Dương Thần - Quyển 16

Phần 113

Nhất thời, tất cả ánh mắt đều hướng vào phía Lạc Thiên Thu, ngay cả Lạc Bình Triệu cũng trao quyền quyết định cho Lạc Thiên Thu, đợi ông ta đưa ra câu trả lời.

Nếu Lạc Thiên Thu nhất định đòi đánh, bọn họ cũng hết cách, không thể nào trớ mặt với người trong nhà, với cá tính của Dương Thần, có trở mặt hắn ta cũng chưa chắc tiếp nhận.

Lúc này, Lạc Thiên Thu xem ra có đôi chút tiều tụy, mân mê miếng ngọc bội cầm trên tay, miệng lẩm bẩm nhũ danh của con gái, hai mắt đỏ hoe, hai con ngươi đầy những suy nghĩ phức tạp…

Hồi lâu sau, khi mọi người đang nín thở hồi hộp, Lạc Thiên Thu uể oải ngẩng đầu lên, thở dài nặng nhọc.

Trong đôi mắt tràn ngập sự đau thương đó lộ ra một tia sáng, Lạc Thiên Thu đột nhiên.

– Công lực của ngươi đã mạnh lên không ít, có bản lĩnh tung hoành thiên hạ, hà tất phải giấu giếm thực lực của chính mình, cố làm ra vẻ huyền bí.

Không chỉ có Dương Thần, tất cả những người khác có mặt ở đó, gồm cả Lạc Bình Triều đều cảm thấy kinh hãi.

Dương Thần nhíu mày, mình rõ ràng đã dùng Nhất diệp chướng che giấu đi công lực, tại sao Lạc Thiên Thu vẫn nhìn thấu?

Lạc Thiên Thu cười chua chát:

– Ngươi từng là kẻ thù lớn nhất của ta, tất nhiên ta vô cùng hiểu ngươi, công lực của ngươi nhìn bề ngoài có vẻ không thay đổi, nhưng khí chất của ngươi đã được nâng cao đôi.

Chút, sự tự tin trong đôi mắt ngươi ngày càng mãnh liệt, những thay đồi nhỏ này, e rằng trong số những người ở đây chỉ có ta nhận ra.

Dương Thần ngơ ngác một hồi:

– Ngươi nói… từng là? Vậy có nghĩa là?

– Di nguyện của Tiểu Tiểu, sao ta có thể làm trái. Huống hồ, ta cũng không muốn hàng nghìn người nhà họ Lạc bị giết hại sạch sành sanh giống như nhà họ Ninh.

Lạc Thiên Thu thở dài một cách bất lực, dường như trong nháy mắt đã già thêm mấy chục tuổi.

Trên thực tế, những ngày qua, Lạc Thiên Thu tuy bận rộn với việc vội thôn tính thế lực của nhà họ Ninh và nhà họ Tiêu, lung lạc thái thượng trướng lão khắp nơi, tiêu diệt sạch những kẻ tàn dư muốn chống lại mình, nhưng trong lòng lão không hề có cảm giác.

Thành công.

Ngoài cha đẻ và tổ tiên ra, con gái là người thân và cốt nhục duy nhất của lão.

Lạc Thiên Thu vốn hy vọng sẽ cùng hưởng vinh hoa phú quý với con gái, nhưng… con gái lại không rõ tung tích.

Lạc Thiên Thu cảm nhận được nỗi cô đơn chưa từng thấy, cảm giác cô đơn này không giống với trước kia, trong lòng có chút vấn vương, có chút ấm áp, đó là một tương lai không thể thấy rõ, tất cả đều lộ rõ vẻ cô độc không căn cứ.

Hóa ra rất nhiều chuyện, đều không quan trọng như mình nghĩ, hóa ra rất nhiều thứ, bản thân có thể buông xuôi từ sớm…

Lạc Thiên Thu dần dần cũng không tham vọng bản thân sẽ đạt tới cảnh giới như thế nào, chi mong đợi ông trời sẽ mang đến một niềm vui bất ngờ, Lạc Tiểu Tiểu lại một lần nữa nhảy múa tung tăng trước mặt mình.

Nếu có một cơ hội nữa, lão tuyệt đối không đối xử hà khắc với con gái, sẽ không lớn tiếng quở trách con ngây thơ, sẽ không cố ý tỏ ra lạnh lùng… sẽ không…

Chỉ có điều, tất cả đều đã muộn rồi.

Có thể nói, “Di nguyện” của Lạc Tiểu Tiểu đã cho lão một nấc thang mới, nhưng cũng dội cho lão một gáo nước lạnh, khiến lão bừng tỉnh hoàn toàn.

Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không cần ra tay giết tình nhân cũ của Đường Lộ Di, về phần thù hận với nhà họ Lạc, kỳ thực đối với Dương Thần hiện nay.

Đã không phải là chuyện quá lớn.

Sau khi nâng cao cảnh giới, rất nhiều chuyện trước đây không thể bỏ qua, cũng có thể tùy tiện bỏ qua, bởi vì đã nắm giữ được tất cả.

Mỉm cười, Dương Thần ngẩng đầu, nói:

– Được rồi, cho cô ta xuống đi.

Mọi người đang buồn bực xem là ý gì, chi thấy hoa mắt, một người đàn bà mặc đồ trắng đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đột nhiên xuất hiện giữa lâu đài nhà họ Lạc.

Người con gái bà ta dắt theo, chính là Lạc Tiểu Tiểu đang nước mắt lưng tròng, khóc không thành tiếng.

Lạc Bình Triều và Lạc Thiên Thu vô cùng kinh hãi, bọn họ không hề nhận thức được có người ở trên trời quan sát mình từ cự ly gần như vậy, còn dắt theo một người, có thể thấy, công lực của bà ta cao hơn bọn họ rất nhiều.

– Cha!

Lạc Tiểu Tiểu lao về phía Lạc Thiên Thu, khiến cho Lạc Thiên Thu đang chìm trong đau khổ “ngất lịm” đi.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lạc Thiên Thu hiếm khi tỏ vẻ mặt hồ đồ như vậy.

– Tiểu Tiểu? Con… con sao…

Lạc Tiểu Tiểu còn xúc động hơn nhiều, không ngờ trước mặt nhiều người như vậy.

Vẫn hôn chùn chụt vài cái vào mặt Lạc Thiên Thu, quệt cả nước mắt, nước mũi vào mặt.

Chờ đến lúc Lạc Thiên Thu kịp phản ứng, mới phát hiện con gái đã khiến mình bẽ mặt, bỗng đỏ mặt tía tai.

– Còn ra thể thống gì! Đừng… đừng hôn nữa!

Lạc Thiên Thu phát hiện mọi người xung quanh đang cười thầm, càng thấy xấu hổ hơn.

Dương Thần cười khẩy, cũng cho rằng tình huống này thật thú vị, xem ra Lạc Tiểu Tiểu chính là “khắc tình” của Lạc Thiên Thu.

Không ít người đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, không khỏi cảm kích với Dương Thần.

Lạc Thiên Thu lại cảm thấy bị Dương Thần chơi một vỗ, chi biết cam chịu vì con gái còn ôm chặt cổ mình, đành trừng mắt nhìn Dương Thần, đáng tiếc rằng lúc này ông ta không còn sức mạnh sát thương gì nữa.

Ngọc Tuyết Ngưng cười khanh khách, nháy mắt với Dương Thần:

– Tiểu Tử, việc này ngươi làm tốt lắm, ta còn tưởng rằng ngươi chỉ biết chém chém giết giết.

Dương Thần liếc bà ta một cái:

– Còn nhiều chuyện ngươi chưa biết đâu, được rồi, việc ở đây đã kết thúc rồi, chúng ta đi thôi.

Dương Thần không muốn ở lại lâu, để tránh Lạc Tiểu Tiểu sẽ nói ra một số lời khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

Ngọc Tuyết Ngưng tự nhiên không có ý kiến gì, hai người lập tức biến mất trước mắt mọi người.

Với tốc độ của hai người, nếu muốn bỏ đi không ai có thể đuồi theo, đợi đến khi Lạc Tiểu Tiểu phát hiện ra Dương Thần đã không còn ở đó, xem ra đã quá muộn, không khỏi tức giận giậm chân giậm tay, cảm thấy lại bị Dương Thần “bỏ rơi”, không khỏi quát to “đồ đàn ông vong ân phụ nghĩa”.

Lạc Thiên Thu vội hỏi con gái đã xảy ra chuyện gì, sợ Dương Thần đã làm gì với con bé, lại bị Lạc Tiểu Tiểu thêm mắm thêm muối, câu chuyện thì thầm giữa hai cha con, Dương Thần cũng không thể biết.

Sau khi rời khỏi Huyễn Cảnh, Dương Thần không hề bay thẳng tới Địa Trung Hải, đầu óc vẫn luẩn quấn suy nghĩ về cuộc hội ngộ đầy cảm động giữa hai cha con Lạc Thiên Thu và Lạc Tiểu Tiểu, khiến cho Dương Thần phá lệ nhớ đến mẹ một của mình.

Do dự một lát, Dương Thần quay đầu, bay về đại viện Quân khu Tư lệnh Giang Nam.

Do phải giải thích mọi chuyện cho “Cục cưng tò mò” Ngọc Tuyết Ngưng, tốc độ của hai người không hề nhanh, dọc đường tập trang quan sát cảnh vật phía dưới.

Toàn bộ vùng đất Hoa Hạ đã bước vào những ngày mùa đông rét buốt, Phương Bắc ngoại trừ một số địa phương, dường như đã không thấy bóng người.

Ngay cả mấy tỉnh lớn ở Phương Nam cũng vậy, ban ngày nhiệt độ giảm xuống âm mười mấy độ, ban đêm thậm chí xuống đến mức âm hai mấy, ba mấy độ.

Phần lớn khu vực phía Nam còn chưa có hệ thống cung ứng khí sưởi ấm, dùng nhiều điều hòa nên thường xuyên xảy ra các sự cố về điện, nhưng vì bão tuyết, việc sữa chữa khó có thể tiến hành.

Nhất thời, phía Nam rơi vào đại loạn, nơi nào cũng tối như hũ nút, tỷ lệ tội phạm gia tăng mạnh.

Các tỷ phú di cư sang nước ngoài, những người có tiền chi biết tự bảo vệ mình bằng cách thu mình trong nhà, những người dân bình thường khổ không thể tả.

Khi Dương Thần và Ngọc Tuyết Ngưng tới Quân khu Giang Nam, cảnh tượng trước mắt khiến Dương Thần thật kinh ngạc.

Quân khu không một bóng người, tất cả trang thiết bị không một ai trông coi, sân nhà.

Tư lệnh cũng vắng tanh.

Liên tưởng tới những cảnh nhìn thấy dọc đường đi, Ngọc Tuyết Ngưng hé miệng cười:

– Làm sao bây giờ, thiên hạ đại loạn, hẳn là không có liên hệ với sự xuất hiện của “yêu nghiệt” ta chứ.

Dương Thần cũng không có tâm trạng nghe mụ ta đùa giờn, cho dù người trên thế giới chết hết, e rằng Ngọc Tuyết Ngưng cũng không cho đó là vấn đề quá lớn.

Ánh mắt Dương Thần lộ rõ vẻ lo lắng kèm theo một chút oán giận.

Những việc chư thần trước đây che giấu, không dám nói rốt cuộc trái tim Gaia là gì, xem ra hôm nay, đừng nói là chinh phục thế giới, sợ rằng sắp đến ngày nhân loại bị diệt vong.

– Đến Yến Kinh xem sao.

Dương Thần không nói nửa lời lại dẫn Ngọc Tuyết Ngưng tới nhà họ Dương tại Yến Kinh.

Người dân Bắc Kinh cũng đã rời đi tám phần mười, nhưng nhà họ Dương vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Ở bên ngoài bão tuyết đã che phủ các con đường, trong phủ đệ nhà họ Dương, đám cận vệ đang thu dọn tuyết đọng.

Điện dùng trong nhà đều lấy từ máy phát điện chạy bằng động cơ diesel, may mà dự.

Trữ đầy đủ, trong thời gian ngắn Dương phủ có thể cầm cự được.

Biết được Dương Công Minh, Quách Tuyết Hoa, Dương Phá Quân và một số người khác đang ở trong thư phòng Dương Công Minh, hai người lập tức tới trước cửa thư phòng.

Mọi người nhà họ Dương đang vây quanh trước bàn đọc sách của Dương Công Minh, bàn bạc chuyện gì đó, khi Dương Thần đẩy cửa bước vào, nhất thời khiến mọi người phía trong cảm thấy giật mình.

– Dương Thần???

Quách Tuyết Hoa sau khi thấy rõ là ai, bỗng cảm thấy vui mừng bất ngờ, xúc động chạy tới ôm chầm lấy Dương Thần.

– Con trai ta! Cuối cùng con đã về! Con đã chạy đi đâu vậy! Để mẹ xem nào… không xảy ra chuyện gì chứ… Con khiến mẹ lo lắng quá… tại sao bặt vô âm tín lâu vậy.

Quách Tuyết Hoa vừa nói vừa khóc, hai tay không ngừng vuốt ve má và người Dương Thần, dường như sợ đây là ảo ảnh.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/11/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dương Thần – Quyển 15
0 Ads Dương Thần hành xử đúng cách, khống chế lực tinh chuẩn, khiến chiến đấu cùng đánh lén đều bị khống chế trong phạm vi nhỏ, cũng không gây ra nhiều tiếng động lớn, thậm chí vài tiếng chấn động cũng không có. Đi thẳng xuống hơn mười tầng, hơn ba mươi mấy cao thủ Độ Kiếp kỳ, cùng nhiều tay chân của Hóa Thần Kỳ đều bị Dương Thần dùng Hỗn Độn đỉnh “Nuốt” sạch sành sanh! Đại đa số cao thủ đều hoàn toàn không ý thức được một chút nguy hiểm nào mới trong nháy mắt khiến Dương Thần dễ dàng giết chết, chân nguyên bảo vệ cơ thể cũng không kịp ứng phó. Dương...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 6
Phần 75 Không gian sụp đổ, tạo thành thần ma nhân tam giới liên thông. Ngươi có thể cất một bước liền đạp nhập ma giới. Do đó vô số hung ác ma thú tại ma giới xung quanh tán loạn. Một ít viễn cổ mãnh thú cũng theo không gian hỗn độn mà xuất diện. Nơi bọn chúng đi qua đều biến thành địa ngục, tam giới lâm vào cực độ hỗn loạn. Long Nhất mò mẫm tìm kiếm Mạt nhật cốc, vô số lần vào ra tam giới. Thủy chung vẫn chưa tìm được Mạt nhật cốc ở tại nơi đâu. Cũng không tìm thấy thân nhân bằng hữu tại Đằng Long thành. Nạp Lan Như...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện cổ trang Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư
Hàn Lập – Quyển 5
0 Trận đại chiến ở bến cảng cũng không duy trì quá lâu. Trong khi các loại ánh sáng đủ màu đang đan vào nhau trong đám mây, thì có một luồng hào quang rất lớn đầy tà khí màu xám trắng gia nhập vào trận chiến. Vô số pháp khí, pháp thuật cùng liên thủ tấn công xuống, đại trận ở dưới cũng khó có thể duy trì thêm được. Sau một tiếng nổ, luồng sáng đỏ sau khi lóe lên vài cái, cuối cùng cũng mờ nhạt dần, phát ra vài tiếng nổ dữ dội. Nhưng không biết là do dư uy của trận pháp, hay là do các tu sĩ Tinh Cung ở phía dưới cố...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng