Chỉ là tầng quan hệ kia của mình và Jane, có phần khó ăn nói với Lâm Nhược Khê, chỉ hy vọng đừng quá sớm bị Lâm Nhược Khê phát hiện.
Dương Thần cảm thấy chính mình càng ngày càng không có cách ngẩng đầu trước mặt người phụ nữ khác, tuy đối với từng hồng nhan tri kỷ đều chân thành, làm lòng ăn mật đường, nhưng xương cốt lại đau đớn.
Nghĩ đến Tường Vi và Thái Ngưng ở Địa Trung Hải, khoảng thời gian này cũng không biết họ thế nào, có trách cứ mình trong thời gian dài như vậy không hỏi thăm hay không.
Nghĩ đến đây, Dương Thật vỗ mạnh ót mình, chính mình cũng thật ngốc! Nếu có thể giúp Tuệ Lâm làm quan hệ, khiến cô có thể không đến thế giới huyền ảo, vậy Thái Ngưng cũng có bối cảnh chính phủ, không phải cũng có thể sao? Cô chính là người của bát kinh bát bộ chúng nha.
Gọi điện thoại một lần, lập tức tìm tới Thái Ngưng.
Thái Ngưng biết Dương Thần bình yên trở về, ngữ khí cũng có chút vui vẻ, nhiều ngày không nói chuyện như vậy, trong lòng luôn cảm thấy vắng vẻ chứa nhiều u oán, lúc này cũng tan thành mây khói.
Dương Thần lời ngon tiếng ngọt lừa cô một lúc mới nói đến chính sự, cùng Thái Ngưng thương lượng xem có cần giúp cô làm chút quan hệ, để cô có thể tự do hoạt động trong quốc nội hay không.
Nhưng Thái Ngưng ôn nhu cười cười:
– Ông xã, chẳng lẽ anh đã quên, Tướng quân là cha ruột của em, thứ anh nghĩ, cha đã sớm hỏi em rồi, muốn giúp em cùng người của Hồng Mông.
Dương Thần sửng sốt.
– Vậy sao em không nói với anh, là không thông qua sao?
– Không phải, em không muốn cha phá hỏng quy củ, ít nhất em làm cô con gái là không được. Hơn nữa, em cũng giống Tường Vi, không quá quan tâm xem ở chỗ nào, nơi này hoàn cảnh tốt, lại thanh tịnh, mọi người đều rất nhiệt tình và tôn trọng bọn em, chúng em không có lý do đi cầu người của Hồng Mông để chúng em quay về Hoa Hạ.
Thái Ngưng nói.
Dương Thần chua xót nói:
– Các em không muốn ở cạnh anh?
– Nếu Nhược Khê không để ý, bọn em đi.
Thái Ngưng cân nhắc nói.
Dương Thần nhất thời bế tắc, thầm nghĩ trừ phi mặt trời mọc từ đằng Tây.
– Được rồi, em bảo Tường Vi nghe điện thoại, anh nói với cô ấy mấy câu, cô ấy đang làm gì.
– Cô ấy đang câu cá, nói trưa nay muốn ăn hải sản nước, La Ân tiên sinh rõ ràng đã sắp xếp đầu bếp, nhưng cô nhất định phải tự mình động thủ, em cũng không có cách.
Thái Ngưng nói.
Dương Thần lúc này tin hai cô quả thật vui đến quên cả trời đất, nhưng như vậy cũng khiến mình yên lòng hơn một chút.
Giờ khắc này, ở Địa Trung Hải xa xa, một mảnh nước biển xanh thẳm.
Tường Vi đeo một cái kính râm màu tím, hơi hơi chu môi, một thân phong tình mê người mặc bộ đồ biển làm lộ ra làn da trơn nhẵn và thân hình như rắn nước, dáng người đầy đặn cũng hiện ra không bỏ sót.
Trên một tảng đá lớn ở bờ biển, Tường Vi cầm một cái cần câu, tập trung tinh thần chờ con cá mắc câu.
Thái Ngưng từ xa nhún người nhảy tới bên cạnh Tường Vi, đưa điện thoại di động.
– Điện thoại, ông xã gọi.
Tường Vi hồi phục tinh thần, lực chú ý còn ở ngoài biển, cũng không nghe điện thoại, thuận miệng hỏi:
– Quay về rồi? Không có việc gì chứ?
– Ừ, không có việc gì… Cậu không tiếp sao?
– Không có việc gì là được rồi… Từ từ… A! Ngưng Nhi cậu xem cậu xem! Cá mắc câu! Mắc câu!!!
Tường Vi vui mừng kêu lên một tiếng, đứng dậy kéo thẳng dây câu, tuyến trục bắt đầu chuyển động.
Đối với Tường Vi từ nhỏ chưa từng sinh sống ở bên ngoài, càng không có gì gọi là đi nghỉ mát mà nói, ở trên đảo hái quả dại, câu cá, nhặt vỏ sò, lặn xuống nước, mỗi ngày đều qua một cách rất mới mẻ thú vị.
Thái Ngưng dở khóc dở cười lắc đầu, nói với Dương Thần đang ở đầu kia chờ điện thoại:
– Ông xã, lần sau hãy nói, Tường Vi bây giờ rất bận.
Dương Thần đã nghe thấy tiếng nói ầm ĩ của Tường Vi ở bên kia, đều hận không thể tự mình chạy tới hưởng thụ cuộc sống thư nhàn với cô.
Đàn ông chính là số khổ, có áp lực gì chính mình cũng phải chịu, Dương Thần lặng lẽ nhắc đến, mình còn có một đống lớn các việc phải xử lý, cũng không có công phu đi nghỉ mát.
Để Thái Ngưng và Tường Vi hưởng thụ thoải mái, chính mình mấy ngày nữa đi thăm bọn họ sau, Dương Thần liền cúp điện thoại.
Sau đó, Dương Thần cầm điện thoại đặt vé máy bay buổi tổi quay về Trung Hải, cách thời gian bộ phim của Tuệ Lâm công chiếu hai ngày, hắn còn có thời gian, một là đã lâu rồi chưa đi thăm Mạc Thiến Ni, hai là hắn cần đi hỏi Mẫn Quyên rõ ràng, vì cái gì không giao tín vật cho mình.
Đêm đó, Dương Thần chỉ nói cho Lâm Nhược Khê biết mình đi Trung Hải bàn chuyện nên đi trước. Lâm Nhược Khê đang bận rộn chuẩn bị chuyện để Tuệ Lâm làm việc lại, chỉ khi Dương Thần khó nhịn mà đi tìm người phụ nữ khác thân thiết, trong lòng cảm thấy có lỗi nhưng cũng không rảnh đi quản.
Cùng lúc đó, đêm khuya, trong thư phòng đại viện Ninh gia ở Yến kinh.
Ninh Chính Thuần thay một thân áo bào trắng, tay cầm một ấm trà tử sa cực phẩm, mím môi thưởng trà, tay còn lại đặt trên bàn phím máy tính cứng nhắc.
Mặc dù là người của gia tộc trong thế giới huyền ảo, nhưng không có nghĩa gia tộc hoàn toàn chệch đường ray với thế tục, ngược lại, định kỳ đều phái người đến thế tục học tập, khiến cho các gia tộc khác cũng cùng cầu tiến, dự kiến đạt được kết quả cũng không có gì khó khăn.
– Đây chính là những tư liệu điều tra về Dương Thần? Đây là tất cả?
Ninh Chính Thuần thản nhiên hói.
Ninh Quang Diệu đứng bên cạnh cung kính nói:
– Đúng vậy, tứ gia, trừ phi có vài thứ liên quan đến cơ cấu tổ chức bí mật ở nước ngoài.
Ninh Chính Thuần “Ừ” một tiếng.
– Dương Thần này, thật ra có thể gây sức ép, mới hai mươi mấy tuổi đã lăn lộn ra trò ở nước ngoài…
– Đúng vậy, kỳ thật hắn ở nước ngoài mới là khó đối phó nhất, chính phủ các nước đều kiêng kị hắn ba phần, bộ đội vũ trang, súng ống đạn dược và quan hệ trên tay hắn, đều khiến hắn trở thành quốc vương huyền ảo trong thế giới ngầm.
– Nghe nói ở Địa Trung Hải hắn có một lãnh địa do nữ vương Will tặng, tên là Vương Quốc bị lảng quên, là đại bản doanh của hắn, rất nhiều nhân vật quốc tế đều đầu nhập ẩn cư ở đó, chỉ tiếc nơi đó căn bản không có vệ tinh tín hiệu có thể tiến nhập, chúng ta cũng không biết được tình hình cụ thể.
Ninh Quang Diệu Nói.
– Hừ, thật là nhân vật khó chơi, trách không được kiêu ngạo không ai dám động vào như vậy, chỉ tiếc chúng ta không thể sử dụng…
Mắt Ninh Chính Thuần ánh lên sương mù, nghĩ lại hành vi thử tu vi của Dương Thần ban ngày, lòng còn thấy sợ hãi.
– Tu vi của tiểu tử này thật sự là càng ngày càng sâu không lường được, gia tộc phái tôi đến đây là muốn dùng mọi biện pháp để có được công pháp của hắn, hơn nữa phải tận lực biến hắn thành người của chính ta. Nhưng nhân vật như vậy, không bắt được nhược điểm nào, sao có thể dễ dàng như vậy.
Ninh Chính Thuần bất đắc dĩ tiếp tục lật xem tư liệu.
Ninh Quang Diệu trong mắt có tia do dự, lo lắng nên nói hay thôi, cuối cùng vẫn cắn răng nói:
– Tứ gia, kỳ thật… trải qua vài ngày trước, chính là chuyện đánh nhau ở Lê Viên Yến Kinh, Thủ trưởng số 1… có bảo tôi đến gặp mặt.
– Ồ?
Mắt Ninh Chính Thuần chợt lóe.
– Số 1 chủ động yêu cầu một mình gặp mặt?
Ninh Quang Diệu không yên gập đầu.
– Đúng vậy, lâu rồi chưa như vậy.
– Số 1, nói như nào?
Ninh Chính Thuần có chút chú ý.
Ninh Quang Diệu nói:
– Ý của Thủ trưởng là, để chúng ta bớt phóng túng một chút, gần đây người ở thế giới huyền áo đến hơi nhiều, hơn nữa lại nhiễu dân, đã sắp vượt giới rồi…
Sắc mặt Ninh Quang Diệu trầm xuống, ánh mắt thay đổi hồi lâu, bùi ngùi thở dài.
– Quyền lực thế tục, từ khi Hoa Hạ thành lập tới nay, tứ đại gia tộc cơ hồ chiếm quyền chủ đạo. Thủ trưởng số 1 từ trước đến giờ không mấy tham dự hỏi đến, không ngờ lần này… cuối cùng cũng lên tiếng.
Trán Ninh Quang Diệu cũng rịn ra mồ hôi lạnh.
– Tứ gia, thực lực của nhân vật đứng sau lưng Thủ trượng số 1, thật kinh khủng như vậy?
Ông ta làm chủ Ninh gia cũng gần hai mươi năm, bậc cha chú giao phó chính là có chút kính ý đối với số 1, mặc kệ quyền lực ông ta lớn như nào, cũng sẽ không ngồi lên đầu số 1.
Nhưng nhiều năm như vậy, Thủ trưởng số 1 và Thủ tướng ông ta cơ hồ như hai đường thẳng song song, cùng với các lão nhân tam đại gia tộc đều là quan hệ khách sáo. Cho nên, Ninh Quang Diệu cũng không hiểu nhiều lắm.
Vẻ mặt Ninh Chính Thuần bỗng nhiên nghiêm túc.
– Tôi cảnh cáo ông, nếu số 1 nói chuyện này sắp vượt giới, vậy ý tứ chính là, toàn bộ Ninh gia chúng ta đã bị theo dõi.
– Nhân vật sau lưng số 1 không phải là người cấp bậc như ông có thể đo lường được. Dùng óc heo của ông mà nghĩ, vì cái gì tứ đại gia tộc lại thống trị Hoa Hạ vài thập niên, lại chưa từng đảm nhiệm qua Thủ trưởng số 1!
Sắc mặt Ninh Quang Diệu trắng bệch, bỗng nhiên ý thức được, “Thủ trưởng” duy nhất mà chính mình cơ hồ xem như là không khí, lại thần bí hơn so với tưởng tượng của mình rất nhiều.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 14 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 05/11/2020 03:29 (GMT+7) |