Theo lý thuyết mà nói thì mọi người đều nhàn rỗi hơn một chút, nhưng sau buổi tối hôn trộm Lâm Nhược Khê thành công, Lâm Nhược Khê tránh Dương Thần như tránh hổ, đến mở mắt nhìn cũng không dám, ngày nào cũng vội vã ăn cơm, rồi trốn vào phòng làm việc.
Dương Thần cũng rất bất lực với chuyện này, ai mà biết được rằng da mặt bà xã lại mỏng như cánh ve như vậy chứ, sớm biết như vậy thì đã hôn rồi, cố hôn thêm mấy lần luôn, đỡ phải lo được lo mất như thế này.
Hai ngày nghỉ nhàn nhã qua đi, Lý Mộ Hoa đem người từ Hongkong cuối cùng cũng đã đến Trung Hải, thời gian đến là buổi chiều.
Theo tiến trình giao ước, lúc chạng vạng tối, chủ tịch của ba công ty cùng đi tới họp kín tại hội trường của tòa nhà Đế Vương, tiến hành quyết định cuối cùng.
Người đi sân bay đón Lý Mộ Hoa chính là Dương Thần, Dương Thần mặc âu phục, đeo cà vạt, đứng trong sân bay hút thuốc, kết quả là bị nhân viên sân bay đuổi ra ngoài.
Cuối cùng, vẫn là Lý Mộ Hoa dùng điện thoại liên lạc, mới gặp được Dương Thần ở bên ngoài.
Những tên vệ sĩ của Lý Mộ Hoa đều cảm thấy rất phẫn nộ, cho rằng như vậy là không tôn trọng Lý Mộ Hoa, nhưng Lý Mộ Hoa lại cười vui vẻ, bởi anh ta rất hiểu, Duơng Thần đối với anh ta rất tùy ý, điều này chứng tỏ không có hoài nghi hay đề phòng anh ta bất cứ điều gì. Nếu như Dương Thần đột nhiên đối với anh ta quá lịch sự, thì anh ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên mất, còn đâu cuộc sống bình yên nữa.
– Dương tiên sinh, nhiều ngày không gặp, vẫn phong độ như vậy.
Lý Mộ Hoa nhanh nhảu chìa tay về phía Dương Thần.
Dương Thần xoa xoa tay vào quần, rồi mới bắt tay với Lý Mộ Hoa.
– Ngại quá, buổi sáng ăn bánh rán vẫn còn dính dầu mỡ, nhưng tôi nghĩ chắc Lý Lão Nhị chắc cũng không để ý đâu nhỉ.
Lý Mộ Hoa miễn cưỡng cười, đứng trước mặt mọi người mà gọi tôi là “Lý Lão Nhị” cái “văn hóa thứ hai” này mà ở Đại Lục thì xem ra không phải là chuyện tốt lành gì.
Sau khi chào hỏi qua loa, Dương Thần dẫn đoàn người lên năm chiếc xe Mercedes – Benz S600 màu đen do Ngọc Lôi phái đến, nhân viên của Mộ Vân và mấy tên vệ sĩ, chắc cũng phải cần chừng này xe.
Lâm Nhược Khê còn chưa lái được hết những chiếc xe sang trọng của mình, những chiếc xe chuyên dụng sang trọng lịch sự của công ty, đương nhiên là không thể thiếu, ngày trước lúc Lâm Nhược Khê thuận miệng nói phát cho Dương Thần năm cái xe S600 Dương Thần còn giật mình, có một cô vợ giàu có thì áp lực rất lớn, vung tay một cái đã gần nghìn vạn, người đàn ông bình thường nào chịu được chứ.
Trước khi đi ra ngoài, Lâm Nhược Khê còn đưa cho Dương Thần một bản đồ chỉ đường, đánh dấu những quán rượu trên đường đi tới trụ sở của Lý Mộ Hoa và đoàn người, phải đi qua một số địa điểm, rất nhiều địa điểm được đánh dấu đỏ, đều là những địa điểm phải giới thiệu một chút gì đó.
Dương Thần nghi hoặc giở đi giở lại, lập tức choáng váng, trên đó đánh dấu đủ loại địa điểm, không ngờ là Quốc Tế Ngọc Lôi của Lâm Nhược Khê có nhiều tài sản như vậy, riêng ở Trung Hải đã trải khắp các con đường, càng không cần phải nhắc đến phạm vi toàn quốc hay thế giới nữa.
Không trách giá trị con người lên đến mấy trăm triệu, Dương Thần cảm thấy nếu như Lâm Nhược Khê đồng ý tiếp nhận sự đánh giá của truyền thông quốc tế, thì chắc chắn sẽ nằm trong Top 100 người giàu nhất thế giới, cũng không biết bà nội cô ấy là người phụ nữ như thế nào, không ngờ có thể tạo dựng được một sản nghiệp như vậy.
Xem ra, giàu nứt khố đổ vách nhưng kỳ thực đã rất khiêm tốn rồi.
Để Dương Thần hiểu rõ dụng ý của tấm bản đồ này, chính là để nói cho Lý Mộ Hoa biết, đối tượng hợp tác của anh ta có rất nhiều tiền, khiến cho anh ta yên tâm, lần hợp tác lần này tuyệt đối an toàn.
Đương nhiên rồi, cũng có thể do vị nữ chủ tịch thầm thích ăn xôi nếp và bánh kem dâu, chỉ để khí chất của “Nữ Vương” lộ ra ngoài, tự đáy lòng muốn thể hiện sự cao ngạo.
Ngồi bên trong không gian cực rộng của xe, trong tay Dương Thần cầm tấm bản đồ đó, dựa theo yêu cầu của Lâm Nhược Khê, phải học thuộc lòng, nhưng Dương Thần cảm thấy học thuộc lòng là chuyện nhỏ, phải nói với Lý Lão Nhị biết bao nhiêu chuyện thế này mới là chuyện không đơn giản, dù sao thì hắn cũng không có hứng thú với đàn ông.
Ngẫm nghĩ một chút, Dương Thần đem tấm bản đồ để vào tay của Lý Mộ Hoa đang ngồi bên cạnh.
– Duơng tiên sinh, đây là cái gì vậy?
Lý Mộ Hoa nhận tấm bản đồ với vẻ tò mò.
Dương Thần nói:
– Trước khi đi ra khỏi nhà bà xã đưa cho, bảo tôi phải giới thiệu cho anh biết tất cả những địa điểm được đánh dấu trong này, đây toàn bộ đều là tài sản của công ty chúng tôi và bà xã nhà tôi. Thực tế là đưa cho anh viên thuốc an thần trước khi ký kết thỏa thuận thôi, công ty chúng tôi có rất nhiều tiền.
Lý Mộ Hoa mở tấm bản đồ ra xem, nhìn thấy bản đồ chi chít dấu đỏ, đủ loại biệt thự, bách hóa, nhà cao tầng, khách sạn, trung tâm thương mại, thời trang thẩm mỹ viện, khu vui chơi giải trí.
– Dương tiên sinh nói… đây là tài sản của phu nhân và quý công ty?
Trong lòng Lý Mộ Hoa có chút cảm giác kỳ lạ, không tin lắm, chỗ tài sản này đều thuộc sở hữu của Quốc Tế Ngọc Lôi, anh ta còn có thể hiểu được, trước đây cũng đã từng bí mật điều tra qua Quốc Tế Ngọc Lôi là tài sản cá nhân của Lâm Nhược Khê, nhưng bà xã của Dương Thần…
Dương Thần gật đầu.
– Sao, anh âm thầm điều tra nhiều như vậy, lẽ nào không điều tra ra, chủ tịch Quốc Tế Ngọc Lôi là bà xã của tôi sao?
Đầu Lý Mộ Hoa “ầm” một tiếng, có thể nói là sấm động giữa trời quang, không phải là bị khiếp sợ bởi tin tức này, mà là nghĩ đến buổi tối hôm đầu tiên, mình nói trước mặt Dương Thần, phải tiếp cận được với Lâm Nhược Khê hoặc là Mạc Thiện Ny, phát triển quan hệ riêng tư, còn nói Lâm Nhược Khê chính là bạn tình tốt nhất của anh ta…
Không trách người đàn ông này luôn không hòa nhã với mình, xem ra mình phải giết hắn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là, mình có ý đồ với người phụ nữ của hắn.
Phàm là đàn ông nhất định đều sẽ chịu không nổi điều này, Lý Mộ Hoa biết bản thân mình không đụng được đến một cái vảy của Dương Thần, nhắc đến điều này, bản thân mình vẫn còn sống, anh ta cảm thấy không còn gì quý bằng.
Lý Mộ Hoa cười còn khó coi hơn cả khóc:
– Dương tiên sinh, đây… Lý mỗ lúc đầu thực sự không biết ngài và Lâm tổng là quan hệ vợ chồng, nếu mà biết…
– Nếu biết, không chừng anh lại càng muốn giết tôi phải không?
Dương Thần cười nham hiểm nói.
Mặt mày Lý Mộ Hoa lập tức xanh mét, môi trắng bệch, nụ cười của Dương Thần khiến cho anh ta nhớ lại khuôn mặt với bàn tay trái đầy máu của đêm hôm đó, vội vàng xua tay.
– Không không không, tôi có ăn tim gấu gan báo cũng không dám đối đầu với Dương tiên sinh, Dương tiên sinh đừng nói như vậy, tôi chịu không nổi đâu ạ.
Dương Thần nhún vai, cười cười nói:
– Anh cũng đừng căng thẳng, quan hệ hôn nhân của chúng tôi hiện tại vẫn đang trong giai đoạn bảo mật, vì vậy trong lòng anh biết là được rồi, đừng vội làm việc sai trái, tôi vẫn còn xem trọng anh đấy, ít nhất, trong mắt tôi anh cũng đúng là kẻ tiểu nhân, so với những tên ngụy quân tử còn coi được hơn một chút.
Nói nhảm, bị ngươi bắt thóp rồi thì đương nhiên chỉ có thể làm kẻ tiểu nhân! Lý Mộ Hoa không ngừng oán trách, nhưng cũng chỉ đành cười cười bỏ qua.
Chẳng qua, không ngờ rằng Dương Thần là chồng của Lâm Nhược Khê, điều này khiến cho Lý Mộ Hoa càng ngày càng tò mò về thân phận của Dương Thần, dù sao ẩn sau lưng Lâm Nhược Khê cũng là một bối cảnh quốc gia đặc biệt, trong một số tầng lớp trên trong nội bộ gia tộc, tất cả đều là hiểu biết sơ lược, anh ta không thể tin được, chỉ là dựa vào vũ lực hơn người, Dương Thần lại có thể trở thành chồng của Lâm Nhược Khê.
Sau khi nghỉ ngơi, buổi chiều sáu giờ, Dương Thần dẫn đoàn người của Lý Mộ Hoa đi tới phòng họp kín của tòa nhà Đế Vương, ở đó, Lâm Nhược Khê và một vài nhân viên nòng cốt, cùng với đám người của công ty truyền thông Tăng Tâm Lâm đều đã chờ từ sớm rồi.
Lý Mộ Hoa bước vào hội trường, Lâm Nhược Khê và Tăng Tâm Lâm tiến lên nghênh đón, lần hợp tác này lãnh đạo của ba công ty cuối cùng cũng đã chính thức gặp mặt lần đầu tiên.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều thấu hiểu tâm tư của nhau, sau lưng đã làm vô số lần, rất nhiều chuyện trong lòng tự hiểu lấy, không cần phải nhiều lời, vì vậy nói mấy câu đều rất nhẹ nhàng thoải mái.
Dương Thần nhìn ba người bắt đầu nói những chuyện hư hư thực thực, nghe cũng thấy vô vị, dù sao thì công việc của mình cũng đã kết thúc rồi, định đi ra ngoài, khu vui chơi giải trí trong tòa nhà Đế Vương cũng rất nhiều, đợi lễ ký hợp đồng kết thúc, ít nhất cũng phải tầm mười giờ đêm, dù sao thì những người này cũng phải vừa ăn tối vừa nói chuyện.
Đang nghĩ tới việc đi ra ngoài mát xa chân, còn gọi em nào đó đến mát xa cho, đột nhiên điện thoại rung.
Nhìn nhìn, đúng là Mạc Thiện Ny gửi tin nhắn cho mình, người phụ nữ này, lúc ở Hongkong thì dính lấy như keo, từ Hongkong trở về thì luôn giữ khoảng cách với mình, cũng coi như là người có thể nhẫn nhịn được.
– Đi ra cửa bên trái, đến hành lang, có chuyện muốn nói.
Dương Thần nhìn mấy tên quản lý của tập đoàn Mộ Vân đang cười nói với Mạc Thiện Ny, ngạc nhiên thán phục khả năng không cần nhìn vẫn nhắn tin được của cô, tự đi ra ngoài trước.
Đợi khoảng gần mười phút, Mạc Thiện Ny mặc cả bộ trang phục công sở màu trắng dáng người thướt tha bước ra, hôm nay cô trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày như vẽ, đeo đôi khuyên tai hình chiếc thuyền rất thời thượng, tôn thêm vẻ đẹp cho khuôn mặt quyến rũ.
Thấy Dương Thần đã đứng đợi, Mạc Thiện Ny thè lưỡi ngại ngùng:
– Đợi lâu chưa, mấy người đó nhiệt tình quá, tôi phải nói dối mới rời khỏi đó được.
– Không sao, hiếm khi Tiểu Thiện Thiện của tôi sau khi trở về Trung Hải, vẫn còn nhớ hẹn tôi nói chuyện, có đợi cả ngày cũng được.
Dương Thần nói.
– Giận rồi à? Đừng có nhỏ nhen như vậy chứ, anh cũng biết Nhược Khê rất nhạy cảm, chúng ta cùng đi công tác nhiều ngày như vậy, xảy ra biết bao nhiêu chuyện, cô ấy có thể không nghĩ nhiều sao… tôi không muốn vì quan hệ của tôi, mà lại làm hỏng hết quan hệ của mọi người.
Mạc Thiện Ny nói đầy oán giận.
Dương Thần tỏ vẻ nặng nề nói:
– Muốn không tức giận cũng được thôi.
Nói rồi, chỉ chỉ vào má phải của mình.
Mặc Thiện Ny chúm chúm miệng, nhìn xung quanh xác nhận không có ai, từ từ nhắm hai mắt lại, đồng ý hôn một cái.
Không đợi cô hôn, Dương Thần quay mặt lại, miệng đối miệng hôn cô một cái.
– Uhmm.
Cảm thấy bị Dương Thần nắm lấy gáy, Mạc Thiện Ny không thể động đậy được, đôi môi mịn màng trong nháy mắt đã bị hắn chiếm hữu, đầu lưỡi nóng bỏng sục sạo bừa bãi trong miệng cô.
Nhất thời, cả người Mạc Thiện Ny mềm nhũn chỉ có thể “uhm uhm” vài tiếng, cứ như vậy đến lúc không còn biết gì nữa, mới được buông ra.
Thở hổn hển, mặt Mạc Thiện Ny đỏ như hoa đào, trong lòng có chút oán giận Dương Thần, nhìn thấy hắn đắc ý cười đểu, không nhịn được đánh hắn vài cái mới hết giận:
– Tôi có chuyện chính đáng muốn nói với anh, đâu phải là chuyện tùy tiện đâu.
– Đây cũng là chuyện chính đáng, tuy nhiên tâm trạng anh cũng không tệ, nghe em nói vậy.
Dương Thần rộng lượng nói.
Mạc Thiện Ny ra vẻ không nhìn thấy bộ dạng đáng ghét đó, nghiêm mặt nói:
– Theo em về nhà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 23/08/2020 11:29 (GMT+7) |