Dương Thần - Quyển 16

Phần 91

Dương Thần một trận ngạc nhiên, còn đang lo nghĩ mình có thể đánh thắng nhóm ma linh này không, sao họ hình như còn chưa tính ra tay?

– Ngươi là ai, ta có Hỗn Độn đỉnh liên quan gì đến ngươi?

Dương Thần bất động thanh sắc hỏi ngược lại.

Ma linh cực lớn cũng không nói lời vô ích, tự giới thiệu mình:

– Bản vương là người đứng đầu lãnh địa này, U Minh Đại Đế, vừa mới phát hiện trong lãnh địa biến mất đại lượng ma linh, mới tìm đến chỗ này, xem ra là các hạ dùng Hỗn Độn đỉnh nuốt chửng con dân ta.

U Minh Đại Đế? Dương Thần nghĩ thầm còn có người lấy cái tên này? Hắn cũng không biết, U Minh Đại Đế này đương nhiên cũng không phải tên lúc người này còn sống, nhưng đối với các tu sĩ vô số vạn năm trước mà nói, tên là danh hiệu, phần lớn đều là tự mình tùy tiện đặt đấy, đâu ai quản ngươi tên gì, tu vi mới là “Thẻ căn cước”.

Qua nhiều năm tháng như vậy, những ma linh trí tuệ cao này trong Thiên Ma, đã sớm hoàn toàn thay đổi, tên tự nhiên cũng sẽ không còn là cái tên lúc ban đầu nữa.

– Sao nào, ngươi muốn báo thù cho lâu la của ngươi?

Dương Thần hồn nhiên không hãi sợ.

U Minh Đại Đế lại bỗng nhiên phát ra vài tiếng cười trầm thấp, lắc đầu, tựa hồ nỗ lực muốn làm ra một bộ dạng hòa khí, chỉ đáng tiếc khuôn mặt như đầu lâu dữ tợn vậy, dù nỗ lực thế nào đều là xấu xí hung ác.

– Các hạ đã hiểu lầm, chẳng qua là một đám không nên thân, không quan trọng gì, ma linh trong Thiên ma chi nhãn vô số kể, bản vương sao vì mấy thứ này, cùng cao nhân các hạ gây khó dễ như thế được?

Dương Thần trong lòng bồn chồn, người này có vẻ rất sợ mình, theo lý thuyết tu vi của mình cũng không cao hơn y nhiều lắm, y lại có một đám thủ hạ có thể đánh, nếu mình không tế ra Thái Thanh Thần Lôi, y có lẽ không sợ mình mới đúng.

Bỗng nhiên, Dương Thần phát hiện, nhóm ma linh này đều đem lực chú ý vào chính Hỗn Độn đỉnh của mình, thỉnh thoảng đều liếc mắt nhìn trộm.

Chẳng lẽ nói… Dương Thần cười thầm trong lòng, tám chín phần mười, là liên quan đến Hỗn Độn đỉnh, Hỗn Độn đỉnh này sau khi bị phong ấn từ thời thượng cổ, cơ hồ trở thành truyền thuyết, bọn họ chẳng lẽ cho rằng, mình là cao thủ tiên nhân thời thượng cổ.

Dương Thần cũng không chỉ ra, hàm hồ suy đoán mà nói:

– Ta chẳng qua là bởi vì ngoài ý muốn, đi vào Thiên ma chi nhãn, cũng không có dự định gây khó dễ với ai, các ngươi cũng không cần khẩn trương.

U Minh Đại Đế có chút do dự mà nói:

– Chẳng hay các hạ là gặp phải loại ngoài ý muốn nào? Theo bản vương biết, Thiên Ma chi nhãn đối với ngoại giới trăm năm mở ra một lần, hiện tại ứng với thời gian mở ra còn chưa tới, các hạ làm thế nào lại tiến đến nơi đây?

Dương Thần đang thiếu một tên hiểu chuyện nói cho mình về tình hình của Thiên Ma chi nhãn, vì vậy nói:

– Ta có thể nói cho ngươi biết nguyên nhân, nhưng ngươi phải nói cho ta biết một số thứ ta muốn biết trước đã.

U Minh Đại Đế sửng sốt, lập tức ha ha cười sang sảng.

– Các hạ có chuyện cứ hỏi.

Những ma linh này ở Thiên Ma chi nhãn vốn là trôi qua khô khan vô vị, chính là vì không cam lòng từ bỏ tu vi vài vạn năm, không thì bọn họ sớm tự mình giải thoát rồi.

Cho nên gặp phải một cao thủ xuất hiện, lại thần bí như thế, U Minh Đại Đế cũng rất có tâm tư trò chuyện thêm.

Dương Thần lập tức đem nghi ngờ của mình hỏi ra, về lai lịch của Thiên Ma chi nhãn, tình huống hiện giờ, cùng với có biện pháp đi ra ngoài hay không…

U Minh Đại Đế nhất nhất trả lời, trên thực tế cũng không có gì đáng giấu diếm.

Hóa ra, Thiên ma chi nhãn đúng là không gian độc lập mà Thiên Ma thượng cổ đời đầu mở ra, nhưng chuẩn xác mà nói, đây là không gian do thiên tài Ma Tu kia bất đắc dĩ mở ra.

Hơn năm vạn năm trước, Yêu tộc và Ma Tu, cùng Chính đạo đại chiến, có thể nói toàn bộ Huyễn Cảnh đều là tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).

Vị Thiên Ma kia dùng ít địch nhiều, phát hiện nếu vẫn cứ tiếp tục chiến đấu như thế, khó có thể bảo toàn cho đời sau của Ma Tu, vì vậy, ông ta trong một lần cùng những cao thủ Chính đạo giằng co, đem những cao thủ này dẫn đến khu vực này.

Ông ta đưa ra một quyết định kinh người – Tự bạo!

Vốn sự tự bạo này, cũng chỉ có thể giết chết đám tu sĩ Chính đạo đang chiến đấu triền miên gần đó, thế nhưng, cả khu vực chiến trường kia, cũng chính là vị trí Thiên Ma chi nhãn, là một không gian đặc thù bị phong bế.

Không ai biết không gian này rốt cuộc là làm sao mà tới, có lẽ là không gian song song đã sớm xuất hiện đấy, cũng có thể là một di tích mà tiên nhân thượng cổ lưu lại.

Nhưng không hề nghi ngờ, thiên tài Ma Tu kia, sớm đã phát hiện tính đặc thù của khu vực này.

Theo sau việc ông tự bạo, mảnh không gian này tạo thành rung chuyển thật lớn, cũng không còn ổn định nữa, đem tu sĩ tử thương cắn nuốt sạch không nói, không ít tu sĩ ở xa cũng dính đến, chẳng biết tại sao cũng bị chết trong Thiên Ma chi nhãn.

Mà ở trong đó, tựa hồ vốn là một chiến trường của thượng cổ, vô số ma linh cắn nuốt hài cốt của những tu sĩ kia, những tu sĩ kia lại biến thành ma linh mới.

Do một lần rung chuyển như vậy, Thiên Ma chi nhãn cũng chân chính xuất hiện ở trong mắt người sau, mỗi trăm năm đều mở ra.

Trên thực tế, đây không phải là mở ra gì cả, mà là Thiên Ma chi nhãn xuất hiện vết nứt, đó cũng là “Di chứng” sau khi Thiên Ma tự bạo, đến khi hấp thu đủ năng lượng nhất định, sẽ lần thứ nữa hợp lại.

Dương Thần quan tâm nhất chính là có thể đi ra ngoài hay không, nhưng câu trả lời của U Minh Đại Đế khiến Dương Thần rất là bất đắc dĩ.

– Thứ cho bản vương nói thẳng, bản vương năm vạn năm trước tiến vào đây tới nay, chưa từng nghe nói có bất kỳ ma linh nào có thể ra khỏi Thiên ma chi nhãn. Thiên Ma chi nhãn là một không gian độc lập cực kỳ đặc thù, ở đây nói là vô biên vô hạn, nhưng chuẩn xác mà nói, nó như tinh cầu, bất luận phương hướng nào, cuối cùng đều trở lại khởi điểm.

Dương Thần một trận ngạc nhiên, hóa ra đây cùng Vạn Yêu Giới không giống nhau, không có giới hạn, trách không được mình tại sao bay thế nào cũng không có cảm giác cực hạn.

– Thế mỗi trăm năm một lần, không phải sẽ mở ra một vết nứt sao, tu vi của các ngươi so với tu sĩ nhân loại kia tiến vào tầm bảo còn cao hơn nhiều, bọn họ có thể đi ra ngoài, các ngươi sao không thể?

Dương Thần hỏi.

U Minh Đại Đế cười khổ.

– Các hạ có điều không biết, mỗi trăm năm một lần khi vết nứt xuất hiện, cũng là lúc âm khí bên trong Thiên Ma chi nhãn giảm xuống kịch liệt. Cái loại này thời khắc, thực lực đám ma linh bọn ta đều giảm mạnh.

– Thì giống như tu sĩ mất đi tinh huyết, sao có thể có sức chiến đấu, ẩn nấp trong nơi tối tăm bảo mệnh là trọng yếu nhất, nếu không có cơ hội tốt, cũng sẽ không động thủ đối với tu sĩ nhân loại tiến vào.

– Mà nơi vết nứt kia, chính là nơi dương khí dồi dào, bọn ta một khi tiếp cận sẽ tiêu tán ngay, nào dám từ đây đi ra ngoài.

Dương Thần cũng kìm lòng không đặng cảm thấy thật đáng buồn cho đám ma linh này, thảo nào những người trong Gia Tộc Ẩn Thế có thể từ nơi này sống sót rời khỏi, chính vì bọn họ đụng phải cũng không phải lúc ma linh có thực lực cực mạnh.

Nhắc tới nỗi bi thương bị nhốt ở Thiên Ma chi nhãn, U Minh Đại Đế cũng thế, hơn mười hộ vệ cũng vậy, tựa hồ đều có vẻ thê lương bi tráng.

Bọn họ tuy rằng muốn đi ra ngoài, muốn sống lại, nhưng cũng tỉnh táo biết rõ, dù cho bọn họ đi ra ngoài, bọn họ cũng không thể sống dưới ánh mặt trời.

Nếu không ở trong không gian đặc thù này, bọn họ đã sớm hồn phi phách tán, dù sao, nghiêm khắc mà nói, bọn họ đã chết.

Dương Thần cũng không cho là U Minh Đại Đế phải lừa gạt mình, vì vậy cũng nói ra việc mình vào bằng cách nào, còn lấy ra linh bảo Mông gia kia, cho U Minh Đại Đế xem xét.

Nhưng đám U Minh Đại Đế cũng đều nhìn không ra đây là vật gì, nghe nói rất có thể đây là bảo bối mà thiên tài Ma Tu lưu cho người đời sau, đám U Minh Đại Đế đều rất là kích động, nhưng sao cũng phát hiện không được đây có tác dụng gì.

– Vật ấy thật là huyền bí, không hề có linh khí, cũng không hề có phù văn ấn ký, hơn năm vạn năm trước, bản vương cũng chưa từng gặp qua này chất liệu của vật thể này.

U Minh Đại Đế bất lực lắc đầu, đem quả cầu đen trả lại cho Dương Thần.

Dương Thần biết rằng có gấp cũng vô dụng, hỏi:

– Ngươi đã sống hơn năm vạn năm, vậy hẳn là cùng thời với Thiên Ma kia, có thể từ bản thân hắn tìm ra đầu mối gì không?

U Minh Đại Đế ngữ khí mang hận ý mà nói:

– Bản vương năm đó mặc dù có cảnh giới tu vi Thượng Thanh, nhưng thân là thủ lĩnh bộ tộc một phương, nhưng chưa từng cùng Ma Tu, yêu tu có kết nối.

– Ngày đó, vốn là ta cùng những đệ tử này đi vào khuyên can, thứ nhất miễn cho sinh linh đồ thán, thứ hai kéo về một số cao thủ trong bộ tộc của ta… Ai ngờ, ngày đó gặp kịch biến, lưu lạc đến tận đây.

– Bản vương chỉ biết Thiên ma kia xuất thân từ một bộ lạc Mông thị, nhưng cũng không có quen biết. Sợ rằng, khiến cho các hạ thất vọng rồi.

Dương Thần thế mới biết, tên này là thủ lĩnh bộ tộc, thảo nào cứ “Bản vương bản vương”, đây cũng không phải hộ vệ của y, là đệ tử của y…

Tu vi cảnh giới Thượng Thanh, thoáng cái bị tổ tiên Mông gia oanh tạc chết rồi, tên Thiên Ma biến thái kia thật ác độc, Dương Thần không khỏi rùng mình một cái, mình còn kém xa xa lắm!

U Minh Đại Đế lúc này từ trong bi phẫn phục hồi lại tinh thần, thở dài một tiếng nói:

– Các hạ nếu thật muốn ra khỏi Thiên Ma chi nhãn, có thể nhưng chờ sang năm lúc vết nứt mở ra mới được, dù sao các hạ có thân thể, tu vi cũng cường đại. Hiện tại nếu không chê, không bằng trước về cung điện bản vương, để bản vương tận tình của địa chủ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 16
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 16/11/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hàn Lập – Quyển 7
Phần 91 Ngay lúc Mục lão giả trong lòng cả kinh, sinh ra ý muốn thối lui, Hàn Lập mắt nhìn ngọn hắc sơn kia, trên mặt có chút động tâm. Bảo vật kỳ lạ có uy lực kinh người kia, vừa nhìn cũng biết không phải vật mà lão già này có thể luyện chế, hơn phân nửa đây chính là cổ bảo do thượng cổ tu sĩ lưu lại. Lấy uy lực lúc trước, thì Hàn Lập tin tưởng cho dù Nguyên Anh Hậu Kỳ cũng khó có thể cường ngạnh đỡ lấy một kích của ngọn núi này mà bình an vô sự. Nếu bị đánh trúng thì khác gì trời giáng. Nếu có thể thu lấy...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lưu Phong – Quyển 3
Phần 91 Lưu Phong cười hắc hắc: “Yên tâm, Đình tỷ tỷ, đệ xuống tay cũng tự biết phân tấc.” “Nếu không thì bỏ qua đi, dù sao thì cũng là trưởng bối của ta. ” Đình Nhi biết với tu vi của Lưu Phong bây giờ thì hắn hoàn toàn có thể đả thương Đạo Đức chân nhân, đến lúc đó sư môn nàng truy cứu chuyện này thì sẽ phiền toái lớn. Đã có câu song quyền nan địch tứ thủ. Tuy Lưu Phong đã là Nguyên Anh kỳ nhưng muốn ra mặt chống lại Huyền Tâm chánh tông thì vẫn còn kém xa lắm. Trước tiên chưa nói đến Huyền Tâm chánh tông chưởng môn, đã vượt...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Dương Thần – Quyển 10
Phần 91 Lâm Nhược Khê trở nên bối rối từ lâu rồi, dường như tất cả sức lực trong người đã đi đâu hết cả, cơ thể mềm nhũn để mặc cho Dương Thần đùa nghịch. Dương Thần nhìn thấy bộ dạng u oán, bĩu môi của Lâm Nhược Khê, thì cũng chẳng còn ý thức được gì nữa, rõ ràng bản năng của cô ấy thì chỉ có thể “phục vụ” được như thế này thôi! Dương Thần không kìm được nhếch miệng cười to, đây mới là báu vật trời sinh, quyến rũ đến tận xương tủy, chỉ có vào được bên trong cơ thể kỳ diệu của cô ấy, thì mới có thể cảm nhận được cảm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng