Dương Thần - Quyển 16

Phần 123

Nhưng Mông Tiêu Dao vừa nói như vậy, đối với bọn họ là khuôn vàng thước ngọc, bọn họ cũng không do dự nữa, liền nhanh chóng nhận lời, sau khi xoay người tạ ơn Alex, từ biệt qua loa, liền đi về sườn núi phía Tây Nam.

Ngọc Tuyết Ngưng tuy nghe không hiểu tiếng Anh, nhưng vẫn có thể đoán được tám chín phần, thấy Mông Tiêu Dao muốn đi, khẽ hừ một tiếng, chợt lóe thân đến ngăn cản Mông Tiêu Dao.

Mông Tiêu Dao không hỏi cũng biết ý của Ngọc Tuyết Ngưng, mỉm cười nói:

– Tiểu Tuyết, chẳng nhẽ nàng vẫn chưa nhìn ra?

– Sự sống chết của những người ở đây không có can hệ gì với thiếp, nhưng có một chuyện thiếp phải hỏi rõ, chàng có thể khoanh tay đứng nhìn, là tự mình mâu thuẫn.

Ngọc Tuyết Ngưng nói.

Mông Tiêu Dao nhíu mày:

– Cớ sao nói ra những lời như vậy?

– Nếu chàng có thể vứt bỏ chuyện ở đây, vậy cũng có thể bỏ qua, không quan tâm tới việc gì, vậy cần gì phải sắp xếp cục diện lâu như vậy, đợi tên tiểu tử ngốc Dương Thần diễn giúp chàng nhiều trò như vậy?

– Chẳng bằng chàng cứ trực tiếp đi cho xong, mặc kệ thế giới này, để nhân loại tự diệt vong không phải xong rồi sao?

Giọng nói của Ngọc Tuyết Ngưng có vài phần bất nhẫn.

Mông Tiêu Dao cười nói:

– Từ năm vạn năm trước, sau khi bước qua cánh cửa đó, những điều ta suy nghĩ, đều là những điều mà ta giác ngộ được, chứ không phải bị giới hạn bởi quy luật nhân quả của trời đất, ta không cần giải thích cho bất cứ ai, xử lý thế nào, tự ta phán đoán.

Ngọc Tuyết Ngưng chớp chớp mắt, khuôn mặt tuyệt mỹ thoáng qua một tia căm tức, khẽ nghiến chặt răng:

– Cái cách mượn cớ khó chịu của chàng, lão nương nghe chán rồi.

– Tiểu Tuyết, nàng cần gì phải bực dọc như vậy, nàng đã từng ở trong tháp Thông Thiên, giấu nội dung ta từng viết và cách cách bố trí của ta trước mặt Dương Thần, nàng đã đồng ý cách làm của ta, những người như ta với nàng, tranh cãi nhau vì những chuyện nhỏ như muối bỏ biển này có đáng hay không?

Ngọc Tuyết Ngưng nở một nụ cười lạnh như tiền, tựa hồ như cười nhạo Mông Tiêu Dao quá tự tín:

– Chàng chi đoán trúng một nửa. Thiếp quả thực đồng ý cách sắp xếp của chàng, tuy không phải thông suốt toàn bộ, nhưng cũng có thể lý giải chàng đang mong đợi điều gì.

– Nhưng thiếp không thể tin tưởng chàng sẽ bằng lòng làm vậy, thiếp chỉ tin tưởng con mắt của bản thân, sớm muộn cũng có một ngày, tiểu tử ngốc Dương Thần sẽ khiến chàng hiểu rõ, sự lĩnh ngộ của chàng trong mấy nghìn năm qua chưa chắc đã đúng.

Mông Tiêu Dao nói thong dong:

– Ồ, có thể khiến nàng nói vậy, sự kỳ vọng của ta đối với Dương Thần cũng cao hơn đôi chút.

Ngọc Tuyết Ngưng lườm ông ta một cái, bỗng lóe sáng rồi vụt mất nơi sườn núi.

Cảnh tượng đó, khiến chàng trai Alex đứng cạnh sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng cầu khấn, tưởng rằng thần thánh giáng trần!

Khoảnh khắc kế tiếp, cơ hồ tiếp tục truyền vào lỗ tai mọi người, đó là tiếng nồ trên biển.

Mấy chiến thuyền khung sắt giống như mãnh thú khổng lồ bi thương bất kham trên biển, phát ra tiếng nổ liên hoàn.

Ngọc Tuyết Ngưng giở chút thủ đoạn, trực tiếp đánh chìm mấy chiến thuyền Châu Âu.

Làm xong những chuyện đó, hình bóng Ngọc Tuyết Ngưng lại xuất hiện trên đỉnh núi, nghiêng đầu về phía Mông Tiêu Dao:

– Chàng muốn bỏ rơi bọn họ, thiếp không muốn, đành có lỗi với chàng.

Mông Tiêu Dao không buồn bận tâm, coi như một cô bé đang đùa giỡn, cũng không coi đó là chuyện đáng lưu tâm, bèn nói:

– Những ngày tháng ở đây, cũng đến lúc chấm dứt rồi, ở đây còn có một vị khách nhỏ nữa, không thể để cô ấy ở mãi một mình, để tránh đón tiếp không chu đáo.

Lời nói của Mông Tiêu Dao khiến Ngọc Tuyết Ngưng thấy khó hiểu, cũng không hỏi gì nhiều, bèn đi theo ba thầy trò Mông Tiêu Dao rời khỏi đảo.

Trong một thế giới nhỏ vô cùng thanh tịnh, khắp nơi đều là tiếng chim hót, trăm hoa đua nở, những cánh rừng xanh mướt.

Trong không khí tràn ngập mùi hương thơm, nhiệt độ thích hợp, ánh nắng tươi sáng.

Giữa thảm cỏ là mấy tòa đình đài lầu các bằng gỗ được thiết kế công phu, xung quanh là nước chảy róc rách, hoa cỏ tốt tươi, trên vài mẫu đất còn trồng một số loại kỳ hoa dị thảo.

Mà ở nơi cổ kính như vậy, một người con gái da trắng có mái tóc màu hồ phách đang ngồi cạnh bãi đá ngoài lầu, trên tay còn cầm một vật giống như quyển sách thẻ tre, nhưng nếu nhìn kỹ, thì là một cuốn sách ngọc.

Trên miếng ngọc thạch hình xanh đậm, lấp lánh những ký tự màu vàng đủ loại, những ký tự ghi chép nhiều nội dung, thông qua việc truyền nguyên khí, có thể rút ra nguồn tư liệu cực lớn.

Cô gái da trắng rất chăm chú đọc cuốn sách ngọc, trên bàn đá bên cạnh cô ta, còn để rất nhiều cuốn sách ngọc khác, tựa hồ như vừa đọc xong thì đặt ở đó, còn chưa buồn sắp xếp lại.

Cảnh tượng trong khu vườn ngoài lầu các bỗng thay đối, bốn bóng người xuất hiện sau khi lóe sáng như bóng kính, chính là bốn người Mông Tiêu Dao, Ngọc Tuyết Ngưng.

Ngọc Tuyết Ngưng rất có nhã hứng đối với thế giới này, bèn cười:

– Mông Tiêu Dao, chàng quả thực rất biết hưởng thụ… Quả nhiên, bước qua cánh cửa này, có thể tự mình lập ra một không gian ồn định sao, đợi đến sau này ta cũng sẽ thử, thần thông của tiên nhân thượng cổ.

– Nếu nàng muốn, từ lâu đã có thể, không cần châm chọc ta như thế.

Mông Tiêu Dao vừa cười vừa nói, bước về phía người con gái da trắng.

Lúc này, người con gái đang chăm chú đọc sách ngọc cũng phát hiện có người tới, sau khi nheo mày, buông sách ngọc xuống, ánh mắt phức tạp nhìn Mông Tiêu Dao.

– Tiền bối.

Giọng nói của người con gái có sắc thái tôn trọng.

Mông Tiêu Dao cười khà khà:

– Jane, xem những cuốn sách ngọc này, có thu hoạch được điều gì không?

Mỹ nữ da trắng này, chính là cô gái tên Jane được Dương Nguyên Túc dẫn đến trước Đó.

Jane nở một nụ cười gượng gạo khó nói thành lời, mún chặt môi, do dự hồi lâu mới lắc đầu nói:

– Tôi cho rằng những cao nhân Hoa Hạ như tiền bối, phải là người đầu tiên lĩnh hội đạo lý của trời đất, xem thường khoa học kỹ thuật, nhưng không ngờ rằng, nghiên cứu khoa học và tích lũy tri thức của tiền bối khiến vãn bối thấy kinh ngạc.

Những cuốn sách ngọc mà cô đọc trước kia, được chọn từ thư phòng của Mông Tiêu Dao, cũng là những cuốn sách Mông Tiêu Dao cho phép cô đọc.

Những cuốn sách ngọc này không phải bí kíp võ công, mà là cách xây dựng vấn đề và ý tưởng nghiên cứu khoa học của Mông Tiêu Dao trên nhiều lĩnh vực, tất cả đều là khoa học kỹ thuật siêu việt vượt tầm thời đại.

Mông Tiêu Dao nói theo lẽ thường tinh:

– Việc đó là tự nhiên, nếu cô sống vài vạn năm như ta, ắt sẽ có một ngày cảm thấy nhàm chán và bắt đầu học tập đủ mọi thứ, so sánh với ta, khả năng giác ngộ sức mạnh.

Khoa học của cô còn cao hơn, ta chẳng qua chi dựa vào sự tích lũy theo năm tháng, nhất thời vượt trội cô, nhưng sức sáng tạo trong tương lai sẽ không bằng cô.

– Tiền bối quá khen rồi.

Jane cười nói.

Mông Tiêu Dao lắc đầu:

– Ta đâu có quá khen cô, nếu cô không làm ta trầm trồ thán phục như ta nói, ta cũng sẽ không có ý mời cô đến chỗ ta trong thời gian này, cô quả thực là một biến số lớn khiến người ta bất ngờ.

Jane nghe xong, tuy biết là ca ngợi, thật ra lại cười đau khổ và bất đắc dĩ hơn.

Ngọc Tuyết Ngưng vẫn lắng nghe từ nãy tới giờ cảm thấy như đàn gảy tai trâu, bà ta.

Không hề có hiểu biết đối với khái niệm như kiểu “khoa học”, nghi ngờ nói:

– Hai người đang nói gì vậy, một cô gái xinh đẹp như vậy tại sao lại là biến số?

Mông Tiêu Dao quay đầu lại, nghiêm nghị nói:

– Tiểu Tuyết à, tiểu cô nương này thật không đơn giản, nếu nói Dương Thần dựa vào khả năng giác ngộ và cá tính của hắn để trở thành nhân tố then chốt ảnh hưởng tới trận cuồng phong quyết định số phận của nhân loại… Vậy thì, cô nương này là người con gái có thể dựa vào trí tuệ để ảnh hưởng tới tai ương này.

– Ta bất đắc dĩ, nên mới khiến cho cô ta và Dương Thần xa nhau, nếu không, có cô ta ở bên phò tá, có lẽ sẽ không có cách nào khai thác hết đỉnh điểm sức mạnh của Dương Thần.

Ngọc Tuyết Ngưng ngẩn người ra, đang đánh giá con người Jane, tựa hồ không quá.

Tín tưởng.

Mà Jane cũng tò mò đánh giá Ngọc Tuyết Ngưng, những mỹ nhân bao giờ cũng chú ý người khác một cách khác thường.

– Không đến nỗi chứ, cô gái này tuy rất xinh đẹp, nhưng công lực của cô ta cũng gần tới Độ Kiếp kỳ, ồ… Tính giác ngộ và căn cốt cũng là thiên tư tuyệt hảo, nhưng so với tư chất khác thường của tiểu tử Dương Thần còn có khoảng cách, nên biết rằng nếu tiểu tử đó bây giờ quyết sống chết, sức mạnh tăng gấp đôi hoàn toàn không thành vấn đề, còn tiểu cô nương này… Làm sao có thể trở thành nhân tố then chốt được.

Jane vừa nghe xong, cảm kích hỏi lại:

– Cái gì? Tiền bối… Bà… Bà biết Dương Thần? Anh ta trở về rồi sao? Anh ta đang ở đâu!?

Ngọc Tuyết Ngưng trầm ngâm, nhớ ra Dương Thần hình như đang tìm kiếm một người phụ nữ, không khỏi cười khanh khách:

– Hóa ra là cô sao… Cô chính là hồng nhan tri kỷ của tiểu tử ngốc bị người khác áp chế mang đi? Ha ha, yên tâm đi, hắn vẫn mạnh khỏe, có điều không tìm thấy cô nên e rằng không được vui vẻ lắm.

Jane thở phào nhẹ nhõm, trong mắt có chút sốt ruột, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ cam chịu.

– Đừng quá lo lắng, Dương Thần đã biết cô bình an vô sự, hiện nay cô còn có chuyện quan trọng hơn, cần phải lựa chọn, đợi đến khi kết thúc tất cả, tự khắc ta sẽ để cô đi.

Mông Tiêu Dao trấn an.

Jane gật đầu, nhưng hiển nhiên nỗi sầu lo không giảm, sau khi dần dần hiểu rõ chân.

Tướng tất cả mọi việc, càng lo lắng số phận Dương Thần sẽ ra sao, bởi vì… Chuyện không thể dùng phương pháp lý tính để giải quyết.

Khuôn mặt Ngọc Tuyết Ngưng cũng có chút mong mỏi, bà ta cũng không có ngoài, liền ở trong này, chờ đợi kết quả.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/11/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lưu Phong – Quyển 9
0 Lưu Phong lập tức kinh hãi, nhưng khi thấy bàn tay to màu vàng lại nhắm mình công kích thì lại cảm thấy mình không thể cựa quậy được. Một tinh thần lực cường đại đã khống chế hắn chặt chẽ. “Tiểu tình nhân, có tin xấu. Dù chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn...” Bạch Khiêt tuy không hiện thân, nhưng nàng cũng ngầm gắng sức tương trợ Lưu Phong. Có điều dù như vậy cũng không thể cùng nhau chống chọi được. “Bạch Huyền Y, khẳng định là Bạch Huyền Y...” Lưu Phong dường như đã đoán ra chủ nhân của bàn tay to kia. Nếu không phải là Tuần Thiên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Lăng Tiếu – Quyển 8
0 Không, gia gia, hắn nhất định còn đang tìm kiếm Thiên Cổ thần công, hắn đã nói trong hai năm nhất định sẽ trở lại, ta tin tưởng hắn, chỉ là... Ta sợ ta không đợi đến ngày đó được. Nữ tử rất là kiên định nói. Ngươi đứa nhỏ này, hắn có cái gì tốt mà đáng giá để ngươi si tình như thế. Lão giả thán môt tiếng, lại nói tiếp: Hy vọng lời nói của Huyền Cơ Tử không sai. Lão giả vừa mới dứt lời, mỹ mắt hắn nặng nề nhảy lên, trong con mắt lóe ra tinh quang, hét lớn một tiếng: Khí tức thật cường đại, rốt cuộc là...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Chị Quỳnh vắng chồng - Tác giả The Kid
Dựa theo nhân vật trong phim “Mãi mãi là bao lâu” Tại một khu chung cư cao cấp ở thành phố Hồ Chí Minh. Chị Quỳnh là người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, đã có chồng và một đứa con trai. Nhưng chồng chị đã đi ra nước ngoài làm ăn, bỏ lại chị và đứa con trai ở nhà ông bà nội. Quỳnh lúc nào cũng nhớ chồng và mong chồng sớm về với mẹ con mình. Suốt 5 năm trời, chồng Quỳnh vẫn không về. Làm cho Quỳnh chờ đợi mỏi mòn, bé Tuấn thì đã vào lớp 1. Người luôn bên cạnh và quan tâm chăm sóc cho mẹ con Quỳnh chính là Khôi em trai...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng