Cô ta bị dọa cho không nói được tiếng nào, thở hổn hển, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vằn lên tia máu.
Lý Tinh Tinh ôm chặt lấy thân mình, đôi mắt nhắm nghiền không dám mở ra.
Dương Thần lúc này trông giống như tên đồ tể ở pháp trường. Hắn cầm cái đầu vừa ngắt xuống trong tay như cầm một quả bóng.
Dương Thần nhìn toàn cảnh, đã bắt đầu có người nôn mửa, toàn thân mềm nhũn, có kẻ tè cả ra quần, thì cười ha hả.
– Thế nào, chẳng phải nói thà chết không phục sao, chẳng phải nói ta có gan thì giết chết các ngươi hay sao? Dr Cái gọi là khí phách của nam tử hán Đại Hàn Dân Quốc đâu? R.
Đám vệ sĩ liếc nhìn nhau, nỗi sợ hãi đã chiến thắng cái mà chúng gọi là “tự tôn”. Hơn nữa tên tóc húi cua cũng đã chết rồi, chỉ huy đã chết rồi, bọn họ cảm thấy giữ được mạng sống là quan trọng nhất.
Trong lúc nhất thời, mấy chục tên Hàn Quốc to lớn quỳ rạp dưới chân Dương Thần, bắt đầu quỳ lạy, hai tay xoa xoa vào nhau không ngừng cầu xin sự tha thứ.
Liễu Nghiên Hi ngồi ở góc ghế sô pha, toàn thân không ngừng run rẩy, chỉ dám liếc trộm Dương Thần qua khóe mắt.
Dương Thần lạnh lùng hừ một tiếng, ném cái đầu người trên tay đến trước mặt Liễu Nghiên Hi.
– Á! R! R.
Cô ta hét lên một tiếng, rồi ngất lịm đi.
– Cô! RC.
Dương Thần nhìn tên vệ sĩ gần đó nhất vẫy vẫy tay:
– Biết số thuốc còn lại ở đâu chứ? Jr.
Tên vệ sĩ đó lập tức gật đầu, giống như gà mổ thóc vậy.
– Đem tất cả ra đây, cả các thiết bị chụp ảnh các ngươi đã chuẩn bị cũng mang hết ra đây, đừng nói với ta là không có…
Dương Thần cười nham hiểm nói.
Đám vệ sĩ nào dám làm trái, chỉ hy vọng tên ác quỷ trước mắt cho chúng một đường sống.
Chỉ lát sau, mấy tên vệ sĩ đã đem số thuốc kích dục còn lại tới chỗ Dương Thần. Dưới sự căn dặn của Dương Thần, chúng cũng mang cả máy ảnh tới.
Lý Tinh Tinh sau khi cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi của mình, liền nhỏ giọng hỏi:
– Anh Dương, chúng ta đi thôi, còn ở lại đay làm gì? R.
Dương Thần quay đầu lại nói:
– Sao lại có thể đi được, anh là người nhận gì sẽ trả lại nấy. Nếu em muốn đi có thể đi trước, anh còn phải làm việc anh muốn làm.
Âm sắc trong giọng nói của Dương Thần rất lạnh lùng, dường như không buồn để ý tới Lý Tinh Tinh.
Trong mắt Lý Tinh Tinh lướt qua tia ngỡ ngàng, vẻ mặt cô đơn.
Dương Thần cũng chẳng chú ý nhiều tới cô, hắn gọi một tên tới gần, căn dặn:
– Đem số thuốc này pha ra, mỗi người một cốc, riêng Liễu Nghiên Hi ba cốc.
– Hả? Jr.
Đám vệ sĩ sợ hãi, không biết nên làm sao mới được.
Ý tứ của Dương Thần bọn chúng rốt cuộc đã hiểu, rõ ràng là muốn bọn chúng và cô chủ Liễu Nghiên Hi… làm cái việc mà ban đầu Liễu Nghiên Hi muốn Dương Thần và Lý Tinh inh làm.
Nhưng ban đầu là muốn Dương Thần diễn cảnh ân ái chốn thâm cung với đám phụ nữ chợ búa kia, nên không cần nhiều thuốc, bởi dù sao đấy cũng là mục đích họ tới đây.
Chỉ khác là hắn đổi đám đàn bà ấy thành đám vệ sĩ.
Nghĩ kỹ lại, nữ minh tinh Hàn Quốc Liễu Nghiên Hi và một đám đàn ông cường tráng, lại kết hợp thêm bốn năm ả chuyên đứng đường. Cảnh tượng này, tốt xấu gì cũng bán được cả đống tiền phí bản quyền.
Thấy tên vệ sĩ không dám nhúc nhích, Dương Thần không nhịn được cười nói:
– Các ngươi muốn mất đầu sao? R Hay là giữ lại mạng, để cùng với cô chủ Liễu Nghiên Hi của các ngươi có cuộc tình một đêm? RX.
Vấn đề này thực sự không cần nghĩ nhiều, đám vệ sĩ cũng biết nên chọn cái nào.
Tuy rằng sau chuyện này, cả đời chúng cũng không thể làm vệ sĩ được nữa, nhưng tóm lại giữ được mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Chỉ lát sau, đám vệ sĩ đã làm theo yêu cầu của Dương Thần. Mỗi tên uống một li rượu pha thuốc, có tên phụ trách cho Liễu Nghiên Hi uống hết ba ly.
Dương Thần tự mình cầm máy ảnh, tìm góc thích hợp, bảo đám vệ sĩ lột sạch đồ của Liễu Nghiên Hi ra. Dưới ánh đèn, một thân thể trắng như như ngọc lồ lộ giữa quán bar.
Đám phụ nữ kia lại càng nghe lời, sớm đã lột sạch quần áo tren người mình, bắt đầu giao cấu với đám vệ sĩ. Có lẽ một ả phải quan hệ với hai ba tên vệ sĩ.
Đám vệ sĩ ban đầu còn cảm thấy ngại ngùng, nhưng sau khi thuốc đã ngấm, đầu óc quay cuồng, chúng làm gì còn để ý tới còn có người đang chụp ảnh nữa. Nhất loạt tách đám phụ nữ ra, hùng hổ chiếm lấy thân thể đám phụ nữ ấy.
Rất nhanh sau đó, đám vệ sĩ cầm khẩu súng của mình, điên cuồng tấu lên khúc nhạc mê loạn! R.
Có vài tên vệ sĩ lớn gan, tiến về phía Liễu Nghiên Hi, hung hăng chiếm lấy miệng, chinh phạt cái thâm cốc phía dưới của cô ta.
Liễu Nghiên Hi vốn vẫn đang ngất lịm đi, dưới sự tác động của thuốc, vừa tỉnh lại, phát hiện ra bản thân trên dưới đều bị bốn tên vệ sĩ của mình phâm phạm, sự điên loạn bao trùm lý trí.
Do mê lực của Liễu Nghiên Hi đương nhiên hơn hẳn đám phụ nữ đầu đường xó chợ kia, nên đám vệ sĩ đều hy vọng được một lần hưởng thụ cái thân thể mềm mại ấy.
Không lâu sau, Liễu Nghiên Hi gào lên một tiếng bi thảm, một tên vệ sĩ từ phía sau, đâm thẳng vào thâm cốc của cô.
Nhưng cũng rất nhanh sau đó, thuốc bắt đầu có hiệu lực, khuôn mặt Liễu Nghiên Hi đỏ ửng, để lộ nụ cười khao khát, tất cả các tư thế khêu gợi rẻ tiền đều được cô ta thể hiện ra hết…
Dương Thần đứng bên cạnh vui vẻ chụp ảnh, bất giác đã chụp hơn nửa tiếng đồng hồ.
Do tác dụng của thuốc, đám vệ sĩ vẫn sung mãn giống như hổ báo, hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Cả quán bar không ngừng vang lên âm thanh hoan lạc của cả nam lẫn nữ, tràn ngập thứ mùi khiến người ta buồn nôn.
Lý Tinh Tinh đỏ mặt, hoàn toàn không thể tin Dương Thần lại đối xử với đám người ấy như vậy! RC.
Đây là lần đầu tiên cô thấy cảnh giết người tàn nhẫn như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô thấy cách dằn vặt người khác độc ác như vậy! Dr.
Nhưng tất cả những điều này đều do một tay người đàn ông trong mộng của cô tạo nên.
Lý Tinh Tinh phát hiện, Dương Thần không giống những gì cô tưởng tượng, lẽ nào cô từ trước đến nay chưa từng biết đến con người thật của anh hay sao? Jr.
Thái độ lạnh lùng mà Dương Thần dành cho cô, luôn khiến cô nghĩ rằng đấy là vì anh quan tâm tới Lý Tinh Tinh cô, cô bắt đầu thấy dao động.
Gần một giờ trôi qua, Dương Thần cảm thấy cũng chụp khá đủ rồi, đám người trước mắt hẳn cũng đã cạn kiệt sức lực rồi, nên hắn lấy thẻ nhớ ra.
Lúc này thuốc cũng đã hết hiệu lực với Liễu Nghiên Hi, toàn thân đầy thương tích, bộ ngực chảy xệ, cả người toàn mùi của đàn ông.
Ánh mắt của Liễu Nghiên Hi hoàn toàn trống rỗng…
Cô ta hoàn toàn không ngờ tới, chỉ một suy nghĩ xấu xa của bản thân lại đổi lấy kết quả thảm khốc như vậy.
Cô ta không thể tưởng tượng nổi sau này sẽ đối mặt với người đời như thế nào, cô ta thậm chí còn muốn dùng một đao tự sát luôn cho rồi, nhưng… cô ta rốt cuộc vẫn là sợ chết! R.
Dương Thần bước tới trước mặt cô ta, nhẹ nhàng đưa ra cái thẻ nhớ, cười hiền lành nói:
– Tôi hy vọng cô sẽ ngoan ngoãn, nếu vậy, những tấm ảnh này sẽ chỉ được cất trong nhà của tôi mà thôi.
Nếu cô lại làm những chuyện khiến tôi phật ý, khiến Trinh Tú không vui. Vậy thì tôi chỉ có thể nói, rằng những tấm ảnh này ngoài việc gây bất lợi cho cô, còn với tôi thì chúng không có giá trị gì.
Nói xong, Dương Thần huýt sáo, thảnh thơi đi ra ngoài quán bar.
Liễu Nghiên Hi nhìn Dương Thần đi xa, ngoài sự tuyệt vọng, ánh mắt cô ta còn để lộ cả khát vọng báo thù.
Cửa quán bar trước đó vẫn khóa chặt, đến lúc này mới mở ra.
Lý Tinh Tinh vội vàng chạy theo Dương Thần ra ngoài. Cô không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa.
Đến con đường bên ngoài quán bar, lúc này đã không còn ai trên đường, chỉ có gió không ngừng thổi, khiến cho khung cảnh càng thêm lạnh lẽo.
Dương Thần vẫn bước đi phía trước, dự định tới ngã tư xe cộ đi lại nhiều sẽ bắt một chiếc taxi.
Lý Tinh Tinh theo sau, lấy hết dũng khí, miễn cưỡng cười nói:
– Anh Dương, cảm ơn anh đã cứu em…
Dương Thần thuận miệng “ừ” một tiếng, sau đó quay đầu lại, mặt không biểu cảm:
– Không cần phải nhịn, tôi biết em rất sợ tôi, nghĩ tôi là tên bệnh hoạn máu lạnh, còn nghĩ tôi là kẻ biến thái thích ngược đãi người khác. Nhưng tôi không quan tâm, đấy mới chính là con người thật của tôi. Chuyện ngày hôm nay trong thế giới của tôi, là chuyện hết sức bình thường.
– Sao… Sao có thể như vậy chứ? RX.
Lý Tinh Tinh cố không cho nước mắt chảy ra, cố gắng cười nói:
– Anh Dương, là anh cố ý dọa em đúng không. Anh là người tốt. Anh còn giúp bố mẹ em, em biết anh là người có tấm lòng lương thiện.
Dương Thần khẽ cười:
– Cái đầu của em bị dọa cho hỏng hết rồi à. Em thấy chuyện tôi đã làm với Liễu Nghiên Hi, giống với việc tôi làm lần đầu tiên hay sao? RX Tôi không sợ nói cho em biết, nếu không phải vì tôi đã kết hôn, thì hôm nay tôi sẽ là người đầu tiên chiếm lĩnh Liễu Nghiên Hi, sau đó mới ném cô ta cho đám đàn ông đó. Haizz… Tấm thân mềm mại ấy, thật đáng tiếc.
Lý Tinh Tinh đứng khựng lại, cuốc cùng không thể kìm được nữa khóc òa lên, hét lên với Dương Thần:
– Anh lừa em! R! Dr.
Dương Thần cười ha hả:
– Tôi lừa em? RC Tôi lừa em cái gì? RZ Là do em luôn nghĩ tôi quá tốt. Em không tin có thể hỏi Nhược Khê, cô ấy đã quen với việc tôi tùy tiện ngắt đầu người rồi. Trước đây em nghĩ tôi là người tốt, là do tôi không thể hiện trước mặt em.
Lý Tinh Tinh, tốt nhất em nên sáng suốt một chút, lúc đầu tôi không tiếp nhận em, bây giờ cũng không thể tiếp nhận em. Em quá bình thường, em và tôi không phải cùng một thế giới.
Nếu như em muốn hủy hoại cả cuộc đời này của em, em có thể ở bên cạnh tên đàn ông khốn nạn như tôi. Có lẽ, một ngày nào đó, tôi đổi khẩu vị, sẽ cần đến cơ thể của em cũng không biết chừng…
Hà hà, nói thật, cơ thể của em đã đầy đặn hơn một năm trước rồi đấy, khá là hấp dẫn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |