Dương Thần - Quyển 16

Phần 69

Các tu sĩ bị ba chủ thần vây trong lồng giam cuối cùng cũng kích phát ra tâm huyết gần như sắp tiêu tan hết trong tận xương tủy, tu vi mấy trăm năm thậm chí hàng nghìn năm nay, làm sao có thể nói chết là chết!

Cả đám đều lôi bản lĩnh xuất chúng ra, thậm chí có cả những chiêu độc địch tổn hại một nghìn, mình tổn hại tám trăm cũng lôi hết ra!

Phải biết rằng có thể sống mấy trăm tuổi, hàng nghìn tuổi thì không thể có chuyện không có bản lĩnh xuất chúng và đòn sát thủ, không đến thời điểm quan trọng cuối cùng thì làm gì có chuyện lộ ra con bài át chủ?

Trong lúc nhất thời, tuy rằng không thể phá vỡ lĩnh vực Hải Thần nhưng cũng không bị ba chủ thần đánh ngã, ngược lại còn bắt đầu đấu kịch liệt với ba chủ thần.

Dựa vào sự vây công hợp lực của một lượng lớn tu sĩ Nhược Thủy kỳ, lại có không ít pháp bảo mạnh ở trong tay nên cũng có thể đấu qua đấu lại với Poseidon, còn Lạc Bình Triều, cha con Lạc Thiên Thu cộng thêm Thái Ất trường anh của Ninh Chính Phong ở trong tay nên cũng có thể cùng Thần mặt trăng, Thần mặt trời đánh nhau túi bụi.

Đương nhiên, trong lòng các tu sĩ biết e là các chủ thần khác đã biết tình hình chiến đấu ở khu vực này, tạm thời không xuất hiện. Chỉ sợ là họ thấy không cần phải ra tay nên đợi thời gian dài rồi, đến hay không đến đều là chuyện sớm muộn, bọn họ bắt buộc phải nhân lúc các chủ thần khác chưa định tham gia vào trận chiến mà cố gắng phá vòng vây.

Khi trận chiến trên biển đang ở lúc gay cấn thì các cư dân cũng đang ở trong bầu không khí căng thẳng.

Sự thay đổi động trời khiến các cư dân ẩn cư ở đây cảm thấy lo lắng vô cùng, quan trọng là người trụ cột Dương Thần vẫn chưa quay về, mất đi chỗ dựa lớn nhất.

Nằm ở vùng đất trung tâm, nơi ở của vú Vương cùng Tố Tâm cùng các cô gái đều tụ tập ở đây.

Mặc dù từng nghĩ sẽ trốn đến nơi khác để tránh đi nhưng vừa nghĩ đến chuyện nếu rời đi thì có thể bị sẽ các tu sĩ chặn lại, tu vi của các cô gái quá thấp, bất cứ một cao thủ Độ Kiếp kỳ nào cũng có thể gây ra rắc rối rất lớn, quá nguy hiểm.

Còn có thể gây ra rắc rối cho dân chúng bình thường ở các khu vực khác, vì vậy mọi người vẫn chọn cách ở lại trên đảo, tin tưởng vào thực lực của chủ thần.

Tình hình trước mắt giúp các cô gái thở phào một hơi, chủ thần dường như đã khống chế được cục diện, ngược lại ba gã cao thủ gia tộc ẩn thế bắt đầu không thoát thân được.

Sắc Vi, Thái Ngưng và An Tâm và các cô gái đã đạt Hóa Thần kỳ cũng đã không có tâm trạng ở trong phòng đợi, tất cả đều ở bên ngoài, nhìn cuộc chiến ở phía xa.

Jane lại quay về chỗ viện nghiên cứu của cô, thử xem có thể dùng biện pháp truyền tin đặc biệt để liên hệ với Dương Thần đang ở Hồng Hoang cảnh không.

Lúc này, tuy rằng không thấy rõ tình hình cuộc chiến nhưng các cô gái cũng đều duy trì cảnh giác.

– Chị Sắc Vi, chị nói ông xã có thể về kịp không, đối phương thật mạnh, hình như các chư thần không có cách nào ngay lập tức đánh thắng bọn họ.

An Tâm sầu lo hỏi han.

– Khó nói lắm, nếu như Jane không liên lạc được với ông xã thì có khả năng một chốc không thể về kịp được.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trinh Tú có một tia hoảng loạn, môi hơi trắng bệch nói:

– Không ngờ chúng ta lại vô dụng đến vậy, chả trách Dương đại ca mỗi lần đến Huyễn Cảnh đều không cho chúng ta đi.

Thái Ngưng thở dài một cách xa xôi:

– Đừng tự trách, với số năm tu luyện của chúng ta thì có tốc độ tiến bộ như thế này đã là không tồi rồi, những tu sĩ kia ít nhất cũng đã được mấy chục thế kỷ, lại còn đều là người của gia tộc ẩn thế, chúng ta không thể so sánh với họ được.

Các cô gái mặt lộ vẻ chua xót, vừa tiếp xúc với trận đấu như thế này thì họ mới hiểu được chỗ nhỏ bé của mình, cũng càng cảm thấy Dương Thần gần như dựa vào sức của mình để cứu lấy Tố Tâm, lại cứu Tiêu Chỉ Tình, đối kháng với Huyễn Cảnh là chuyện thật kinh tâm động phách.

Lúc này, cửa phòng mở ra, một thân hình bé nhỏ chạy ra như điên, trên tay còn cầm một chiếc đùi gà thơm ngào ngạt, trên khuôn mặt béo mập tràn đầy dầu mỡ còn lại của thịt và rau, giống như một chú mèo con vậy, đó chính là Lam Lam.

Cô bé Tiểu mập chạy đến phía trước các cô gái, nhìn bầu trời đã bị nước biển bao vây, đôi mắt to đen lúng liếng tràn đầy ánh sáng của sự hưng phấn.

– Oa! Thật đẹp!

Vừa nói vừa không quên cắn một miếng đùi gà, nhai nuốt một cách khoan khoái.

– Ấy, Lam Lam đừng chạy ra, về phòng ăn.

Người vội vàng đi theo đằng sau là vú Vương, có chút bất đắc dĩ vẫy vẫy tay với Lam Lam.

Cô bé Tiểu mập quay người, thân hình lắc lư không thuận theo nói:

– Đừng mà, các cô các dì đều ở bên ngoài xem, Lam Lam cũng muốn xem.

Vú Vương đi ra phía trước, cầm chiếc khăn ăn lau dầu mỡ trên miệng cô bé, bất đắc dĩ cười mắng:

– Chỉ biết làm loạn thôi, mau cùng vú Vương vào trong, nếu không mẹ cháu sẽ giận đấy.

Cô bé Tiểu mập chu môi, có chút không nỡ mà nhìn cảnh tượng kỳ quái trên bầu trời.

Các cô gái lại lộ ra ý cười thoải mái. Những lúc như thế này thấy trời thay đổi lạ thì những đứa trẻ bình thường có lẽ sẽ sợ đến phát khóc, còn cô bé này lại không hề sợ hãi, lại còn rất hứng thú, xem ra quả thực đã kế thừa thần kinh thép của cha, không sợ trời, không sợ đất.

Nhưng giây tiếp theo, các cô gái lại cười không nổi!

Bỗng nhiên từ trong rừng cây ở phía xa hiện ra vài bóng người, chỉ chớp mắt một cái đã đến trước mặt mọi người!

Chỉ thấy một tu sĩ trung niên mặt lộ vẻ dữ tợn, một phát liền dùng một tay ôm ngang eo Lam Lam!

– Á! Lam Lam!

Vú Vương kêu lên một tiếng, nhưng giây tiếp theo liền bị một tu sĩ trung niên khác chặn cổ họng, bắt lấy làm con tin!

Cảnh này xuất hiện nhanh như tốc độ ánh sáng, các cô gái đều không kịp phản ứng, có thể thấy tu vi của đối phương đều cách xa các cô gái.

– Các ngươi là ai?

Sắc Vi và các cô gái khác căng thẳng hỏi.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện năm kẻ địch, ngoại trừ hai gã tu sĩ trung niên đang giữ vú Vương và Lam Lam thì còn có một tu sĩ trung niên có bộ râu dài, một gã tu sĩ nho nhã nhìn có vẻ trẻ hơn một chút cùng một lão già mặc áo dài màu tro.

Mấy người kia chính là Tiêu Mạc Hối và Tiêu Mạc Tranh cùng một trưởng lão nhà họ Tiêu ở Minh Thủy đỉnh cao và hai gã tu sĩ nhà họ Tiêu ở Minh Thủy sơ kỳ.

Tiêu Mạc Hối và Tiêu Mạc Tranh mặc dù có khúc mắc nhưng trước thời khắc sống chết này thì “hai anh em” vẫn quyết định hợp tác một lần.

Vì Dương Thần mãi không xuất hiện nên bọn chúng có lý do tin rằng Dương Thần không ở trên đảo.

Ngay sau đó bọn chúng quyết định cùng đưa ba tên cao thủ nhà họ Tiêu đến, nhân lúc trận chiến trong không trung đang gay cấn, nhảy xuống đất, dựa vào tung tích tu vi của các cô gái mà tìm được đến đây.

Bọn chúng biết rằng nếu có thể nhân cơ hội bắt được gia quyến của Dương Thần thì có lẽ sẽ mang lại bước chuyển ngoặt lớn cho bên mình.

Hơn nữa tu vi của bọn chúng vừa đúng lúc không để chủ thần quá chú ý, có nhiều cao thủ Nhược Thủy kỳ kéo dài thời gian như vậy, các chư thần nhất thời cũng khó mà phát giác ra mấy tu sĩ Minh Thủy kỳ, dù sao cũng không ra khỏi vòng vây.

Kết quả là sau khi năm người này tìm được căn nhà ở trung tâm thì thoáng cái liền đến trước mặt các cô gái, bắt lấy người gần nhất là vú Vương và Lam Lam.

– Hừ, chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta đều muốn Dương Thần và những người có liên quan đến hắn phải chết…

Tiêu Mạc Hối âm trầm cười nói.

Các cô gái cảm thấy phía sau đột nhiên phát lạnh, không biết thế nào cho phải.

Cô bé Tiểu mập mãi mới phát hiện mình bị người ta bắt lấy, giữ rất chặt, đùi gà trên tay còn rơi xuống đất, bẩn mất nên nhất thời ngước đôi mắt trông mong đầy nước mắt lên, đau khổ vô cùng.

Lam Lam lập tức buồn bực quát to:

– Đồ khốn! Thả Lam Lam ra! Đùi gà của Lam Lam! Đùi gà mất rồi! Các ngươi là người xấu! Hu hu… Ba sẽ đánh chết các ngươi!

– Câm miệng!

Tiêu Mạc Hối giận dữ, một bạt tai đánh vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lam Lam!

Mặc dù không dùng chân nguyên nhưng cái tát này cũng không nhẹ, đánh đến nỗi mặt cô bé đỏ rực, sưng lên, tiếng khóc càng to.

– Hừ, tuổi còn nhỏ mà đã có chân khí hùng hậu như vậy, xem ra không nghi ngờ gì nữa là tiểu quái vật do quái vật Dương Thần kia sinh ra, chúng ta bắt đúng người rồi.

Tiêu Mạc Hối cười tà.

– Chết tiệt! Ngươi dám đánh Lam Lam?

Thấy Lam Lam bị đánh, người tính tình nóng nảy là Thái Nghiên không chịu nổi trước tiên, tay tạo ra một đạo Tâm hỏa màu trắng, hóa thành một cây giáo dài đang cháy màu trắng đột nhiên đâm về phía Tiêu Mạc Hối!

– Nghiên Nghiên đừng! Em không phải là đối thủ của y đâu!

Thái Ngưng kinh hãi, muốn ngăn trở em gái.

Nhưng Thái Nghiên đã đánh rồi, hoàn toàn không có ý lùi lại.

Tiêu Mạc Hối hừ lạnh một tiếng, tay áo vung lên, một đạo chân nguyên màu xanh đi vòng qua, lập tức làm tan rã cây giáo dài Tâm hỏa, còn đánh bay Thái Nghiên!

Thái Nghiên phun ra một ngụm máu tươi, được Thái Ngưng ở phía sau đỡ lấy, sắc mặt trắng bệch, lại ói ra hai ngụm máu nữa, nội thương rất nặng.

– Không ngờ còn có người biết dùng Tâm hỏa, đáng tiếc dị hỏa của ngươi mặc dù mạnh nhưng tu vi quá kém.

Tiêu Mạc Hối đắc ý cười ha ha:

– Sớm biết dễ dàng thế này thì vừa nãy nên một phát túm hết bọn đê tiện ở xung quanh Dương Thần là các ngươi đây, đỡ phiền toái.

Đúng lúc này, vú Vương người bị một gã tu sĩ bắt lấy, hai mắt không dám tin mà nhìn một bên mặt của người đứng ở phía trước kia.

– Ngươi… ngươi… là Mạc… Mạc Tranh?

Sắc mặt Tiêu Mạc Tranh có chút cổ quái, hiển nhiên cũng ý thức được cái gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, thần sắc lãnh đạm mà nhìn vú Vương:

– Ngọc Lan, đã lâu không gặp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/11/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 9
Phần 69 Người phụ nữ từ khi lên tầng luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: Lão Dư, đừng kích động. Sau đó ánh mắt bà ta dừng lại trên Hạ Tưởng, cẩn trọng quan sát hắn, ánh mắt nghi vấn thêm coi thường: Cậu chính là Hạ Tưởng? Hạ Tưởng cũng mơ hồ đoán được bà ta là ai, khẽ gật đầu, không nói tiếng nào. Tôi là Trần Khiết Văn. Người phụ nữ thản nhiên nói một câu, dường như tưởng rằng thân phận của bà ta sẽ gây kinh ngạc cho Hạ Tưởng. Mặc dù đã dự tính trước, cũng đoán ra được người phụ nữ trước mặt chính là Bí thư Thành...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Giang Nam – Quyển 27
Phần 69 Thanh âm truyền khắp các góc vũ trụ Tiên giới, ma giới: Giáo chủ các đại giáo môn, Thiên Quân thánh cảnh tiến đến yết kiến triều bái. Ai không nghe theo, tru! Thanh âm chỉ nói một lần liền biến mất nhưng cảm giác áp lực khủng bố đè ép tim mọi người. Đạo Quân này như thì thầm bên tai mọi người, cái này không có gì lạ. Nhưng toàn bộ người trong Tiên giới, ma giới đều cùng cảm giác có người nói vào tai, cía này rất kinh khủng. Thực lực, thủ đoạn của Đạo Quân vượt qua Thiên Quân hiểu biết. Giáo môn trong thiên hạ xôn xao, hỏi thăm Nguyên Dục...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lục Thiếu Du – Quyển 3
Phần 69 Trong một gian phòng bên cạnh, hai nam nữ trung niên một người họ Lưu, một người họ Vương biểu tình khó hiểu. Trưởng lão họ Vương nói: Tiểu tử đó và tiểu thư có quan hệ không tầm thường. Tiểu tử này nhận một kích của ta mà không chết, còn giải mở cấm chế. Trông hắn chỉ khoảng mười bảy, tám tuổi, dường như tu vi Vũ Sư tứ trọng, rốt cuộc hắn là ai? Trưởng lão họ Lưu nói: Trong đại môn đại phái Cổ vực không có người trẻ tuổi giống như vậy. Vương trưởng lão nói: Nhưng ta thấy giữa tiểu tử này và tiểu thư có chút mập mờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng