Dương Thần đã được chứng kiến tinh hình nội bộ của gia tộc ở ẩn, biết thông tin nghe nhìn mà Ninh Quang Diệu nói đến không phải là giả.
– Thật không?
Dương Thần mặt không có chút cảm xúc nói:
– Được, vậy thì ông kết nối tín hiệu đi, tôi gặp ông ta.
Trong lòng Ninh Quang Diệu có chút đắc ý, cảm thấy Dương Thần vẫn có chút sợ hãi.
Lo lắng sẽ có tai vạ gì đến.
– Vậy thì con đi theo ta ra ngoài, chúng ta tim nơi yên tình, ở đây nhiều người quá. Ninh Quang Diệu nói.
– Không cần, ở đây đều là người nhà và bạn bè của tôi, không cần giấu diếm gì, chẳng lẽ gia chủ nhà họ Ninh sợ người khác nhìn thấy sao?
Dương Thần cười cười.
Ninh Quang Diệu cũng không khăng khăng ý kiến của mình nữa, sau khi lấy ra một chiếc máy vi tính màn hình phẳng tinh xảo từ trong túi áo ra, vẽ một chút trên đó.
Hiển nhiên bên Huyễn Cảnh sớm đã có chuẩn bị, rất nhanh liền thông tín hiệu.
Khuôn mặt hơi gầy của Ninh Chính Phong xuất hiện trên màn hình, đang ở văn phòng làm việc của ông ta.
– Gia chủ, Dương Thần đang ở đây, để tôi bảo nó nói chuyện với ngài.
Ninh Quang Diệu vẫn duy trì ý cười khiêm tốn, dù sao thì đó là người đứng đầu thực sự của nhà họ Ninh, người có thể làm ông mất đi tất cả.
Dương Thần nhận lấy chiếc máy vi tính màn hình phẳng, cau mày, nhìn kỹ dáng vẻ của Ninh Chính Phong ở bên trong.
Ninh Chính Phong lộ ra ý cười ôn hòa thân mật:
– Không ngờ lần đầu chúng ta gặp mặt lại là ở trong hoàn cảnh này, bạn nhỏ Dương Thần, muốn gặp cậu một lần thật không dễ dàng.
– Ổ, hóa ra dáng vẻ của gia chủ nhà họ Ninh là thế này đây…
Dương Thần lẩm nhẩm nói một mình.
Ninh Chính Phong không biết Dương Thần có ý gì, cười ha hả:
– Tôi vội vã muốn gặp cậu, thực ra là vì có tin tức quan trọng muốn nói, tin này liên quan đến sự an nguy của cậu và những người xung quanh cậu.
– Anh muốn nói đối thủ của tôi nhiều vô kể, lúc nào cũng có thể có một đám người đến đòi mạng tôi sao?
Dương Thần nói.
Ninh Chính Phong sửng sốt, sau đó gật đầu.
– Không sai, bây giờ cậu đang trong tình trạng rất nguy hiểm, còn tôi, không chỉ có thể cho cậu biết cậu có những đối thủ nào mà còn có thể giúp đờ cậu nhiều hơn…
– Không cần.
Dương Thần trực tiếp cắt đứt lời của đối phương:
– Tôi đồng ý nói chuyện với ông qua webcam không phải vì muốn nghe những lời nói vô ích này.
– Hử?
Ninh Chính Phong nhíu mày.
– Dương tiểu đệ, ý cậu là gì vậy, cậu không tin tôi sao?
– Không phải chuyện tin hay không tin.
Dương Thần thản nhiên nói:
– Tôi chỉ muốn nhìn một cái xem gia chủ nhà họ Ninh nhìn thế nào để đợi đến khi tôi đến nhà họ Ninh giết ông thì không đến nỗi để ông lén trốn đi mất, có thể giết ông trước tiên.
Trên mặt Ninh Chính Phong hiện lên một tia tức giận nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường, nhếch miệng nói:
– Tiểu huynh đệ, câu này không thể nói tùy tiện được đâu, họ Ninh tôi và người nhà họ Ninh chắc không có mối thù lớn như vậy đâu.
– Nữ nhân của tôi là Tiêu Chỉ Tình, thân phận và tung tích của cô ấy đều là do các anh âm thầm tiết lộ cho nhà họ Lạc, chi riêng chuyện này là đã đủ lý do rồi.
Dương Thần trầm giọng nói.
Ninh Chính Phong giật mình, khuôn mặt đối diện webcam âm tình bất định, dường như đang suy nghĩ làm thế nào mà Dương Thần lại điều tra ra chân tướng, thế nên Dương Thần đã làm đảo lộn hết những lý do thoái thác mà ông ta chuẩn bị lúc trước.
Ai biết Dương Thần lại cười một cách lạnh lùng.
– Quả nhiên là vậy… Nhìn sắc mặt của ông là đủ để chứng minh suy đoán của tôi không sai, nhà họ Ninh thật là thần thông quảng đại.
Ninh Chính Phong còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, Dương Thần lại đang thử mình, thực ra y không có chứng cứ nên nhất thời thẹn quá hóa giận:
– Cậu dám đùa giỡn tôi?
– Thế thì sao chứ?
– Cậu tưởng nhà họ Ninh tôi sẽ sợ cậu chắc? Tôi để cậu dựa vào chúng tôi là cho cậu cơ hội sống đây!
– Bây giờ cậu đã là kẻ địch chung của nhà họ Lạc, nhà họ Tiêu và Hồng Hoang Môn, cậu tưởng cậu trốn ở nước ngoài là cái đám chư thần xuống dốc kia có thể đảm bảo an toàn.
Cho cậu sao?
Ninh Chính Phong nói như gào.
– Hồng Hoang Môn?
Dương Thần nhíu mày, đấy là vật gì.
Ninh Chính Phong lầm bẩm cười lạnh:
– Thế nào, ngay cả kẻ địch là ai cũng không biết, sợ rồi chứ.
Dương Thần không trả lời, trực tiếp dùng lực ném máy vi tính màn hình phẳng xuống Đất!
Ầm!
Máy vi tính bị rơi vỡ vụn, Ninh Quang Diệu đứng một bên cả kinh, những người khác đều rất sửng sốt.
– Thật là biết nói nhảm, liên quan gì đến ông, dám tìm đến đây thì tôi giết.
Dương Thần ánh mắt lạnh lùng địa nhìn Ninh Quang Diệu đang giật mình ở phía trước:
– Tâm trạng tôi không tốt lắm, nhân lúc tôi vẫn còn nể mặt mối quan hệ huyết thống của ông với bà xã nhà tôi thì mau cút đi.
– Cậu… cậu thật là kiêu căng đến cực điểm! Dương Thần, nể mặt Nhược Khê, tôi cho cậu một lời khuyên! Sống ở trên đời, có một số quy tắc bắt buộc phải tuân theo!
– Người nào cũng có những nguyên tắc ràng buộc bản thân, nếu cậu cứ cố tình làm.
Bậy, phá quy tắc thì đến lúc đó cậu sẽ thành mục tiêu mà mọi người nhắm đến, chẳng ai cứu được!
Ninh Quang Diệu nói một cách đầy chính nghĩa.
Trong lòng Ninh Quang Diệu sắp tức đến mức muốn bùng nồ nhưng cảm thấy sát khí dày đặc của Dương Thần nên hừ lạnh một tiếng, quay người rời đi.
Dương Thần đến trước cửa sổ thủy tình xem bóng đá, Nhược Khê và những người xung quanh đều không khí như đông lại mà nhìn hắn, không ít người thấy rất lo lắng.
Bất tri bất giác, kẻ thù của Dương Thần càng ngày càng nhiều.
Trong đó có người vốn dĩ đã có địch ý với hắn, cũng có người gây thù địch do nữ nhân, nhiều hơn nữa là trên con đường trở nên mạnh mẽ, Dường Thần là ngọn núi bắt buộc.
Phải lật đổ.
Nhưng Dương Thần có vẻ rất thong dong, rất nhanh khôi phục bình tình.
– Tình nhi, em có biết Hồng Hoang Môn là cái gì không?
Dương Thần thấp giọng hỏi.
– Em chưa nghe bao giờ, vú nuôi, chị biết không?
Tiêu Chỉ Tình lắc đầu, lại nhìn hướng Tố Tâm, Tố Tâm cũng lắc đầu theo.
Hiển nhiên, Hồng Hoang Môn cũng không phải là nơi mà những người bình thường trong Huyễn Cảnh như các cô có thể biết được.
– E là có quan hệ với nhà họ Mông, chẳng phải nhà họ Mông phái đi rất nhiều cao thủ sao, hơn nữa hình như cũng chi là một góc nhỏ chưa thấm vào đâu.
Sắc Vi bình tình phân tích nói.
Dương Thần gật gật đầu, hắn cũng có suy đoán về phương diện này.
– Ông xã, anh muốn giết hết nhà họ Ninh thật sao?
Lâm Nhược Khê khẽ chau đôi lông mày kẻ đen lại hỏi.
– Em hy vọng anh dừng lại sao?
– Em…
Dương Thần liếc mắt nhìn nữ nhân một cái, nói:
– Nhược Khê, lần này anh sẽ không nghe em đâu, chuyện khác thì đều có thể thương lượng, thậm chí anh đều có thể làm em thỏa mãn hết, nhưng chuyện này liên quan đến tất cả mọi người ở đây, thậm chí còn có liên quan đến hàng trăm nghìn mạng sống con người có liên quan với anh, anh sẽ không nghe em đâu.
Lâm Nhược Khê thấy thần sắc kiên quyết trong mắt người đàn ông, yếu ớt thở dài:
– Thực ra em cũng không muốn ngăn cản anh, chi là em thấy quá nguy hiểm.
– Cho dù anh không động tay thì bọn họ cũng không buông tha cho anh, nếu không thì bọn họ cũng không chơi mấy trò mượn dao giết người ở sau lưng.
Dương Thần âm trầm mà nói:
– Đây chi là một con đường phải đi mà thôi, đi qua rồi thì sẽ kết thúc.
Tuệ Lâm vẫn luôn đứng bên cạnh không nói gì lại đột nhiên mở miệng nói:
– Dương đại ca, chi e sẽ không đơn giản như vậy đâu, bây giờ chi riêng trong Huyễn Cảnh đã có ít nhất 3 nhà tuyên chiến rồi, kẻ địch có ít nhất hơn chục nghìn.
– Như vậy sẽ không sao thật không, không ngừng giết người, không ngừng gây thù hằn, hoặc không phải nhất định phải khiến cả thành đầy máu tanh.
– Hoặc có thể dùng phương thức khác để giải quyết vấn đề, bọn họ có nguyên tắc xử thế của riêng mình, chi cần chắc chắn chúng ta không phá vỡ quy tắc của họ thì chắc sẽ giảm được rất nhiều áp lực.
– Tuệ Lâm, em quá ngây thơ rồi, quy tắc? Cách làm?
Dương Thần giơ tay chi vào phía trước, trên sân bóng, các cầu thủ tiếp tục vào sân.
Hiệp hai của ữận bóng chính thức bắt đầu.
– Mọi người có biết tại sao bóng đá lại được hâm mộ như vậy, khiến nhiều người tràn đầy chờ mong như vậy không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 16/11/2020 11:29 (GMT+7) |