Dương Thần - Quyển 16

Phần 161

Vạn Yêu Giới, Tử Trúc Lâm.

Làn gió nhẹ lượn qua tử trúc vang lên âm thanh xào xạc, thổi một mùi thơm ngát nồng nàn.

Làn gió hòa cùng hương rượu nồng khiến người ta mê say.

– Chiếu tướng! Ha ha, Tống lão đệ, cái bát Trúc Diệp Thanh này xem ra phải để tôi uống luôn rồi.

Trong rừng trúc, trên một bàn đá nhỏ có hai người đàn ông đang đánh cờ, tiền cược chính là một vò rượu ngon bên cạnh.

Hai người này, chính là Tống Thiên Hành cùng Tử Tiêu cũng chính là Tửu Thần Dionysus.

Gần một tháng nay, hai người bắt đầu dùng cờ vua mà đấu, mà không phải cờ vây, lúc đầu là Tống Thiên Hành chỉ dạy, nhưng thời gian dần qua kỳ nghệ Tử Tiêu ngày càng mạnh, hai hôm nay đã có thể trận thắng trận thua với Tống Thiên Hành.

Hai người, ai thắng có thể uống rượu, ai thua chi có thể đứng nhìn.

Hôm nay không biết tại sao, vận may không tới, thua vài trận, bình rượu đã bị Tử Tiêu uống mất một nửa, Tống Thiên Hành đau khổ như bị cắt thịt.

Thấy Tử Tiêu chuẩn bị cầm bát rượu uống, rốt cục Tống Thiên Hành không nhịn được, ngăn ông ta lại:

– Ê, chậm đã!

– Tống lão đệ, đánh cuộc chịu thua, chú không nhận hả.

Tử Tiêu khẩn trương cầm bát rượu đặt cạnh mình.

Tống Thiên Hành ho khan hai tiếng nói:

– Tử Tiêu huynh cái bình này là của cháu gái Lam Lam tháng trước mang tới, cố tặng quà cho tôi, bác uống nữa thì hết cả rượu rồi còn đâu. Tôi đánh cuộc chịu thua không sai nhưng lại có lỗi với tâm ý con bé, nếu không như này, tôi đồi cho anh một chén rượu khác, được không?

Vẻ mặt Tử Tiêu xoắn xuýt:

– Lại muốn cho anh rượu nho chứ gì. Muốn rượu nho anh tùy tay là có thôi.

Vô ý nói ra câu này lại khiến Tống Thiên Hành tức giận:

– Anh là đồ không biết xấu hổ? Lúc trước hiên ngang lẫm liệt lừa gạt tôi, thì ra anh là Tửu Thần! Ra vẻ ta đây còn chưa tính, lại còn dấu diếm lâu như vậy, coi tôi là tên ngốc sao! Không được chén rượu này không được uống.

Tử Tiêu cười khổ nói:

– Ai nha… Mười năm rồi, Tống lão đệ, thế nào còn nhớ chuyện cũ thế kia…

Mười năm trước, Mông Tiêu Dao tới Vạn Yêu Giới túm Tử Tiêu đi ra khôi phục lại Điạ Cầu, Tống Thiên Hành mới biết, đây chính là Tửu Thần Dionysus ẩn dấu thâm sâu!

Rõ ràng cực kỳ tình thông cất rượu lại làm bộ không biết, khiến Tống Thiên Hành buồn bực một trận.

Một năm sau, Tử Tiêu dùng hai kiện thần khí của mình làm thực vật trên Địa cầu sống lại bảy tám phần, khôi phục lại sinh cơ, lại trở về Vạn Yêu Giới cùng Tống Thiên Hành uống rượu, mua vui.

Hai người tính khí như trẻ con chi cần có rượu là chả cần thứ gì khác.

Trong lúc hai người đang tranh nhau bát rượu, phía ngoài rừng trác một con thuyền hình con thoi màu hoa râm bay tới. Nó giống như một quả tên lừa nhưng lại không có lừa đằng sau, tốc độ của nó rất nhanh chẳng mấy chốc đã tiến vào Tử Trúc Lâm.

Chiếc phi thuyền hạ xuống đất, sau đó cửa khoang mở ra, một cô bé mười hai, mười ba tuổi khả ái nhảy xuống.

Khuôn mặt cô bé tròn trĩnh, mặc một cái áo phông xanh, quần jean short, đi đôi giày.

Thể thao xanh tràn đầy sức sống thanh xuân.

Tống Thiên Hành thấy cô bé, chẳng có thời gian so đo với Tử Tiêu nữa, cười ha ha đứng dậy, ôm lấy cô bé.

– Xem nào, Tiểu Lam Lam lại tới với ông nội hả?

Cô bé đã trổ mã, duyên dáng yêu kiều, không mấy trốc sẽ trở thành một mỹ nhân bại hoại, cô bé này chính là Dương Lam Lam.

Lại nói, Lam Lam rất giống với Thập Thất năm đó, chỉ khác do sống trong hoàn cảnh rất tốt nên làn da trắng nõn, không tỳ vết.

Tuy kém lúc còn bé, mập mạp đáng yêu, nhưng nhờ có mẹ Lâm Nhược Khê khiến cô.

Bé thêm vài phần thanh lệ, thoát tục.

– Ông nội!

Lam Lam cười chạy tới, ra sức ôm lấy cổ Tống Thiên Hành.

– Lại cùng ông chú Sâu rượu đánh cuộc uống rượu hả ông?

Lam Lam hướng Tử Tiêu làm một cái mặt quỷ. Tử Tiêu bị gọi là “ông chú Sâu rượu” chi có thể trợn mắt.

– Hắc hắc, đúng vậy, ông nội của cháu đáng thương lắm, hôm nay thua tới giờ rồi, hôm nay Lam Lam có phải mang rượu đến cho ông phải không?

Tống Thiên Hành vui mừng rạo rực hỏi.

Lam Lam cau mũi ngọc:

– Trong mắt ông nội, Lam Lam sắp thành bình rượu rồi!

Ngoài miệng có chút oán giận nhưng Lam Lam lấy ra từ trong nhẫn không gian của mình ra vài chai rượu tây.

– Đây là chai Dalmore cháu lén trộm từ trong hầm rượu của ba ra, nghe ông Ron nói rất đáng quý đó, phải hơn mười vạn bảng Anh một chai! Ông nội, ông uống hết đi đừng để lại tránh cho ba tới đây thấy lại về mách mẹ!

Lam Lam phe phẩy tay của Tống Thiên Hành.

Tống Thiên Hành và Tử Tiêu lập tức bị chai rượu hấp dẫn, cùng nhau gật đầu biểu hiện không thành vấn đề.

Nhìn một hồi lâu, tấm tắc khen ngợi, hai người mới nhớ không biết Lam Lam hôm nay tới làm gì, tháng trước vừa mới tới mà, cái này tới hơi nhiều à!

– Tiểu Lam Lam có chuyện gì à?

Tống Thiên Hành hỏi.

Lam Lam dầu miệng:

– Cuối cùng cũng nhớ tới cháu? Hừ…

Lam Lam quay đầu nói với Tử Tiêu:

– Ông chú Sâu rượu, hôm nay thực ra cháu tới tim ông, mẹ Nhược Khê để cho cháu tới nói, dì Jane đã giúp Thần tộc chế tạo xong phi thuyền, mặc kệ ông có muốn rời đi hay ở lại Địa Cầu đều phải tới gặp các cô, chú khác trong Thần tộc.

– Nhanh vậy sao?

Tử Tiêu sững sờ, lập tức khoát tay:

– Nhất định ta sẽ không rời Địa cầu, thế nhưng cũng phải tới chào từ biệt họ, vậy lúc nào thì đi?

– Bây giờ đi liền, trực tiếp ngồi phi thuyền “Bé Mập” của cháu Lam Lam chi phi thuyền sau lưng cô bé.

Chiếc phi thuyền này là bảy năm trước Jane thiết kế ra loại phi thuyền phản trọng lực, tốc độ cực nhanh lại vô cùng vững chắc, có thể xuyên qua không gian tiến vào Vạn Yêu Giới.

Hơn nữa, Vạn Yêu Giới có linh khí rất loãng không thích hợp phi hành nên cần phi.

Thuyền làm phương tiện giao thông.

Phi thuyền này của Lam Lam là dựa vào khả năng của cô bé mà chế taọ ra, trên thực tế người bình thường không có tu vi không thể khống chế được vật có tốc độ cao như thế.

Để kỷ niệm mình mất đi cuộc sống “Bé mập”, Lam Lam gọi nó là “Bé Mập”.

Tử Tiêu không có ý kiến, Tống Thiên Hành vừa lúc cũng muốn ra ngoài chơi liền lên phi thuyền của Lam Lam ngồi, ra thế giới bên ngoài.

Từ mười năm trước, Mông Tiêu Dao cùng Ngọc Tuyết Ngưng hai người đã vượt qua ranh giới Đạo môn cùng bước ra khỏi Địa cầu tiến hành thăm dò tinh không. Ở Địa cầu, tất cả lấy Dương Thần làm chủ.

Chuyện đầu tiền mà Dương Thần làm không phải cái gì khác chính là lấy đi Quỳ Ngưu Cổ của Thông Thiên Tháp khiến Yêu tu, Ma tu trong Vạn Yêu Giới tự do ra vào.

Loài người ở Địa cầu đã biết trên thế giới tồn tại Thần tộc, yêu ma quỷ quái, cũng biết có tu sĩ cũng không bị dọa sợ.

Mục đích của Dương Thần chính là cho loài người biết bọn họ không phải là chúa tề duy nhất trên thế giới. Bọn họ so với Yêu tộc các loại chẳng qua đều là kẻ yếu.

Chi có sống yên ổn vẫn nghĩ tới lúc khốn khó mới thật sự được lâu dài.

Trước lực lượng tuyệt đối của Dương Thần không có bất kỳ Yêu tu, Ma tu tùy tiện làm hại nhân gian, đó là luật lệ chế ước mấy thế lực này.

Trong Huyễn cảnh, Hồng Mông, các gia tộc ẩn thế cũng xây dựng lại.

Về phần Yêu tu, Ma tu trong Hồng Hoang Cảnh cũng bắt đầu đi vào trần thế, tiếp xúc cùng nhân loại bình thường.

Trong nhất thời, thế giới loài người trở nên rực rờ, muôn sắc muôn màu.

Hồng Mông, các gia tộc ẩn thế, Yêu tu, Ma tu thậm chí Long tộc cũng không phải tồn tại bí mật mà trở thành một phần của thế giới.

Loài người có thể gia nhập bất kỳ thế lực nào chi cần thế lực đó cho phép và tiếp nhận giống như trở thành con dân mỗi quốc gia.

Liên Hiệp Quốc của nhân loại cũng gia nhập vào những thế lực này, là thành viên có.

Được vị trí đặc thù. Văn minh loài người chiếm quyền chủ đạo, loài người làm chủ chính mình.

Dưới sự quản chế của Dương Thần, bố cục đó xuất hiện sinh ra hiệu quả kỳ diệu.

Loài người dưới sự trợ giúp của tu sĩ và Yêu tộc nhanh chóng xây dựng lại thế giới và cũng có không ít người có được lực lượng cường đại.

Đương nhiên thật sự trở thành tu sĩ có rất ít, dù sao muốn tiến tới Hóa Thần Kỳ cần căn cốt và ngộ tính đặc biệt, vạn người có một mà thôi.

Tuy vậy, có thể nói, cổ võ phục hưng, các trường học trên toàn thế giới bắt đầu chú trọng việc rèn luyện thể chất, bồi dường thân thể có thể giúp loài người kéo dài tuồi thọ, số ít trờ thành những dòng máu mới cho tu sĩ Hoa Hạ, đối với các tộc khác cũng hòa thuận.

Đôi bên cùng tồn tại.

Các quốc gia phương Tây cũng không bị Hoa Hạ vượt lên quá mức, họ học tập văn hóa Hoa Hạ, từ đó có không ít người trẻ tuổi tài ba.

– Tiểu nha đầu, quyết định của ba cháu năm đó xem ra rất có đạo lý nha…

Phi thuyền đã bay ra từ Thông Thiên Tháp tiến vào thế giới bên ngoài.

Tống Thiên Hành luôn luôn nhìn thấy có tu sĩ bay qua trên bầu trời, đều là các nam nữ thanh niên, thậm chí có không ít người tóc vàng mắt xanh đích xác là người phương Tây, không khỏi vui mừng.

Văn hóa tu sĩ truyền bá, Yêu tu, Ma tu xuất hiện, hơn nữa tai kiếp mười năm trước.

Khiến những người thống trị của loài người và dân chúng ý thức được loài người trong vũ trụ yếu đuối và nhỏ bé tới mức nào.

Điều này khiến loài người hiểu rõ, lịch sử trải qua bao cuộc chiến tranh là chuyện cực kỳ buồn cười.

Chi có đoàn kết không ngừng gia tăng thực lực của mình, loài người mới có thề bảo vệ vững bước vào tương lai.

Mười năm, mỗi quốc gia đều có sự bảo vệ lẫn nhau, phàm là có kẻ chống đối lại hòa bình đều không ngoại lệ bị quét sạch.

Lam Lam dùng sóng điện não khống chế phi thuyền, một bên cười nói:

– Đương nhiên rồi, ba là anh hùng nha! Mặc dù em trai “đầu to” thường đều nói ba ngu ngốc!

Tống Thiên Hành cùng Tử Tiêu nghe xong đều không khỏi nở nụ cười.

Mấy phút sau, phi thuyền hạ xuống một sân bay tại Địa Trung Hải.

Dương Thần đã sớm đợi ở cạnh sân bay. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần dây kẻ caro, đi một đôi dép da, bộ dáng cười ha hả, không khác gì mười năm trước.

– Đại thúc, chú cùng Tử Tiêu cùng tới.

Dương Thần đi tới ôm lấy bả vai Tống Thiên Hành.

– Không biết lớn nhỏ.

Tống Thiên Hành bất đắc dĩ liếc xéo hắn:

– Khó trách con trai cậu nói cậu ngu ngốc.

Sắc mặt Dương Thần túng quẫn, quyệt miệng, liếc về phía Lam Lam. Cô bé vẫn đang giả bộ như không biết gì.

– Bé mập lại nói bậy sau lưng ba con?

Tuy Lam Lam đã không còn mập nữa nhưng Dương Thần chưa bao giờ thay đồi cách gọi đây là tên thân thiết của hắn dành cho con gái.

Lam Lam chu môi nói:

– Em trai “đầu to” nói mà, ba trách con làm gì.

– Hắc.

Dương Thần buông Tống Thiên Hành ra, chống nạnh nói với con gái:

– Xem ra đúng là giống lời mẹ Nhược Khê nói với ba, thường ngày ba quá cưng chiều con rồi đó? Vậy được rồi, đừng cho là ba không biết, mẹ Thập Thất hôm trước cho con cái Phong Hỏa Luân đúng không? Nhanh giao ra đây! Bé con sao dám nghịch lửa.

Lam Lam nghe thấy, lắc đầu như trống bỏi:

– Không mà, không mà! Mẹ Thập Thất nói cho Lam Lam chơi mà! Ba dám thu hồi lần sau con mách mẹ Thập Thất!

Khóe miệng Dương Thần co quắp, nhớ tới ánh mắt u oán của Thập Thất lập tức mềm nhũn ra, cụt hứng quay đầu lại nói với Tống Thiên Hành:

– Đại thúc, những đứa khác cháu có thể quản nhưng con bé này quản không nổi.

Lam Lam ở phía sau vui vẻ, cười hớn hờ, từ trong nhẫn không gian lấy ra hai cái vòng.

Tay Thanh Loan, Hỏa Phượng, chân nguyên khẽ động hóa thành hai cái Phong Hỏa Luân bay lơ lửng.

Lam Lam nhảy lên, dẫm lên Phong Hỏa Luân vô cùng cao hứng như chưa từng được chơi bao giờ.

Tử Tiêu có chút cảm khái nhìn Lam Lam bay đi:

– Còn bé mà đã Thái Thanh sơ kỳ rồi, thật không hổ con gái biến thái của cậu, chậc, chậc…

Dương Thần nghe thế rất tự hào, làm bộ khiêm tốn nói:

– Ai, còn kém xa, đứa con gái này trong những đứa con của cháu cũng khá rồi… Thằng nhóc “Nhục Ti (thịt sợi)” nhà cháu, mấy ngày trước đã tiến tới Hóa Thần Kỳ rồi.

– Thằng nhóc Nhục Ti kia cũng tiến vào Hóa Thần rồi hả? Nó năm nay mới có bảy tuổi mà.

Tống Thiên Hành đối với con cái Dương Thần hiểu rất rõ, dù sao nó cũng gọi ông là ông nội.

Dương Thần hiên ngang lẫm liệt vui sướng không dấu nổi tựa như năm đó hắn đột phá cảnh giới vậy.

– Dương Nhục Ti là con trai của cháu với tiểu thư sắc Vi?

Tử Tiêu nhớ ra hỏi.

Dương Thần gật đầu:

– Đúng vậy, thắng nhóc đó ham mê võ nghệ, ngộ tính tuy kém Bé mập nhưng rất tốt… Con bé Lam Lam kia có thể giống thằng nhóc đó tu luyện quên ăn quên ngủ thì có thể tiến.

Thêm một bước.

– Được rồi!

Tống Thiên Hành vỗ gáy Dương Thần:

– Dần đường! Tên da trâu này tôi nghe không nối nữa rồi.

Tức khắc, Dương Thần làm ra thủ thế mời:

– Đại thúc mời… Đại thúc mời… Hắc hắc…

Trong mười năm, tu vi Dương Thần đạt đến mức chưa từng có, dựa vào sự vất vả “cày quốc” của hắn mà Lâm Nhược Khê, sắc Vi, Jane ba bà vợ có kết tinh của mình.

Thật đáng mừng là Lâm Nhược Khê sinh cho hắn một cặp long phượng.

Một nam một nữ hai đứa cùng ra đời khiến Dương Thần nhảy lên trời thiếu chút nữa đâm thủng Mặt Trăng.

Bảy năm trước, sắc Vi sinh một đứa con trai, còn Jane trước đó một năm cũng sinh ra một tiểu mỹ nữ mang hai dòng máu Đông Tây.

Chẳng mấy chốc Dương Thần đã có hai đứa con trai, ba đứa con gái.

Những bà vợ khác tuy rất muốn nhưng chi có cách đề thăng thực lực mới là phương pháp hữu hiệu nhất nên ai cũng cố gắng.

Dương Thần cũng không gấp, từ từ sẽ tới, hắn cùng với các bà vợ có sinh mệnh rất dài.

Vừa đi vừa nói, ba người đã tới vịnh Tây Bắc.

Nơi đó mở một bữa tiệc bãi biển, những người thân của Dương Thân, bạn bè, các bà vợ, các chủ thần vui vẻ trò chuyện với nhau.

Thấy Dương Thần mang theo hai người tới, tất cả đều đứng dậy chào hỏi.

Mà ở trên mặt biển, một con thuyền khổng lồ màu đen, hình thù như một chiếc đĩa bay đang đỗ.

– Chú Tống, Tử Tiêu hai người cuối cùng cũng tới.

Lâm Nhược Khê mặc một bộ váy trắng bằng tơ lụa đi tới, nở nụ cười chào đón.

Sau khi sinh con, Lâm Nhược Khê vẫn thanh lệ, dung mạo như tiên, thêm vài phần ôn.

Nhu từ mẫu, vóc dáng càng thêm đẫy đà, cho dù Dương Thần ở chung với cô rất lâu nhưng khi ở gần vẫn không kiềm chế được liếc nhìn, có chút thất thần.

– Ha ha, Nhược Khê à, hôm nay sao mọi người lại tập trang hết cả thế này, cứ như là tiễn biệt nhau vậy.

Tống Thiên Hành vui vẻ nói.

Phải biết rằng, bình thường các cô đều có chuyện của mình, ở khắp nơi trên thế giới, chi có cuối tuần mới tụ tập trên đảo, nhưng hôm nay tựa hồ tới đủ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/11/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 7
Phần 56 Tôi chỉ vào cuốn sổ nói với Shirley Dương: “Sự thật rành rành đây thôi, cũng không cần tìm lão ta đối chất nữa, cứ mang cuốn sổ này giơ ra trước mặt lão, thách lão còn dám nói dối, ẩn tình gì nữa chứ?” Shirley Dương nói: “Giáo sư Tôn trước sau đều không thuận lợi trong sự nghiệp, ông ấy thầm nghiên cứu gương cổ và quẻ phù dám chắc chỉ là bất đắc dĩ thôi, không muốn người khác xía vào thành quả nghiên cứu của mình chẳng hạn. Hơn nữa cổ vật triển lãm trong bảo tàng toàn là hàng giả, lúc đầu tôi và anh không biết việc này, nhưng có lẽ giáo...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Miêu Nghị – Quyển 28
0 Miêu Nghị nhíu nhíu mày, chỉ cần nghe đến đây thì hắn đã đoán được tình hình đại khái hiện giờ của nàng rồi. Thần sắc trên mặt Vân Tri Thu tràn ngập phẫn mộ, nói: Chỉ vì một người họ hàng xa của vị Hầu gia đó, vậy mà đã bỏ người rồi sao? Khóe môi Mộ Dung Tinh Hoa hiện lên nụ cười đắng chát. Hắn có tính toán của hắn, ta cũng không thể trách hắn được, dù sao hiện tại hắn không phải là thủ hạ của Thiên Nguyên Hầu nữa, xung quanh đều là người xa lạ. Vừa không có người quen thân, mà hắn lại đang nắm giữ vị trí...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 17
0 Hàn Lập vừa thấy cánh cửa này thì thần sắc vừa động nhưng không chút do dự thân hình vừa động hoá thành một đoàn hư ảnh mơ hồ rồi biến mất tại chỗ không thấy. Ngay sau đó, ngay trước quang môn có thanh ảnh chợt lóe lên rồi Hàn Lập đã tiến nhập vào trong đó mà con cự viên khôi lỗi kia thân hình cũng nhoáng lên một cái rồi cũng theo sát đi vào. Cơ hồ ngay lúc khôi lỗi biến mất bên trong quang môn thì hắc lam sắc quang cầu đang lơ lửng tại chỗ trong hư không chợt phát ra một tiếng kêu vù vù rồi mặt ngoài có quang mang...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng