Cây cối trơ trụi xen kẽ giữa rừng tùng bách chan màu xanh tốt, ở phía xa xa, dường như trên tấm màn màu xanh kia điểm xuyết lên rất nhiều đốm chấm màu vàng.
Lâm Nhược Khê tan tầm đi ra mở cửa chiếc xe Bentley màu đỏ, chậm rãi quay lại tòa nhà lớn mà mình mới chuyển đi không bao lâu.
Khu dân cư này khá yên tĩnh, trên đường gần như không thấy mấy chiếc xe qua lại.
Dọc theo đường đi, nhìn chiếc xe bay nhanh vượt qua từng đồi núi xanh thẳm, Lâm Nhược Khê cảm thấy trong lòng cũng nặng nề, có chút bị đè nén.
Cứ đờ đẫn như vậy theo bản năng đi về nhà, Lâm Nhược Khê rút chìa khóa, vừa định bước xuống xe hơi thì tỏ ra sửng sốt.
Chỉ thấy, bên ngoài tòa nhà của mình xuất hiện một chiếc Audi A8, chiếc xe có rèm che màu đen rất lạ, yên tĩnh đậu ở đấy, dường như đến đây được một lúc rồi.
Lâm Nhược Khê lập tức ý thức được điều gì đó, nhưng lại cảm thấy không có khả năng.
Nếu trong thế giới cổ đại mà nói, người đó xứng đáng được xưng nhật lý vạn cơ, làm sao có thể có nhiều thời gian như vậy, lúc người khác ăn bữa tối chạy đến khu hẻo lánh này làm gì.
Nhưng không lâu sau, người trên xe Audi đã bước xuống.
Ninh Quang Diệu trên người khoác một chiếc áo khoác nhung màu đen, quàng thêm cái khăn xanh ở cổ, thở ra hơi thở màu trắng, từ trên xe bước xuống.
Thấy Lâm Nhược Khê không xuống xe, Ninh Quang Diệu vẫn lộ ra nụ cười ấm áp, vẫy tay với Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê theo bản năng đờ đẫn, đợi đến lúc phục hồi tinh thần thì trong lòng lại hiện lên một cảm giác cổ quái, do dự một lát, vẫn có chút không muốn xuống xe.
– Nhược Khê, tan làm rồi à? Ha ha, cha vừa mới nói với trợ lý, lúc này đáng nhẽ con phải về rồi, nói về là về ngay.
Ninh Quang Diệu đi lên trước, dường như rất quen thuộc cười nói.
– Ông tới làm gì?
Ánh mắt Lâm Nhược Khê nhìn sang hướng khác, thản nhiên hỏi.
Ninh Quang Diệu cũng không thèm để ý, cười ha hả mà nói:
– Cha không phải lo lắng cho con sao, muốn qua đây thăm con một chút, thấy con vẫn khỏe là cha an tâm rồi.
– Lo lắng cho tôi?
Lâm Nhược Khê có chút nghi hoặc.
Ninh Quang Diệu thở dài nói:
– Con không nói thì cha cũng biết, con với Dương Thần không phải xảy ra mâu thuẫn nên ra ở riêng sao. Việc này con cũng không nên oán giận cha vì đã thăm dò chuyện này, từ bé đến lớn, cha gần như đều quan tâm con.
Lâm Nhược Khê hơi hơi không vui nói:
– Thủ tướng, việc này không đến lượt của ông lo.
– Cái này làm sao cha có thể không quản chứ! Con là con gái của cha, làm sao cha có thể để con bị người của Dương gia ức hiếp chứ! Con chuyển ra ngoài là rất đúng, con gái của Ninh Quang Diệu không thể bi uất ức được! Cha biết nhất định là bọn họ vu oan cho con, con rất lương thiện, những điều này Ninh Quang Diệu ta biết rất rõ.
Lâm Nhược Khê đột nhiên cảm giác trong lòng có chút hốt hoảng, Ninh Quang Diệu ôn hòa như vậy, làm cho cô càng ngày càng khó chống đỡ.
– Đủ rồi, không cần phải nói nữa, việc của tôi tôi lo, tự bản thân tôi sẽ giải quyết.
Lâm Nhược Khê quả quyết nói:
– Thủ tướng Ninh, ông vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đi, sau này cũng đừng vì một người ngoài như tôi mà đích thân tới như vậy.
Sắc mặt Ninh Quang Diệu trắng bệch.
– Con gái, cha thật sự rất muốn quan tâm con, con thật sự không muốn nói chuyện với cha dù chỉ vài câu sao?
Lâm Nhược Khê im lặng không nói, cắn chặt môi dưới.
Lúc này, phía sau Ninh Quang Diệu, đi tới một gã trợ lý thân mặc tây phục.
– Thủ tướng, buổi tối còn có hội nghị khẩn cấp, nếu không đi sân bay, sẽ không kịp bay về Yến Kinh.
Ninh Quang Diệu cau mày nói:
– Anh không thấy tôi đang nói chuyện với con gái sao?
– Nhưng… cái này…
Vẻ mặt trợ lý sốt ruột nói.
Lâm Nhược Khê theo bản năng ngẩng lên đầu, thấy một màn như vậy, trong lòng không khỏi mềm lòng.
Không ngờ buổi tối Ninh Quang Diệu còn có cuộc họp nhưng vẫn tranh thủ thời gian đến Trung Hải thăm mình một chút.
– Thủ tướng Ninh, công vụ quan trọng, mời ông hãy đi trước đi.
Lâm Nhược Khê thoáng uyển chuyển nói.
Vẻ mặt Ninh Quang Diệu tối sầm, cuối cùng phải bất đắc dĩ nói:
– Được rồi, nếu con nói vậy, lần sau cha sẽ quay lại thăm con. Nếu con phải chịu uất ức thì cứ nói với cha, lần trước không phải cha đã đưa số điện thoại liên lạc cho con rồi sao.
Con không cần lo cho cha có đang làm công vụ hay không, dù bận thế nào, cha vì con làm chút chuyện cũng không hề có chút gánh nặng nào. Nếu con có thể chủ động liên hệ với cha, cha sẽ vô cùng vui mừng, thật đó…
Nhìn ánh mắt chờ đợi của Ninh Quang Diệu, Lâm Nhược Khê khó có thể từ chối, khẽ gật đầu.
Ninh Quang Diệu cũng là vui mừng quá đỗi.
– Vậy… vậy cha về Yến Kinh trước đây, nếu con rảnh rỗi thì đến Ninh gia chơi, lần trước cha đã có nói, nếu con đồng ý, cha có thể giao cả Ninh gia cho con! Cha không phải chỉ nói bừa, đây là sự thật!
– Thủ tướng Ninh!
Cơ thể Lâm Nhược Khê có chút run rẩy, cố gắng kiềm chế bản thân.
– Đừng nói nữa, mau đi đi.
Ninh Quang Diệu cười xấu hổ, gật gật đầu, bước nhanh về phía chiếc xe.
Không lâu sau, chiếc xe Audi rốt cuộc cũng chậm rãi rời khỏi tòa nhà, dần biến mất trên quốc lộ.
Lâm Nhược Khê cảm giác mình rất mệt, từ khi tu luyện môn công pháp mà Dương Thần dạy, rất ít khi cô cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Nhẹ nhàng bám vào thân xe, làn gió lạnh trên núi thổi qua khuôn mặt kiều diễm, cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời mênh mông.
Bất giác, cũng không biết đã qua bao lâu, cô cảm thấy hốc mắt có chút ướt ướt, lành lạnh.
Lâm Nhược Khê giơ tay lau, hít thở sâu một hơi khí, sau đó mới đi vào nhà.
…
Cùng lúc đó, Trung Hài vào ban đêm phồn hoa nhất là chỗ chợ đêm bên sông, Dương Thần đưa Tiêu Chỉ Tình đi dạo xung quanh.
Hôm qua đã nói trước là phải đưa nữ nhân đi ăn các loại đồ ăn chưa ăn qua, Dương Thần cũng nhớ rất rõ, không muốn nuốt lời.
Còn về Tiêu Chỉ Tình mà nói, thành phố phồn hoa về đêm nghĩ đến vẫn có chút sợ hãi, chỉ vì cô có rất nhiều thứ trên thế gian này hoàn toàn không hiểu, cũng không biết những đồ ăn vặt rốt cuộc là cái gì.
Mỗi khi nhìn thấy cửa hàng nào có hứng thú, Tiêu Chỉ Tình đều dừng lại, đòi Dương Thần mua cho cô ăn thử.
Nếu như ăn ngon thì mua thêm một ít, còn nếu cảm thấy ăn không ra sao liền đưa hết cho Dương Thần, cũng không lãng phí.
Khẩu vị của Dương Thần cũng thoải mái, hoàn toàn không để ý, cái gì cũng ăn.
Nhìn Tiêu Chỉ Tình vẻ mặt hạnh phúc, Dương Thần cũng thấy rất đáng.
Trong đầu nhớ tới việc, lúc trước đưa Lâm Nhược Khê đi ra ăn tôm hùm, Dương Thần không khỏi cảm thán, chuyện này nếu để cho Lâm Nhược Khê biết, phỏng chừng lại tức giận.
Lúc đi từ một của hàng thịt lừa nướng ra, Tiêu Chỉ Tình cảm thấy khó mà nuốt nổi thứ đang cầm trên tay.
Tiêu Chỉ Tình cẩn thận nhìn Dương Thần.
– Em cắn?
– Ừ, ăn đi, nếm thử xem cái thứ mà có “tên kỳ lạ” rốt cuộc ngon hay không.
Dương Thần cười nói.
Tiêu Chỉ Tình nuốt nước bọt một cái, mở to miệng, cắn một miếng nhỏ.
– Ôi, em nhã nhặn như vậy để làm gì, cắn ít như vậy làm sao có thể nếm được mùi vị chứ, cho tất cả bánh mì và thịt vào gặm đi, miệng há lớn chút… A
Tiêu Chỉ Tình có chút lo lắng nhìn đám người qua lại bên cạnh, nói:
– Há miệng to quá, có phải rất khó coi không? Trên đường này…
Dương Thần vui vẻ, không hề sợ mất mặt, đơn giản cầm que thịt xiên trên tay nữ nhân, há to miệng cắn một cái, sau đó lại trả lại cho Tiêu Chỉ Tình.
– Được rồi, người đẹp, anh ăn một miếng to rồi đến lượt em đấy, em cảm thấy mất mặt thì anh với em đều như nhau đi.
Tiêu Chỉ Tình bật cười, cũng không có cái gì e dè, há to miệng mà bắt đầu cắn, tuy rằng hương vị Hà Bắc này cảm thấy rất bình thường, nhưng hương vị trong lòng lại khiến thức ăn đi vào miệng cũng ngon hơn nhiều.
Hai người vừa cười vừa nói chuyện, không bao lâu sau, Dương Thần nhướn mày, dừng chân lại.
Tiêu Chỉ Tình lúng túng đứng lại.
– Ông xã, làm sao vậy?
Dương Thần có chút phiền chán nói “Hừ” một tiếng, xoay người, nhìn về hai thân ảnh đang đi theo phía sau hai người.
Chỉ thấy một thiếu niên mặc áo khoác đen, gương mặt tuấn tú, và một thiếu nữ tướng mạo đáng yêu, kẹp chiếc nơ cánh bướm màu đỏ, tóc cuộn lên cao, đang theo sát hai người ở phía sau.
Thiếu niên da trắng vẻ mặt lạnh băng, dáng vẻ trẻ con, cùng một ánh mắt đầy thù hận, thoạt nhìn có chút cổ quái.
– Này, tiểu tử kia, tôi cố ý làm bộ không phát hiện ra các ngươi, là do tôi không thèm để ý tới các người, các người có lẽ không biết tốt xấu… Sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn, hôm nay tôi đưa người phụ nữ của tôi đi dạo, không muốn tay dính máu.
Dương Thần dùng tiếng Anh bất đắc dĩ nói.
– Hừ, ác ma, hôm nay tao đến báo thì cho cha tôi, nếu màykhông muốn để tao theo mày thì hãy tìm một nơi nào không có người bình thường, quyết đấu với tao.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 24/10/2020 03:29 (GMT+7) |