Dương Thần - Quyển 16

Phần 101

Nếu đeo trên tay người thường, ngọc Lam Điền có lẽ chỉ có chút ít công dụng chăm sóc sức khỏe, nhưng tu sĩ đeo ngọc Lam Điền lại có thể dùng nó để điều tiết linh khí, bồi bổ khí huyết, và làm đẹp dung nhan.

Người thợ chế tác ngọc Lam Điền quả rất khéo tay, Dương Thần cảm nhận được, đây là một cao thủ chế tác ngọc có tay nghề thuộc hạng thượng thừa, dùng chân nguyên để điêu khắc ra ngọc bội.

Trên mặt miếng ngọc bội, một con hươu đang vểnh chiếc cổ cao cao, sống động như thật, tràn đầy sinh khí.

Dương Thần không hiểu, Lạc Tiểu Tiểu dúi miếng ngọc bội này cho mình để làm gì, đây cũng không phải báu vật gì.

– Đây là miếng ngọc bội bố tặng cho em.

Lạc Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nói, kèm theo chút nhung nhớ.

– Lúc nhỏ, tên thường gọi của em là Tiểu Lộc, nên bố làm cho em miếng ngọc bội có hình chú hươu, em luôn đeo nó trên người.

Dương Thần cảm thấy hơi bất ngờ, gã Lạc Thiên Thu này xem ra đã tự tay làm miếng ngọc bội tặng con gái, thật không ngờ, gã cũng có chút quan tâm Lạc Tiểu Tiểu.

Nhưng, cảm giác của bậc làm cha làm mẹ khiến Dương Thần cũng cảm nhận được rằng, đừng nói là ngọc bội, cho dù Bé Mập muốn vầng trăng trên trời, Dương Thần cũng tìm đủ mọi cách hái xuống nữa là.

– Nếu là vật cha tặng, cô hãy giữ lại đi, cũng không phải báu vật, đưa tôi làm gì.

Lạc Tiểu Tiểu lắc đầu:

– Em muốn đưa nó cho anh, nếu em không có cơ hội ra khỏi đây… thì xin anh hãy đưa miếng ngọc bội này cho bố em và nói với ông rằng con gái muốn cầu xin ông một chuyện cuối cùng, đó là đừng đối đầu với Dương Thần nữa.

Dương Thần hơi chột dạ, con ngốc này thường ngày điên điên khùng khùng, còn tưởng nó không quan tâm tới sự đối đầu của mình và gã Lạc Thiên Thu, không ngờ… Nó một mực nhẫn nhịn không nhắc đến.

– Ồ, cô cho rằng bố mình là loại người dễ chấp nhận yêu cầu của con gái hay sao, ông ta là người chịu bỏ cuộc sao? Hơn nữa, cô cần hiểu rõ, nếu tôi muốn giết bố cô, ông ta không xứng là đối thủ của tôi.

Dương Thần không đến mức mềm lòng như vậy.

– Em biết…

Lạc Tiểu Tiểu khẽ thở dài:

– Nhưng em thực lòng không muốn thấy, bố em và anh, 1 trong 2 người phải chết… Bố em làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng thực ra ông không phải là người xấu.

– Chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu…

– Hãy nghe em nói hết đã!

Tiểu Tiểu ngắt lời Dương Thần, hơi nhíu mày, nói dõng dạc rằng:

– Có lẽ tất cả mọi người đều coi bố em là kẻ tàn độc, chi quan tâm tới lợi ích cá nhân, nhưng ông không phải hạng người đó…

– Từ nhỏ, bố luôn che chở em, tuy em không phải con đẻ của dì ghẻ, tuy anh trai mới là người thừa kế của gia tộc, mọi người trong nhà, đều coi thường em…

– Nhưng bọn họ không biết, thực ra từ trước đến giờ, bố chưa từng đưa anh trai đi chơi, bố chi lẳng lặng đưa em đi chơi khắp mọi nơi, chăm em ăn, làm đồ chơi cho em, còn kể chuyện thế tục cho em nghe…

– Khi đó, anh trai luôn uống nhiều linh đơn, tu luyện “La Thiên kinh” của gia tộc, còn em, đến năm mười mấy tuổi mới thực sự bắt đầu luyện công.

– Người khác đều nghĩ là bởi vì bố không coi trọng em, cho nên không muốn bồi dường em… Nhưng bọn họ không biết, đó đều là để bảo vệ em nên mới làm như vậy.

– Hơn nữa, tuổi thơ của em hạnh phúc hơn anh trai, tuy không có mẹ, nhưng em cảm nhận được, bố thương em hơn anh trai.

– Nếu em luyện công quá sớm và bị phát hiện có tiềm năng gì, người nhà họ Lãnh hoặc những người trong gia tộc đều xem em như cái gai trong mắt, bởi cơ địa của em tốt hơn anh trai…

– Cho nên, khi chưa đạt tới cảnh giới Thiên Tiên, bố đã đưa em ra khỏi Huyễn Cảnh, đến Trung Hài nhập học, cũng nhằm mục đích tránh tai mắt của mấy người kia, khiến họ cảm thấy bố không quan tâm em…

– Tuy bố chưa từng hỏi thăm cuộc sống của em, nhưng hàng tháng đều sai người đến nạp tiền vào thẻ tín dụng của em, vì ông biết em thích những nơi ăn chơi, còn tiêu hoang nữa…

Vừa nói nước mắt của Tiểu Tiểu vừa chảy giàn giụa.

– Bố luôn ra vẻ rất nghiêm khắc… Nhưng nỗi khổ tâm trong lòng ông không thể nói ra, việc anh em, các bậc cha chú và con cháu trong họ muốn hại ông, trong lòng ông hiểu rõ…

– Vi đời ông nội đã cướp lấy ngôi trướng họ Lạc từ tay người khác, thực ra, vị trí trướng họ của bố tôi không được tất cả bậc cha chú trong họ ủng hộ.

– Trong họ, phải đề phòng người nhà, bên ngoài, phải đề phòng họ Tiêu và họ Ninh, nhiều áp lực như vậy, ông luôn lặng lẽ gánh chịu một mình…

– Có rất nhiều điều, ông không thể nói ra như những người cha bình thường khác, nhiều chuyện, không thể dạy dỗ con gái như người thường, em hiểu rõ nên không bao giờ trách bố…

Dương Thần đang cầm miếng ngọc bội, bất giác nắm chặt lại.

Mình đã quá coi thường con bé Lạc Tiểu Tiểu này, phải nói rằng, cũng là một người làm cha, nghe nó nói vậy, Dương Thần không kìm được nỗi xúc động.

Một ông bố máu lạnh, giết người không gớm tay, trong mắt Lam Lam, có lẽ ta cũng là một người cha như vậy…

Tuy con gái còn nhỏ, nhưng đợi đến khi lớn lên, biết bố nó đã tắm máu hàng nghìn người, khi đó nó sẽ đối xử với bố như thế nào đây.

Đâu đâu cũng có kẻ thù, những người muốn giết ta có lẽ nhiều không kể xiết, ta là một con quỷ độc ác và đáng ghét…

Nhưng, trong mắt con gái, dù đáng ghét đến mấy, nó vẫn yêu quý cha mẹ đẻ.

– Được rồi, đừng nói nữa…

Dương Thần gằn giọng, tuy không nhìn thấy, nhưng khóe mắt hắn chắc chắn đỏ hoe.

Tiểu Tiểu nghẹn ngào, thực ra cũng đã động tới nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn, vô cùng nhung nhớ, không thể nói thành lời.

– Tôi đồng ý với cô…

Dương Thần nói giọng thành khấn:

– Nếu có thể ra khỏi đây, tôi sẽ cho bố cô 1 cơ hội, nếu ông ta từ bỏ tất cả, không đối đầu với tôi nữa… Tôi sẽ tha cho ông ta.

Tiểu Tiểu nghe xong, miệng mếu mếu, như thể sắp sửa khóc thật to.

Dương Thần không nói gì, chìa tay khẽ vuốt khuôn mặt mềm mại của Tiểu Tiểu, dỗ dàng như dỗ trẻ con:

– Sao cô lại khóc, chẳng phải tôi đã nói sẽ cho bố cô 1 cơ hội đấy ư, không thể để bố cô giết tôi, và không để tôi giết ông ta! Tôi cũng có vợ trẻ con thơ cần chăm sóc chứ!

– Hu hu…

Tiểu Tiểu đột nhiên khóc và quàng tay ôm chặt Dương Thần, hôn 2 cái thật mạnh lên má, thở hổn hển, cũng không buồn bận tâm nước bọt hay nước mắt rớt lên mặt Dương Thần.

– Em biết, em biết… Em quá vui mừng, Dương Thần đúng là anh đã thích em, em cảm nhận được tình yêu của anh…

Dương Thần nhăn nhó, gượng gạo và vội vàng gỡ tay Tiểu Tiểu ra, dở khóc dở cười:

– Trời đất ơi, đó là 2 chuyện khác nhau.

– Em biết chứ! Anh là một người đàn ông nhút nhát… Em thích anh ở điểm này, tuy rất háo sắc, nhưng tính cách bảo thủ, đàn ông dễ nói câu yêu mới không thể tin.

Tiểu Tiểu vừa cười vừa khóc, còn dùng tay gạt nước mắt.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô bé, Dương Thần hoài nghi Tiểu Tiểu và người khi nãy dùng lời nói khiến hắn lung lay quyết tâm có phải là cùng 1 người.

Dương Thần vô cùng xúc động, lắc đầu rồi thở dài:

– Có lẽ tôi thích cô thật rồi, nói nhiều như vậy với một cô bé ngốc, cô học điều đó ở đâu vậy…

Ai ngờ, Lạc Tiểu Tiểu vừa nghe đã cuống quýt lên:

– Đúng rồi! Mau nói đi, anh bắt đầu thích em từ khi nào?

– Tôi…

Dương Thần có chút khó xử, sao cách suy nghĩ của con bé này không giống người bình thường vậy?

Tiểu Tiểu nháy mắt và vội vàng hỏi:

– Vậy anh có biết em bắt đầu thích anh từ khi nào không?

– Không muốn biết…

Dương Thần đảo mắt, hắn đã hiểu đôi chút, khi nói chuyện với Lâm Nhược Khê, để qua mặt bà xã bao giờ hắn cũng đảo mắt.

– Tại sao vậy?

Tiểu Tiểu vội vàng hỏi.

Dương Thần mủn cười:

– Thì không muốn biết thôi.

Tiểu Tiểu chu miệng lên, mặt mũi hớn hờ, giống như cái bánh bao trắng nõn nà.

– Được rồi, được rồi… Điều đó thì quan trọng gì chứ? Tôi chi muốn cô thư giãn một chút, tín tôi sẽ đưa cô ra khỏi đây là đủ rồi.

Dương Thần vuốt nhẹ má Tiểu Tiểu.

Lạc Tiểu Tiểu đỏ mặt, thẹn thùng cúi mặt cười tủm tỉm.

Nhận thấy biểu cảm thay đổi nhanh như vậy, Dương Thần thốt lên:

– Lạc cô nương, tôi muốn hỏi cô điều này?

– Hả?

Tiểu Tiểu ngước mắt, có chút tò mò.

Dương Thần cười khẩy:

– Từ nhỏ cô đã đáng yêu như vậy ư?

Vừa dứt lời, Dương Thần đã cảm thấy không ổn!

Quả thực, đôi mắt biết nói của Tiểu Tiểu giống như một màn sương mờ ảo, hai cánh tay thon thả ngượng ngùng thúc nhẹ vào ngực Dương Thần.

– Đáng ghét! Sao lại nói điều ấy ở nơi không lãng mạn như thế này cơ chứ…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/11/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 19
0 Nhân vật chính trị, đang ở bên trong chính trị, mỗi lần có sự kiện quan trọng, muốn không đề cập tới lập trường muốn không vào đội đều không được. Mặc dù là chính trị của bản thân yêu cầu, hay là chính trị của trận doanh yêu cầu, hoặc là xuất phát từ việc biểu đạt yêu cầu của bản thân, cần phải có thời gian và địa điểm biểu đạt thích hợp. Tham dự hội nghị gì, phát biểu bài báo cáo gì, hay là một trường hợp biểu đạt xu hướng quan trọng nào đó, vân vân, dù sao cũng phải truyền đạt ra khuynh hướng chính trị của bản thân, cho bên ngoài...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hàn Lập – Quyển 7
0 Việc màn hào quang hộ thể không thể ngăn cản được lam sắc hỏa diễm hiển nhiên nằm ngoài dự liệu cùa tu sĩ họ Vưu. Kết quả ngay cả cơ hội tránh né hắn cũng không có, lam diễm cực nhỏ liền đánh tới trên cổ hắn. ‘Bụp’ một tiếng, lam băng bỗng nhiên xuất hiện, trong một hô hấp tiếp theo, đem cả người hắn hóa thành một pho tượng băng màu xanh trong suốt. Cũng là vị tu sĩ họ Vưu này xui xẻo. Hàn Lập hấp thu kinh nghiệm đối địch với pháp sĩ họ Mục lần trước, cố ý đem một đám Kiềm Lam Băng Diễm đánh tới trên cổ, Trước đem đóng...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Vĩnh Hằng – Quyển 9
0 Hồng Trần Nữ nổi giận cho nên chiến lực cường đại hơn không ít, rất nhiều thi khôi bị nàng đánh bay, Bạch Tiểu Thuần có quá nhiều thi khôi, trong đó có đại hán giáp bạc, không bao lâu Hồng Trần Nữ biệt khuất và điên cuồng nhưng vẫn bị ngăn cản, chỉ có thể mặc cho thi khôi của Bạch Tiểu Thuần áp chế. Tử Mạch, ngươi làm cái gì vậy, ta cũng vì tốt cho ngươi, ngươi bị trúng yêu thuật, ta chỉ muốn giúp ngươi mà thôi. Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, suy nghĩ tới định lực của mình liền cảm thấy không đúng, hắn nói thầm yêu thuật của Hồng Trần Nữ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng