã đầu trọc quen Dương Thần, nên không khỏi tò mò nhìn về phía Dương Thần.

Dương Thần chậc chậc lắc đầu:

– Trương Hổ à, lăn lộn cũng nhiều thật. Tôi nói này A Hổ, hóa ra lão mèo già đầu trọc nhà ngươi…

Bị chửi là “lão mèo già”, Trương Hổ cũng không dám nói nửa câu phản bác, tỏ vẻ mặt đau khổ.

– Ông xã, Trương Hổ là ai? Em thấy gã quen quen.

Lâm Nhược Khê tò mò hỏi.

Dương Thần cười nói:

– Đương nhiên em thấy quen rồi, khi lần đầu tiên anh gặp em, chẳng phải em bị nhóm người này hạ độc sao?

Về sau, gã giúp Sắc Vi nằm vùng, bình Tây Minh hội, thế vị trí cầm đầu Tây Minh hội của Trần Đức Hải, vừa hay mảnh đất này là địa bàn của gã.

Lâm Nhược Khê giật mình nhớ ra. Đêm hôm đó mình bị mơ mơ màng màng, thiếu chút nữa đã quên mất, giờ nhớ ra, đương nhiên cảm thấy rất phản cảm với Trương Hổ.

Nhưng nếu như không phải tên này dùng thủ đoạn thì chắc sẽ không gặp phải Dương Thần.

Trương Hổ thấy bộ dạng của Lâm Nhược Khê, hít một hơi sâu, nghe thấy Lâm Nhược Khê gọi Dương Thần là “chồng”, đột nhiên hiểu ra chín tám phần.

Lau mồ hôi lạnh, Trương Hổ vẻ mặt đau khổ cười lớn:

– Anh Thần, chị dâu, thật sự khó có thể thấy hai người, là hiểu lầm thôi… Việc này là hiểu lầm thôi! Tôi mà biết gia đình anh Thần thì có mượn ba nghìn gan báo tôi cũng không dám đến.

Lúc này Trương Hổ bất chấp việc làm mất lòng Vương An, lợi ích quan trọng, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn. Gã đã tận mắt nhìn thấy Dương Thần tiêu diệt hết người của Tây Minh hội, cũng hiểu rõ sự nguy hiểm của Dương Thần, sau này có thể tránh được việc tiếp xúc với Dương Thần.

Không ngờ hôm nay vì việc của Vương An mà suýt nữa đã “xử lý” Dương Thần, Trương Hổ hận một nỗi không thể làm thịt Vương An.

Vương An không hiểu chuyện gì, quắc mắt nhìn Dương Thần, nói:

– A Hổ, cậu có ý gì vậy, đây là người quen sao?

Trương Hổ muốn mắng tên óc heo này một trận, nhưng nghĩ đến gia cảnh nhà người ta, mình thực sự không dám, nên đành thấp giọng nói:

– Ông chủ Vương, hay là bỏ qua đi, hòa hợp là tốt nhất. Người này không dễ chọc đâu, hơn nữa còn là ân nhân của tôi.

– Không dễ chọc? Lai lịch của hắn là gì?

Vương An khinh thường hỏi.

Trương Hổ còn thực sự không biết rõ Dương Thần làm gì, chỉ nói:

– Tóm lại, anh Thần đây là người mà Hồng Kinh hội chúng tôi không ai dám đắc tội.

– Cút đi! Sợ cái gì chứ! Hồng Kinh hội các người là một tổ chức xã hội đen nhỏ ở phía Nam, có thể so sánh với thế lực của nhà họ Vương chúng ta sao? Cậu có phạm sai lầm gì thì sẽ có người của anh đây bảo vệ, anh đây là ai biết không? Biết nhà họ Vương làm gì không?

Vương An hét lớn.

Trương Hổ biết tên đầu lừa này không nghe lời khuyên của mình, nên nói:

– Ông chủ Vương, anh thực sự không đồng ý bỏ qua, tôi cũng không ngăn cản được anh, nhưng tôi cũng không thể lấy tính mạng của tôi và anh em tôi ra làm trò đùa được, chúng tôi tuyệt đối không thể ra tay.

Nói xong, Trương Hổ vung tay lên:

– Các anh em, rút lui.

– Đợi đã.

Dương Thần đột nhiên hô to, khoát tay chỉ:

– Tại sao phải rút kui, việc còn chưa xong mà.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 24/10/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 15
Phần 46 Sưu Sưu. Mấy đầu ấu trùng đỏ như máu trực tiếp xuyên qua tay, mặt mũi, cổ của Triệu Vô Cực rồi chui vào trong cơ thể hắn. Bằng mắt thường cũng có thể thấy được, những vật kinh khủng này sau khi chui vào trong cơ thể Triệu Vô Cực, khiến cho làn da hắn phồng lên. Có thể nhìn thấy rõ ràng những ấu trùng này đang thôn phệ máu tươi của Triệu Vô Cực, từng tia máu dưới da Triệu Vô Cực bắn ra, giống như là trên da xuất hiện vết nứt vậy. Đi. Lúc này trong tay Lục Tâm Đồng lại xuất hiện một đám vật kinh khủng khác, toàn thân đen...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Ma Vương – Quyển 4
Phần 46: Thu Hoạch Chiến Lợi Phẩm... Hàn Thạc không vội vã lập tức rời đi. Ngải Mễ Lệ đã thấy Tắc Tây Lỵ Á cùng mấy thành viên của Ám Mạc đi tới, vẻ mặt có chút thận trọng, tránh hắn một đoạn. Ngải Mễ Lệ dù sao cũng là con dâu của gia tộc Bối Đặc lý kỳ. Nói lý ra mặc dù cảm tình với Hàn Thạc có tốt thế nào thì cũng không thể để người ngoài biết. Nếu không bất luận là đối với hắn hay với nàng trước mắt mà nói nhất định sẽ dính phải một số phiền toái không cần thiết. Nếu các ngươi thấy những kẻ này làm vướng bận...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Phần 46 Tôi kiểm tra mấy thứ máy móc gần bánh lái, nhìn qua trông cũng rất bình thường, liền nói: “Con thuyền này vẫn bình thường mà, trông không giống xảy ra sự cố... Anh nói xem, liệu có phải đội tuần tra biển tới bắt hết người về rồi không?” Bàn Tử lắc đầu phản đối: “Nếu người đi thì thuyền nhất định cũng bị kéo về theo, làm gì có chuyện còn dừng lại ở đây? Chuyện này tuyệt đối không liên quan đến đội tuần tra biển. Vùng này vốn loạn, có đủ loại thuyền qua lại, thôi thì chúng ta ra kho hàng nhìn xem, nếu mất đồ thì chắc chắn là gặp hải tặc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng