Dương Thần - Quyển 13

Phần 81

Trong lòng Dương Thần hơi rét lạnh, đồng thời khó có thể tin, trong lòng cũng dâng lên một lượng khí, hiển nhiên bản thân lại bị tính trước một bước.

– Lão gia, ông sẽ không nghĩ cháu nửa đêm đến tỉnh Quảng để giết một ổ người chứ.

Dương Công Minh lắc đầu.

– Ta tuy già nhưng không ngu xuẩn như vậy. Ta tin đó không phải là cháu, tuy rằng người kia và cháu có bộ dạng giống nhau như đúc.

– Nhưng ta tin cũng vô dụng, hiện tại hình ảnh chụp được đều truyền ra toàn bộ Yến Kinh, những người khác đều cho rằng cháu vụng trộm chạy đến tỉnh Quảng để làm một loạt chuyện này.

Dương Phá Quân bên cạnh có chút bất mãn nói:

– Hơn nữa xét theo thời gian cũng không có biện pháp chứng minh không ở đó, dù sao khi đó tất cả mọi người đều đã ngủ.

– Cha, con tin anh sẽ không làm loại chuyện này, đây rõ ràng là khiến cho lòng người Đại quân khu và Yến Kinh bàng hoàng.

Dương Liệt bỗng nhiên đứng dậy ra sức ủng hộ nói.

Ánh mắt Dương Thần lấp lánh nhìn Dương Liệt, Dương Liệt cũng là vẻ mặt thản nhiên, còn có chút căm phẫn.

Lúc này, một vệ sĩ Dương gia từ bên ngoài chạy vào, khẩn trương nói:

– Nguyên soái, bên ngoài đại viện của chúng ta đều bị phong tỏa rồi.

– Cái gì?

Dù là Dương Công Minh trải qua trăm trận chiến cũng không ngờ tới sẽ có tình huống như vậy!

Dương gia bị phong tỏa rồi?

– Nói rõ ràng!

Dương Phá Quân đen mặt truy thanh nói.

– Vâng.

Vệ sĩ cố gắng tỉnh táo lại nói:

– Vừa rồi một đội quân của chúng ta theo thông lệ đi tuần tra phát hiện, bên ngoài cách Dương gia khoảng năm mươi km bị cài hàng rào và có một lượng lớn binh lính canh gác, kín không kẽ hở!

– Từ dấu hiệu quân áo của quân đội đó có thể thấy, hẳn là quân khu tinh nhuệ nhất Yến Kinh – Bộ đội Bộ tư lệnh pháo binh! Hơn nữa súng máy, pháo, hỏa tiễn và vũ khí hạng nặng đều là số lượng lớn, giống như đã lần lượt chuyển tới! Từ xa nghe có tiếng giống như là xe tăng!

– Bộ pháo binh Uông Sĩ Ba?

Dương Phá Quân kinh ngạc nhìn Dương Công Minh.

– Cha, đó không phải là học sinh cha dẫn dắt sao? Làm sao có thể…

Dương Công Minh sắc mặt âm trầm.

– Cho dù là học sinh của ta, nhưng đôi cánh cứng cáp rồi, con cho là thật sự có thể cái gì cũng nghe theo ta sao?

– Mọi người nói Uông Sĩ Ba là Tư lệnh quân khu Yến Kinh?

Dương Thần hỏi.

– Không sai.

Dương Công Minh gật đầu.

– Xem ra có một số người không muốn tiếp tục chờ thêm nữa, nên đến rốt cuộc cũng phải đến.

Dương Liệt lộ ra vẻ mặt buồn rầu.

– Ông nội, Tư lệnh Uông có phải có chỗ nào hiểu lầm rồi không, hay là bị người khác lợi dụng, có cần cháu ra ngoài hỏi cho rõ ràng không?

– Cháu nhậm chức ở quân khu, một chút tin tức cũng không có?

Dương Công Minh híp mắt hỏi.

Dương Liệt lắc đầu, quả quyết nói:

– Không có, mấy ngày hôm nay cháu cũng không thấy Tư lệnh Uông, không biết ông ấy từng tiếp xúc với người nào.

Dương Công Minh trầm tư một chút nói:

– Phá Quân, con gọi điện thoại cho Uông Sĩ Ba hỏi rõ ràng, xem cậu ta có ý gì.

– Vâng, cha.

Dương Phá Quân lập tức gọi người đưa điện thoại tới, nhưng gọi điện thoại tới cũng trực tiếp bị tắt máy.

– Con mẹ nó, súc sinh Uông Sĩ Ba này, gã không nghe!!

Dương Phá Quân không kìm nổi chửi bới nói.

Không khí trong đại sảnh ngưng trọng, không ít người hầu và vệ sĩ Dương gia đều từng là quân nhân trải qua lửa đạn đã xuất ngũ, thời điểm này, bọn họ đều phá lệ căng thẳng, nhưng lại không có chút sợ hãi.

Vợ chồng Viên Hòa Vĩ và Dương Tiệp Dư cũng chạy tới, mấy ngày nay bọn họ ở lại Yến Kinh vội vàng thăm hỏi làm tốt quan hệ xung quanh, lại không ngờ sáng sớm hôm nay lại không có cách nào để ra ngoài nữa.

– Cha, anh, sao lại thế này, vừa rồi bọn con lái xe đi ra ngoài, kết quả bị một đống quân đội lớn ở đó, căn bản không để bọn con đi, còn lấy súng ra uy hiếp.

Dương Tiệp Dư bất mãn nói.

Viên Hòa Vĩ thấy không khí không đúng, kéo kéo áo vợ hỏi:

– Có phải động tĩnh của Lương gia quá lớn.

Dương Phá Quân gật gật đầu với em rể hỏi:

– Viên Dã đâu rồi, bảo nó cứ ở trong đó đừng ra ngoài.

– Tiểu Dã hôm qua ở lại Đường gia, em đã bảo nó tạm thời đừng quay về, hẳn là không có việc gì.

Dương Tiệp Dư nói.

Dương Công Minh đứng dậy nói:

– Vợ chồng các con đợi ở hậu viện, không được kích động, đi nói cho Tuyết Hoa, Nhược Khê ở lại trông con, không cần tự mình luống cuống ở đầu trận tuyến.

Dứt lời, Dương Công Minh cất bước đi ra cửa trước.

– Cha, cha đi đâu vậy?

Dương Phá Quân vội hỏi.

Dương Công Minh quay đầu, sắc mặt trầm tĩnh nói:

– Nếu đã không nghe điện thoại, thì rõ ràng không cần nhiều lời nữa, rất nhanh sẽ thấy rõ sự việc, bên ngoài hẳn là có không ít người đang chờ. Nếu đã không phải là khách thì cần gì phải ở trong phòng chờ? Mấy người các con theo ta ra ngoài!

Chỗ ở của Dương gia là khu vực ngoại ô có nhiều hộ gia đình của Yến Kinh, hoàn cảnh nơi này vốn im lặng, cùng với diện tích khổng lồ, kiến tạo nên công trình kiến trúc.

Nhưng hôm nay, mảnh đất trống mênh mông như vậy lại được quân đội lớn đến vây công, mang đi sự tiện lợi.

Sau khi sơ tán một ít dân chúng, toàn bộ đại viện Dương gia trong phạm vi một hai dặm đường đã thành vòng vây, cho dù là hỏa lực oanh tạc cũng không nhiễu loạn được dân chúng, càng không nói đến truyền thông bị phong tỏa, căn bản không dám tham dự đến ván cờ của tầng lớp này.

Trên trăm hỏa pháo, hơn mười hỏa tiễn bốc xếp và xe tải vận chuyển bốc xếp, hơn một ngàn quân vũ trang đầy đủ đã đợi lệnh, súng máy phong tỏa từng vị trí, thậm chí xa xa còn có một số lớn đang tầp kích, tìm kiếm mục tiêu trong đại viện.

Nhiệt độ không khí vào tháng một vẫn còn lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu xuống, nòng pháo sáng lóe ra hàn quang rạng rỡ.

Một mảnh sát khí nghiêm túc tràn ngập toàn bộ lãnh địa Dương gia, thần hồn nát thần tính!

Ngoài cửa chính đại viện Dương gia là một mảnh đất rộng làm chỗ để xe, các phiến đá làm nền chỉnh tề, xanh biếc đứng vững cao vút.

Mà giờ khắc này, nơi này ngoại trừ mấy chiếc xe ngoại thưa thớt, đối diện hơn mười mét dừng bảy tám chiếc xe bọc thép.

Hai bên xe bọc thép có hơn mười chiếc xe tăng, pháo đầu cũng thẳng tắp nhắm ngay vào đại viện Dương gia.

Không hề nghi ngờ, nếu giờ phút này tất cả vũ khí và hỏa lực xung quanh kia đồng thời phóng ra, toàn bộ Dương gia trong nháy mắt sẽ hóa thành tro tàn!

Khi đám người Dương Thần và Dương Công Minh cùng hộ vệ Dương gia đi đến cửa lớn, một cảnh tượng bên ngoài khiến mọi người có chút phản ứng không kịp.

– Thế sự khó lường, không ngờ già rồi còn phải trải qua một kiếp thế này đây. Xem ra ta quả thật già rồi, lần này, là có người vô cùng hiểu rõ Dương gia chúng ta mà lên kế hoạch mưu đồ bí mật, không ngờ sự việc xảy ra rồi mới nhận được tin tức.

Dương Công Minh nhíu mày nói.

Dương Thần bất động thanh sắc mà tản ra thần thức, quét mắt nhìn phạm vị vài dặm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

– Không chỉ là trước mặt, ít nhất có hơn ba mươi người đang tập kích vây quanh từ các điểm khác nhau, chỉ sợ người ở trong viện cũng không an toàn.

Dương Thần cười khổ nói.

Dương Công Minh ánh mắt lẫm liệt.

– Tiểu tử thối, cháu đã viết giấy cam đoan với ta đấy, bên ngoài mặc kệ như nào, trong nhà không thể loạn được. Chắc không phải bây giờ sẽ nói với ta, cục diện như vậy vượt qua dự tính của cháu chứ.

– Cái này… có một chút.

Dương Thần ngượng ngùng sờ sờ cái mũi.

– Tuy nhiên chắc chắn sẽ có cách.

– Hừ! Thời điểm này rồi còn ngồi nói mát!

Dương Phá Quân vẻ mặt buồn bực.

– Ngàn vạn cái sai đều là mầm tai họa do con gây ra! Con ở bên ngoài tùy ý làm bậy, bây giờ gây ra kiếp nạn này cho Dương gia, còn ở đó cười được?

Nói mát? Sao lại có cảm giác làm cái gì cũng không được chỉ biết nói lời bịa đặt là ông mới đúng…

Trong tâm Dương Thần lặng lẽ nói thầm, cũng lười để ý đến lời trách cứ của Dương Phá Quân.

Dương Liệt ở một bên lại rất an phận không nói lời nào, chỉ là chân mày nhíu lại, dường như đang lo lắng vì gia tộc này.

Lúc này, xa xa phía góc trời truyền đến tiếng ù ù của máy bay trực thăng.

Ở hai bên máy bay trực thăng Hắc Ưng, lần lượt mỗi bên có trực thăng hộ vệ có vũ trang, nhìn có chút trang trọng.

Chờ ba máy bay trực thăng đáp xuống đất, quân nhân xung quanh nhanh chóng hình thành trận hình hộ vệ.

Cửa khoang sau của máy bay trực thăng Hắc Ưng mở ra, vài tên quân trang thẳng tắp bước xuống.

Gã Tướng lĩnh đi đầu sa sầm mặt, mày rậm mắt hổ, thân hình cao hơn, tuổi vào khoảng năm mươi, còn giữ lại chòm râu hai bên.

Ở trên quân hàm quân phục lục quân của ông ta là một ngôi sao vàng năm cánh.

Tư lệnh các đại quân khu Hoa Hạ, từ phi là tình huống đặc thù thì bình thường đều là cấp Đại tá, Thiếu tướng, Sư đoàn trưởng. Người đàn ông trước mắt này hiển nhiên chính là Tư lệnh quân khu Yến Kinh Uông Sĩ Ba.

Sau khi Uông Sĩ Ba nhìn thật sâu đám người Dương Công Minh, ra hiệu cho những quân sĩ hộ vệ phía trước tránh đường, bước từng bước ngang nhiên hướng về đám người Dương Thần.

Một gã Tham mưu phía sau đuổi tới khuyên can nói:

– Tư lệnh, Dương Thần kia cực kỳ ác độc hung tàn, hay là…

– Dương Thần có tàn nhẫn hơn nữa, thì ân sư quang minh lỗi lạc của ta tất nhiên sẽ không dung túng hắn hại ta.

Uông Sĩ Ba trầm giọng nói.

Đám người Tham mưu đành phải từ bỏ, mắt thấy Uông Sĩ Ba lướt qua khỏi khoảng cách mấy chục mét, đi tới trước mặt mấy người Dương gia.

Nhìn ông lão mái tóc hoa râm trước mắt, Uông Sĩ Ba rất cung kinh cúi đầu nói:

– Ân sư, học sinh lần này vô lễ mạo phạm, thật sự cũng là việc bất đắc dĩ, tình thế bức bách. Nghĩ chắc ân sư cũng hiểu dụng ý việc mang bộ đội tới đây lần này của học sinh.

Đôi con ngươi của Dương Công Minh hiện lên vài phần tang thương, nhìn Uông Sĩ Ba chốc lát rồi nói:

– Ta từng nói qua, họng pháo quân đội, vĩnh viễn phải hướng về phía biên ngoại. Thật không ngờ, ngươi lại đem nó để chĩa vào gia môn của lão già này.

– Nội loạn bất bình, lấy gì ngăn địch.

Ánh mắt Uông Sĩ Ba như điện hướng về phía Dương Thần thần sắc lạnh nhạt.

– Dương Thần việc xấu đầy rẫy, gần đây lại huyên náo Yên Kinh, gây gió tanh mưa máu lại tỉnh Quảng, lòng người bàng hoàng, không đưa hắn đi trảm trừ, pháp lý khó dung!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 30/10/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hướng Nhật – Quyển 7
Phần 81 Con Rùa tới kìa! Hướng Nhật vừa vào đến cửa, Tinh Tinh cợt nhả ngồi dậy, gã thú vật phi nhân loại này cũng khôi phục nhanh thật. Ông anh vợ dâm đãng vẫn bộ dạng nửa chết nửa sống đó, cũng đành chịu, ai bảo hắn bị thương nặng nhất chứ. Tinh Tinh, đừng có bộ mặt đó với tao, tao hỏi mày một việc. Hướng Nhật đi qua, đặt mông ngồi trên giường bệnh của Tinh Tinh, với loại thú vật này, hắn cũng không việc gì phải khách khí. Nói đi. Tinh Tinh cũng tùy tiện nhìn Hướng Nhật, giữa hai người nhau cũng không cần thiết phải khách khí gì hết...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Lục Thiếu Du – Quyển 20
Phần 81 Thánh Linh cốc cũng không có ý kiến. Thiên Ưng lâu cũng vậy. Âm Dương Vương Dạ Vị Ương, Thiên Ưng Công Tử Hàn Tử Khiêm đều gật đầu đồng ý. Điều này không ảnh hưởng gì đến bọn họ, ba sơn môn được một phần lợi, tính kỹ thì bấy nhiêu cũng đủ kinh người. Bình quân phần trăm ích lợi này tương đương có tám linh kí huyền giai, mười bốn linh khí hoàng giai, ba viên đan dược bát phẩm cao giai, năm viên đan dược bát phẩm trung giai, mười bốn viên đan dược bát phẩm sơ giai. Còn có ba sơn môn bồi thường thương vong, linh khí địa giai. Tương...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lưu Phong – Quyển 10
Phần 66 Đối với việc Thái tử đến thì kì thật Lưu Phong có áp lực tâm lý, bởi vì ngài đã biết thân phận thật của mình. Hơn nữa, hiện giờ hắn có quan hệ với Điềm nhi cũng là một việc đáng chú ý, nghĩ đến cũng có chút xấu hổ. “Lão công, trông chàng có vẻ hơi căng thẳng...” Ngay lúc hắn đứng ở trên đỉnh Hoàng thành đợi Thái tử đến thì Đình Nhi chậm rãi đi tới ôm lấy hắn rồi nhẹ nhàng nói: “Chàng sợ Thái tử vạch trần thân phận thật của mình sao?” Lưu Phong quay đầu lại kéo Đình Nhi vào trong lòng mình nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: “Ân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng