Dương Thần - Quyển 2

Phần 64

Từ Hong Kong trở về Trung Hải, lúc máy bay hạ cánh đã là hơn mười giờ đêm. Vé máy bay buổi tối tương đối rẻ, cho nên cho dù là ngồi ở khoang thương nhân, cũng không thể lần nào cũng mua vé ban ngày cho được.

Đi ra tới cửa chính sân bay, Lục Đào mang theo trợ lý của anh ta tạm biệt Dương Thần, lần này đi công tác cái tên mập này đã phải chịu nhiều vất vả, dọa gã đến phát sợ, căn bản không có nhiều cơ hội cho anh ta và cô thư ký thưởng thức những tháng ngày vui vẻ.

Trong màn đêm lạnh lẽo, Mạc Thiện Ny thở ra, buồn bã nói:

Anh về nhà sao?

Dương Thần gật gật đầu.

Có muốn anh đưa em về không?

Không được, xe của em đang ở bãi đỗ xe, hơn nữa… cũng không tốt.

Mạc Thiện Ny đột nhiên trừng mắt nhìn Dương Thần:

Làm người thứ ba cũng cần phải hiểu, vả lại anh đã một tuần rồi không gặp mặt vợ, không thể lại quấy rầy hai người đoàn tụ.

Nói ra câu này, bản thân cũng cảm thấy chua xót, Dương Thần hơi ngượng ngùng.

Mạc Thiện Ny đi lên trước, mở rộng đôi tay mềm mại ôm lấy Dương Thần, hôn Dương Thần một cái, sau đó buông ra, lùi lại vài bước, nhìn Dương Thần vẫy vẫy tay.

Tuy rằng không nỡ, nhưng, hẹn gặp lại sau!

Nói xong, Mạc Thiện Ny xoay người, kéo vali đi về phía gara. Bóng dáng yểu điệu kia bên ngọn đèn ban đêm chiếu xuống, rõ ràng có vẻ tự tin nhưng cô độc.

Dương Thần bùi ngùi nhìn cô đi xa. Qua đêm nay, lần sau gặp mặt ở công ty, hai người chỉ có thể dùng ánh mắt nói chuyện với nhau. Thứ tình cảm này phải chôn sâu trong lòng. Đối với Mạc Thiện Ny mà nói, rõ ràng không công bằng. Nhưng từ trước tới nay Dương Thần chưa từng xử lý vấn đề tình cảm này, vì thế chỉ có thể để nó thuận theo tự nhiên.

Trở lại biệt thự Long Cảnh Uyển, trong đại sảnh đèn vẫn sáng.

Dương Thần đem hành lý ném vào một góc, vốn tưởng rằng là vú Vương đang chờ hắn về nhà, nhưng đi gần lại mới thấy, người ngồi trên sofa là Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê mặc một bộ đồ ngủ màu hồng bằng bông có vẻ hơi dày, quần ngủ trông giống bức tranh đầy màu sắc rực rỡ, ngồi trên sô pha với mái tóc rối tung, trong tay đang cầm một cuốn tạp chí về thời trang, có vẻ điềm tĩnh dịu dàng, hơi thở lạnh như băng của ngày thường dường như cũng tiêu tan hết.

Nhìn thấy Dương Thần vào cửa, Lâm Nhược Khê ngẩng đầu, dưới ánh đèn là khuôn mặt thuần khiết tựa pha lê, không mang chút cảm xúc, giống như chưa từng nhìn thấy nhau, trừng mắt nhìn, gật đầu một cái coi như là chào hỏi.

Dương Thần cười khổ, vốn tưởng rằng vợ mình đột nhiên đổi tính, định làm một hiền thê lương mẫu, ngồi chờ chồng giữa đêm khuya, nhưng nhìn bộ dạng này thì hoàn toàn không giống như mình nghĩ.

Dương Thần tiến lên phía trước, hứng trí nhận xét kiểu dáng đồ ngủ đáng yêu của Lâm Nhược Khê.

Em đã lớn như vậy rồi, nên mặc đồ ngủ khêu gợi một chút, áo ngủ này chỉ dành cho các tiểu nữ sinh thôi.

Đây là của bà nội tặng tôi, mặc quen rồi.

Lâm Nhược Khê tiếp tục xem tạp chí không chớp mắt.

Nhìn lúc em mua sách, cũng giống kiểu con nhà giàu mới nổi. Không ngờ mặc quần áo khá tiết kiệm.

Hôm nay là sinh nhật của bà, lúc nhớ đến bà, tôi sẽ mặc cái áo ngủ này.

Lâm Nhược Khê đặt tạp chí sang một bên, thản nhiên nói:

Hơn nữa quần áo của tôi gần như không cần mua, bởi vì công ty mình bán quần áo.

Dương Thần giật mình, chả trách trong phòng mình, Lâm Nhược Khê chuẩn bị nhiều quần áo mới như vậy, hóa ra cô ta căn bản không cần tốn sức, trực tiếp sai người mang từ công ty thời trang Ngọc Lôi đến là được.

Cầm tách cà phê đã được pha sẵn trên bàn trà, Lâm Nhược Khê hỏi:

Đàm phán thuận lợi không?

Em hỏi quá trình hay là kết quả?

Có khác nhau sao?

Lâm Nhược Khê hỏi.

Có, quá trình rất kinh khủng, giằng co khúc chiết. Nhưng kết quả là thuận lợi và hoàn thành nhiệm vụ vượt mức.

Dương Thần trả lời.

Lâm Nhược Khê yên lặng nhìn hắn trong chốc lát.

Anh có thể đem những chuyện kinh khủng, phức tạp đó nói cho tôi nghe không?

Ồ, thực ra cũng không có gì, chỉ là nội bộ Lý gia có chút mẫu thuẫn nhỏ. Sau đó tên bại hoại Hứa Trí Hoành kia làm đối thủ cạnh tranh, gây cho chúng ta chút ít phiền toái.

Dương Thần tùy ý nói.

Lâm Nhược Khê đột nhiên đứng dậy, cao giọng, mắt lấp lánh nhìn Dương Thần, khuôn mặt xinh đẹp đầy lạnh lùng:

Đêm khuya ám sát, bom sinh học, bắt cóc vơ vét tài sản. Lý Mộ Thành bị bắn chết, đó là mâu thuẫn nhỏ? Ở quán cơm tây Cửu Long gặp ba tên sát thủ đấu súng, đó cũng là phiền toái nhỏ? Dương Thần, anh cho là cái gì tôi cũng không biết sao? Là một con bé có thể tùy ý lừa gạt sao?

Dương Thần cười khẽ.

Thật không hổ là Chủ tịch Quốc Tế Ngọc Lôi! Người không đi Hồng Kong mà nhất cử nhất động đều nắm trong lòng bàn tay. Đúng vậy, nhưng nếu em đã biết tất cả, vậy tại sao còn muốn hỏi anh?

Tôi muốn biết anh có nói thật với tôi hay không!

Bây giờ thì biết tôi nói dối rồi!

Dương Thần buông tay:

Nhưng tôi nghĩ không có chuyện gì, dù sao chút chuyện thế này, hẳn sẽ không khiến Lâm tổng của chúng ta cảm thấy phiền toái.

Lâm Nhược Khê nhìn vẻ mặt không có gì của Dương Thần, lòng tràn đầy tủi thân, Mình vì bọn họ mà lo lắng, mấy ngày nay ngủ đều gặp phải ác mộng, nhưng người kia, không chịu nói thật với mình thì thôi lại còn trả lời mình không nghiêm túc như vậy.

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tại sao không nhắn tin hay gọi điện thoại cho tôi?

Khóe mắt Lâm Nhược Khê hơi đỏ lên, bình tĩnh hỏi.

Vẻ mặt Dương Thần nghiêm túc nói:

Bị tấn công và nguy hiểm là chúng tôi, không phải em. Nếu tôi gọi điện cho em, em có thể làm được gì? Chẳng lẽ lại bắt chúng tôi lập tức quay về Trung Hải sao? Hay là nói em muốn đích thân bay sang Hông Kong cùng chúng tôi chống lại bom và đạn?

Nhưng tôi là sếp của anh. Xảy ra chuyện lớn như vậy chẳng lẽ anh không cần báo cáo cho tôi sao?

Lâm Nhược Khê tức giận nói.

Xin lỗi, nếu em lấy thân phận của sếp để yêu cầu tôi, tôi nghĩ chuyện duy nhất tôi cần báo cáo là chuyện công việc, về công tác, tôi vừa báo cáo xong, hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, còn về việc tôi gặp những chuyện đó, tôi nghĩ không cần báo cáo cho Lâm tổng.

Dương Thần dừng lại một chút, lại nói:

Nếu em lấy thân phận của một người vợ, như vậy tôi nghĩ người làm chồng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, mà em lại biết chuyện lúc đó thì em nên gọi điện trước ân cần thăm hỏi xem có được bình an hay không! Nên là em chứ không phải tôi! Tôi không nói cho em, là bởi vì tôi sợ em lo lắng, mà em lại không hỏi thăm đến an nguy của tôi, vậy không phải là vấn đề của tôi rồi…

Dương Thần nói một tràng như sấm, khiến Lâm Nhược Khê ngẩn người. Tuy trong lòng cô lo lắng tới an nguy của Dương Thần và Mạc Thiện Ny, nhưng không nghĩ tới chuyện gọi điện thoại hỏi thăm trước.

Từ nhỏ đến lớn, đều là người khác quan tâm đến cô. Mà cô gần như không nghĩ đến gọi điện thoại an ủi người khác trước. Thứ nhất là bởi vì năng lực của cô hơn người, có thể nắm giữ đa số tình huống, thứ hai là bị băng tuyết bao trùm tâm linh, khiến tính cách của cô trở nên lạnh lùng, rất khó tỏ ra chủ động quan tâm đến chuyện của người khác.

Suy nghĩ trái nghịch này khiến Lâm Nhược Khê chưa thích ứng được. Lập tức lông mày chau lên, bướng bỉnh giải thích:

Tôi có ý tốt quan tâm hai người, tại sao anh lại nói chuyện với tôi như vậy?

Dương Thần cười lạnh:

Được Lâm tổng đặc biệt quan tâm, nhưng Dương Thần tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé xuất thân làm nghề bán thịt dê xiên nướng, có chết ở Hồng Kong cũng không sao cả, ngược lại còn có thể khiến Lâm tổng không còn bị người chồng phiền phức này trói buộc, cho nên Lâm tổng, em hãy nhận lấy lòng tốt đấy đi.

Dương Thần! Anh… Anh…

Lâm Nhược Khê tức tối, dưới lớp áo ngủ rộng thùng thình, bộ ngực kia cao ngất không ngừng phập phồng, hai mắt chằm chằm nhìn Dương Thần, cũng là bị bức đến mức nói không ra lời.

Vốn tưởng rằng về đến nhà có thể được ngủ một giấc ngon lành, nhiều ngày không thấy Lâm Nhược Khê, cũng thấy hơi nhớ, nhưng không ngờ mới chỉ nói vài câu thì đã thành đấu khẩu với Lâm Nhược Khê.

Dương Thần không phải là thánh nhân, có thể chấp nhận sự lạnh lùng, châm chọc, khinh miệt của phụ nữ, nhưng động đến chuyện sống chết, Lâm Nhược Khê không ngờ muốn đặt mình vào vị trí để quan sát, lấy thái độ của cấp trên để hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng trên thực tế, cô hiểu tất cả, điều này Dương Thần rất khó mà chấp nhận lấy.

Người chồng rẻ tiền này, cô ta có lẽ đã muốn loại bỏ, may mắn là bản thân không gặp chuyện gì. Nhưng Mạc Thiện Ny là bạn thân của cô ta, cô ta cũng không thăm hỏi một câu, điều này khiến Dương Thần rất tức giận.

Nói khó nghe một chút, là người phụ nữ này rất không hiểu chuyện!

Dương Thần nhẫn nhịn dù muốn xông lên ôm Lâm Nhược Khê, đánh vào mông cô ta một cái, hít sâu một hơi, hắn trầm giọng nói:

Rốt cục ai đúng ai sai? Em nên tự suy ngẫm lại đi. Là người ai cũng có lúc phạm sai lầm, đáng sợ chính là không biết hối lỗi. Em có tiền, có nhan sắc, nhưng không có nghĩa ai cũng phải tán tụng em, nhìn xung quanh em, làm một người chồng mà có người vợ như em thì không cần cũng được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 23/08/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Tru Tiên
Phần 64 ” A” Một tiếng hô nhỏ, Trương Tiểu Phàm từ trong mộng tỉnh lại, trong bóng đêm nghe tiếng thở nhẹ, cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới lạnh toát mồ hôi. Hình như từ bữa nghe Pháp Tướng nói chuyện về Phổ Trí, mấy ngày hôm nay Trương Tiểu Phàm đột nhiên lại bắt đầu gặp phải những cơn ác mộng hồi còn nhỏ. Cái cảnh tượng cả thôn bị giết chết đã hằn sâu vào trong lòng ấy, đang đầy trời ngập đất lao về phía hắn, dường như muốn nuốt chửng hắn. Thiêu Hoả Côn vẫn nằm bên cạnh người hắn, từ thân của cây gậy, vẫn truyền đến một cảm giác mát lạnh...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện cổ trang
Lăng Tiếu – Quyển 19
Phần 64 Rất nhiều Thần Vương càng không ngừng xuất chiêu ngăn cản bổn nguyên thiên hỏa, muốn hấp thu lực lượng của nó, đến lúc đó cầm xuống thì không có bao nhiêu khó khăn. Nhưng mà làm thế thì có không ít thương vong. Bổn nguyên thiên hỏa này có ý thức nên né tránh công kích của đám Thần Vương cao giai, nó lại thiêu đốt kẻ yếu. Những tên thủ hạ do Phần Khoan Tranh cùng Thông Tu Biên mang tới lui lại nhanh chóng, không dám đối kháng bổn nguyên thiên hỏa. Mà những Thần Vương cao giai liên thủ muốn lợi dụng lực lượng của mình phong bế thiên hỏa, đáng tiếc bổn nguyên...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Hướng Nhật – Quyển 9
Phần 64 Mẹ anh nói với em những gì thế? Hướng mẫu tỏ ý muốn giúp Trù Ngu sắp xếp phòng, Hướng Nhật thừa lúc hai chị em dưới lầu trò chuyện liền lén lút lẻn vào. Cô lớn nói vài việc lúc anh còn bé. Vẻ mặt Dịch Trù Ngu kỳ quái tựa như muốn cười nhưng lại cố nhịn. Hướng Nhật dễ dàng đoán ra có lẽ là tai nạn xấu hổ của mình lúc nhỏ, việc này cũng rất bình thường, khi còn bé ai cũng có vài việc mà đến khi trưởng thành nghĩ lại đều cảm thấy khó tin. Ví dụ như trước kia hắn từng vì thằng em dựng cờ khởi nghĩa...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng