Lâm Nhược Khê mỉm cười nói.
Tuệ Lâm kinh ngạc, ngơ ngác có chút không hiểu.
– Như vậy không ổn lắm, hôm nay là mời người nhà mà, hơn nữa em… em hiện giờ có thể mang đến cho hai người đôi chút bất tiện.
Tuệ Lâm trong lòng ngứa ngáy, nhưng vẫn nên thẳng thắn nói ra những sầu lo.
– Không phải đã trở thành đại minh tinh nên không bằng lòng ra ngoài với anh chị chứ.
Lâm Nhược Khê cười giỡn nói.
– Đâu có, chị biết là không phải như thế mà, em chỉ sợ mang đến phiền toái cho hai người.
Tuệ Lâm bất đắc dĩ thở dài.
Dương Thần đại khái có thể hiểu được ý của Lâm Nhược Khê, sợ Tuệ Lâm cảm thấy cô đơn, có cảm giác bị chia lìa. Thế nên anh cười và nói:
– Nếu bọn anh là người nhà của em, thì không thể nói là phiền toái, phiền toái chỉ khi đối với người ngoài mà nói thôi, người một nhà với nhau, không thể có phiền toái được.
Người một nhà sao… Tuệ Lâm trong lòng phức tạp liếc mắt nhìn Dương Thần, lập tức mỉm cười gật đầu.
…
Nửa giờ sau, Dương Thần lái xe, chở một nhỏ hai lớn ba người phụ nữ, đi đến nhà trẻ Vân Hoa.
Nhà trẻ đã được trang trí thành một thế giới rộn rã của Giáng Sinh và năm mới, khắp nơi là những hình hoạt hình rực rỡ và những linh kiện mang phong cách của Giáng Sinh, tuy rằng vài ngày trước có tuyết rơi, cũng may đều đã tan hết.
Chẳng qua, bởi vì thời tiết âm hàn, bọn trẻ mặc dù từ sáng sớm đã chơi đến mức nóng rực lên, nhưng đều mặc những bộ quần áo dày đặc, một đám tiểu bất điểm tròn vo, nhìn cũng đáng yêu khác thường.
Mấy người Dương Thần đưa Lam Lam vào nhà trẻ, Lam Lam rất nhanh liền tìm thấy những cô bạn cậu bạn nhỏ thân thuộc của mình, cô bé thích thú gọi, liền chạy đi tới.
Tuy rằng sự kiện đánh nhau lần trước làm cho không ít đứa trẻ sợ Lam Lam một chút, nhưng tính cách của Lam Lam thật sự rất dễ để có thể kết bạn, hơn nữa những đứa trẻ đối với một sự việc thường rất dễ quên, Tiểu Nhã và vài đứa nhỏ rất nhanh liền cùng chơi với Lam Lam.
Để che dấu tai mắt người, Tuệ Lâm rất cẩn thận đeo một chiếc khẩu trang, lại mặc một chiếc áo khoác màu xám mộc mạc, như vậy cũng là để làm cho người ta không dễ dàng nhận ra.
Nhà trẻ lần này tổ chức cuộc liên hoan, tự nhiên muốn làm rất nhiều dự án trò chơi, những dự án này đơn thuần dựa vào bọn trẻ thì không có cách nào để hoàn toàn lý giải và tiến hành, vì vậy nên mời các phụ huynh của các gia đình đến tham gia cùng chúc mừng.
Cô Hầu nhìn thấy vợ chồng Dương Thần, nụ cười có vẻ nhiệt tình khác thường:
– Bố mẹ Lam Lam đều đến rồi à, tôi còn lo lắng hai người bận công việc mà không đến được, không biết vị này là…
Nói xong quay sang hỏi Tuệ Lâm.
– Chào cô, tôi là dì bé của Lam Lam.
Tuệ Lâm nhẹ giọng gật gật đầu.
– Ồ, là như vậy, chào mừng chào mừng, hình như cô đang bị cảm lạnh, giữ gìn sức khỏe nhé.
Cô giáo Hầu mặc dù cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn rất thân mật chào hỏi.
Lâm Nhược Khê cũng hỏi thăm một cách khách khí:
– Cô giáo Hầu, Lam Lam nhà chúng tôi dạo này không gây ra chuyện gì chứ.
– Đương nhiên là không rồi! Lam Lam rất biết điều, rất hiểu chuyện, tôi nghĩ nguyên nhân là do sự giáo dục tốt của gia đình.
Cô giáo Hầu nhanh chóng vỗ ra một câu nịnh bợ, cô cũng không ngốc, có mối quan hệ tốt với những người phụ huynh này, tuyệt đối có lợi cho bản thân.
Lâm Nhược Khê rất hài lòng với câu trả lời như vậy, những việc khác cô có thể cư xử bằng lý trí, nếu như là người khác nói con gái của mình không tốt, chắc chắn người ta có vấn đề.
Cuộc liên hoan buổi sáng và giữa trưa là thời gian cho những hoạt động tự do, các thầy cô giáo xung quanh phụ trách quản lý các trò chơi, ví dụ như dán mũi, ném thẻ vào bình rượu, những trò chơi mang tính kỹ xảo, cũng có những trận đấu như nhảy dây, trận đấu vòng phần phật mang tính tiêu hao thể lực.
Vì hoàn thành một số trò chơi, đạt được danh hiệu đệ nhất, là có thể dành được những món quà mà trẻ con đều thích như búp bê lớn và socola nên Lam Lam tham gia rất hăng say.
Tuy nhiên, dưới yêu cầu của Lâm Nhược Khê, giống như nhảy dây, bắn khí cầu, vòng phần phật đối với tố chất thân thể của Lam Lam mà nói, căn bản là nắm chắc danh hiệu thứ nhất trong trò chơi thi đấu thể thao, Lam Lam đều kiềm chế xuống một chút.
Theo như những lời mẹ nói, chỉ cần nắm được danh hiệu thứ nhất là được rồi, căn bản không cần phải sử dụng toàn bộ sức lực!
Dù là như thế, cô bé tiểu mập này gần như hoành hành ngang ngược với những hành động vĩ đại trong toàn cuộc liên hoan, vẫn làm các vị phụ huynh khác phải than rằng như thế là đủ rồi!
Dương Thần cảm thấy điều này rất bình thường, cũng chẳng có cảm giác gì, có thể Lâm Nhược Khê lại vì đứa con gái của mình mà cảm thấy rất tự hào, trong mắt đều là thần thái.
Tuệ Lâm cũng bị cuốn hút bởi sự tưng bừng và những hoạt động tràn ngập sự khờ dại của trẻ thơ, ở bên cạnh Lam Lam cổ vũ, còn giúp con bé cầm lấy giải thưởng, bận kinh khủng.
Không ít những cha mẹ của các đứa trẻ đến thỉnh giáo Lâm Nhược Khê và Dương Thần, làm sao để có thể dạy dỗ được một đứa con gái có tố chất thân thể đáng khâm phục như vậy.
Dương Thần cũng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, Lâm Nhược Khê lại có tính không hay đáp lời, đành thuận miệng ứng phó nói:
– Nếu như con của mọi người một bữa cơm có thể ăn hơn mười tảng thịt bò, như vậy có thể làm được rồi.
Dương Thần kỳ thực đã ít nói rồi, nhưng các vị phụ huynh khác vẫn xem anh như một người không đứng đắn.
Sau khi ở nhà trẻ ăn một bữa cơm trưa giản đơn, cuối cùng cũng đến buổi chiều, thời điểm mà những đứa trẻ biểu diễn.
Trong lễ đường nhà trẻ, các vị phụ huynh và những đứa trẻ ngồi ở thính phòng, những đứa trẻ sắp biểu diễn thì ngồi ở phía sau khán đài chuẩn bị.
Lâm Nhược Khê từ sớm đã cầm trên tay chiếc máy ảnh, nhưng phát hiện ra chỗ ngồi này chụp ảnh quá xa, vừa vặn nhìn thấy phía trước có một chỗ trống, liền nói với Dương Thần:
– Em lên phía trước chụp ảnh, anh cùng với Tuệ Lâm ngồi ở đây nhé.
– Không thì để anh đi, kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tốt.
Dương Thần chủ động nói.
Lâm Nhược Khê không chịu:
– Không được, nhất định phải để em chụp mới có một kỷ niệm ý nghĩa.
Dương Thần không nói gì, điều này có gì mà phân biệt, nhưng anh biết rằng vợ hôm nay rất hào hứng, cũng không nói gì thêm.
– Chị rất đầu tư nhé.
Nhìn thấy Lâm Nhược Khê vào trong đám người ngồi xuống, Tuệ Lâm ngồi một bên cười nói.
Dương Thần cũng không khỏi xúc động, kỳ thực ngoài việc bận bịu đi làm, Lâm Nhược Khê đóng vai một người mẹ so với một người vợ còn xứng đáng với chức vụ hơn nhiều.
Nhưng đây có lẽ là điểm mà bản thân thích ở cô ấy.
Sau khi biểu diễn bắt đầu, bọn nhỏ trên sân khấu bắt đầu hát và nhảy, các loại trang phục rực rỡ sắc màu nhiều vô kể.
Với tư cách là một trong những nhà trẻ lớn có tiếng ở Trung Hải, nhà trẻ Vân Hoa sẵn sàng bỏ không ít tiền cho những hoạt động mang tính đánh vào danh tiếng này.
Hiệu trưởng của nhà trẻ này còn rất thân mật để cho những đứa trẻ thông minh lanh lợi cầm lấy hoa quả và kẹo mềm, đi lại giữa các chỗ ngồi của các vị phụ huynh, cho các vị phụ huynh thưởng thức những viên kẹo ngọt.
Cô bé gái kẹp hai bím tóc sừng dê nhỏ trên đầu, khuôn mặt đáng yêu đi đến trước mặt Dương Thần và Tuệ Lâm, lập tức ngọt ngào nói:
– Cô và chú ăn kẹo!
– Chú không thích ăn ngọt, chú không dùng nha.
Dương Thần xoa đầu cô bé nói.
Cô gái vểnh môi:
– Không được! Không ăn cháu sẽ tức giận!
Hiện tại đứa trẻ còn rất mãnh liệt, Dương Thần không nói gì, đành phải cầm một viên đưa vào miệng.
Tuệ Lâm tuy rằng cũng không có hứng thú với đồ ngọt, nhưng vẫn cầm một viên.
Kết quả đứa bé lo lắng Tuệ Lâm lừa gạt mình, nhìn chằm chằm vào Tuệ Lâm nói:
– Cô, cô ăn cho cháu xem, cô đưa vào miệng đi…
Nói xong, cô bé còn làm mẫu há to miệng.
Tuệ Lâm không chịu nổi ánh mắt khờ dại của đứa trẻ này, xem tứ phía cũng không ai nhìn vào bên này, liền tháo khẩu trang, nhét viên kẹo vào miệng nhai nhai và nuốt.
– Như vậy đã được chưa!
Tuệ Lâm cười hỏi.
Đứa bé cười ngọt ngào, gật gật đầu, lúc này mới chạy đi.
Lúc này, trên sân khấu đột nhiên vang lên âm nhạc bài hát “hai con hổ”.
Vừa nghe đến Lam Lam bắt đầu diễn, Tuệ Lâm không quan tâm đến những cái khác, giương mắt nhìn lên.
Chỉ nhìn thấy Lam Lam và những đứa nhỏ cả trai cả gái khác mặc quần áo con rối in hoa văn hình con hổ nhảy ra, trên khán đài bắt đầu biểu diễn những vũ đạo rất ngây ngô.
Dương Thần không kìm nổi phá lên cười, cũng không biết như thế nào, liền có một cảm giác ê ẩm chạy trốn tán loạn giữa mũi.
Nói không rõ là hạnh phúc, thỏa mãn, rõ ràng là một hình tượng rất sung sướng, Dương Thần lại cảm thấy trong mắt có chút ươn ướt.
Lâm Nhược Khê đứng ở phía trước, cũng không để ý đến việc ngăn trở người đằng sau xem biểu diễn, cầm máy chụp ảnh không ngừng vỗ tay, thỉnh thoảng còn hướng về Lam Lam vẫy vẫy tay.
Nghệ thuật hát của Lam Lam quả thực không được tốt cho lắm, nhưng giọng hát non nớt dù sao cũng rất thú vị, cô bé cũng không quan tâm đến nào là chuẩn âm, biểu diễn sung sướng khác thường.
Khúc đầu tiên kết thúc, một đám các bạn nhỏ rời khán đài, những người lớn đều dành cho họ những tràng pháo tay hoan hô nhiệt liệt.
Dương Thần nhìn sang Tuệ Lâm bên cạnh vỗ tay, không đeo cả khẩu trang, vội vàng đeo lên cho cô.
Tuệ Lâm thoáng như mộng tỉnh, vội vàng giúp mình kéo lên, lo lắng nhìn tứ phía, thấy không có ai chú ý mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Giáng Sinh này, mọi thứ xem ra đều tràn đầy hòa bình và ấm áp, sung sướng.
Chẳng qua đám người Dương Thần không ai ngờ tới, ngay tại phía bên khán đài một điểm bố trí thiết bị chụp ảnh, một người đàn ông trong tay có chiếc điện thoại di động, lại lặng yên chụp lại liên tiếp những bức ảnh…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 30/10/2020 03:29 (GMT+7) |