Dương Thần thấy Sắc Vi ăn cũng đã được tương đối, liền rút ra vài tờ tiền đỏ vứt lên bàn, hỏi Sắc Vi:
– Đi không?
Sắc Vi sớm đã đoán được Dương Thần sẽ phải chỉnh đốn cái tên không biết điều này, nhưng không ngờ lại thẳng thừng như vậy. Lúc này bản thân cũng đã ăn gần no rồi, liền gật gật đầu, định đứng dậy cùng Dương Thần rời đi.
Còn về tên đưa rượu đang ở trên mặt đất, Sắc Vi căn bản không màng đến sự sống chết của gã.
Giám đốc nhà hàng nhìn thấy Dương Thần kéo người phụ nữ đã gây ra sự cố đó đi thẳng liền lập tức chặn Dương Thần lại, vẻ mặt căng thẳng nói:
– Khoan đã anh này, anh đã đánh bất tỉnh vị khách kia, sao có thể bỏ chạy như vậy được?
Dương Thần cười nói:
– Tôi ăn xong rồi thì đi, lại không phải là quỵt tiền. Còn về chuyện tôi đánh bất tỉnh gã, đó là chuyện của gã, liên quan gì đến ông?
– Đây… đây là trách nhiệm của nhà hàng chúng tôi, chúng tôi có nhiệm vụ phải bảo vệ khách hàng của mình.
– Vậy tôi không phải là khách của các vị?
Dương Thần hỏi.
– Phải…
Giám đốc nhà hàng trả lời.
Dương Thần lại nói:
– Vậy tại sao ông vẫn còn chặn tôi, ông bảo vệ gã, cũng phải bảo vệ tôi. Vậy việc giữa tôi và gã, ông quản nhiều như vậy làm gì?
Giám đốc nhà hàng bắt đầu loạn, vội vã nói:
– Vậy tôi bắt buộc phải báo cảnh sát rồi!
– Vậy cũng được, ông đi báo cảnh sát đi. Còn chúng tôi đi việc của chúng tôi. Ông không có quyền giữ chúng tôi lại.
Nói xong, Dương Thần cất bước định đi.
Giám đốc lùi hai bước nhưng vẫn để vài nhân viên phục vụ chặn lại, nói:
– Anh này! Như vậy tôi không có cách nào giải thích với vị khách bị hại kia. Mời anh ở lại đây chút!
Dương Thần có chút không kiên nhẫn, nhắm mắt, lại mở mắt ra lần nữa.
Vị giám đốc kia đang nhìn chằm chằm Dương Thần. Trong giờ phút bất thình lình này dường như có một sự thô bạo và hoảng hốt nảy lên trong lòng chính mình. Dương Thần nhìn với ánh mắt vô cùng bình thản, giống như xuyên thấu sự rắn rỏi trong tâm hồn của ông ta, làm cho chân của vị giám đốc kia suýt nữa thì mềm nhũn ra.
– Có thể đi rồi chứ?
– Có… có thể.
Giám đốc nhà hàng toát mồ hôi lạnh, sợ hãi lùi sang một bên.
Giương mắt nhìn hai người Dương Thần rời đi, sức lực toàn thân của vị giám đốc nhà hàng dường như không còn chút nào, đứng chết trân trên mặt đất.
Lúc này, Giang Văn vừa mới bị hôn mê, mắt nhập nhèm tỉnh dậy, kêu lên một tiếng rên rỉ đau đớn.
Khi đi ra khỏi nhà hàng thì trăng đã nhô lên cao, sáng trưng, từng đợt gió thu thổi lành lạnh.
Bên hồ đã có không ít người đang tản bộ, cây liễu bên hồ cũng đã cành lá tả tơi, nhưng Hồng Phong lại đang trong thời điểm rực rỡ, dưới ánh đèn đường sáng chói hiện ra rạng rỡ như lửa.
Sắc Vi duỗi lưng hưởng thụ, đi đến trước mặt, bước chậm rãi, cười nói:
– Ông xã à, thực ra anh cũng không cần phải dọa bọn họ như vậy, giám đốc nhà hàng đó thật đáng thương.
Dương Thần cười cười:
– Anh cũng đi thẳng như vậy rồi. Việc đó chính là mối thù riêng của chúng ta và tên họ Giang kia… Trong nhà hàng kia của y nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn nhà hàng của y và của người khác.
– Nói cũng đúng, không biết cái tên đáng ghét đó đã tỉnh lại chưa, tốt nhất là biến thành người thực vật luôn đi.
Sắc Vi nói không một chút khách khí.
Tên Giang Văn đó đối với Sắc Vi là một tên phá đám, do tên Giang Văn này dám chế nhạo người đàn ông mà Sắc Vi yêu thương ở trước mặt cô.
Hai người đi lại một lúc bên hồ mới trở về bãi đỗ xe, lấy xe rời khỏi khu ẩm thực này.
Con đường trở về rất yên tĩnh, bởi vì đường của vùng ngoại ô này rất rộng mà người qua lại lại tương đối ít, vì vậy giao thông rất khác thường. Khi xe sắp chạy đến đường cao tốc thì đột nhiên Dương Thần phát hiện thấy trên con đường phía trước xuất hiện một đoàn xe có đến bảy tám chiếc xe màu đen, toàn bộ đầu xe đều nhắm vào xe Dương Thần.
Dương Thần đành dừng xe lại. Lúc này, tám chiếc xe đằng trước đều bật đèn sáng trưng.
Hơn nữa, lại là 16 chiếc đèn cùng rọi vào.
Ánh đèn sáng chói làm người ta cảm thấy khó mở mắt. Vài chiếc xe ở sau Dương Thần cũng chỉ còn cách từ từ dừng lại, mọi người đều bị chặn không lên được đường cao tốc.
Dương Thần nhìn sang Sắc Vi ngồi bên cạnh, sắc mặt của Sắc Vi đã trở nên khó coi, hiển nhiên cô cũng đoán được là tên Giang Văn kia giở trò.
– Ông xã, anh nên đập vào thẳng huyệt Thái Dương của y.
Sắc Vi thở hổn hển nói.
Dương Thần cười gượng, bà cô này đang thực sự nổi giận. Đáng lẽ hôm nay là cuộc hẹn thân mật đầu tiên ở bên ngoài của hai người, Sắc Vi lòng đầy vui sướng. Sự việc đang diễn ra tốt đẹp thì lại gặp phải một tên không biết điều, ăn nói lung tung, phá hỏng mất hứng thú của cô đã không nói, lại còn dai dẳng không thôi.
Lúc này, đối diện với ngọn đèn, bóng dáng của mười mấy người đi tới.
Ánh sáng rọi xuống có thể nhìn thấy rõ. Phía trước là một người đàn ông quấn băng vải màu trắng trên đầu, sắc mặt tái nhợt nhưng dữ tợn chính là Giang Văn – kẻ vừa mới đây thôi còn nằm trên mặt đất.
Bên cạnh gã là một tên đàn ông trung niên mũi củ tỏi đeo vòng cổ bạc, tóc cực ngắn, mặc chiếc áo sơ mi màu đen cùng đi với Giang Văn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Giang Văn chỉ vào chiếc xe đua màu xanh, nói với gã đàn ông trung niên đó:
– Hào ca, chính là đôi nam nữ trong chiếc xe này. Người phụ nữ kia là kẻ không biết điều, còn gã đàn ông đi với ả đã đánh tôi ra nông nỗi này.
Gã đàn ông được gọi là Hào ca phẩy phẩy tay, từ đằng sau một gã mập lập tức nhảy bổ lên, trong tay cầm ống thép, chuẩn bị đập nát chiếc xe.
Do kính của chiếc xe đua này là loại được chế tạo đặc biệt, bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong, vì vậy bọn họ không thấy có người xuống xe liền trực tiếp dùng tới vũ lực.
Dương Thần đương nhiên sẽ không chờ chiếc xe bị đập tan tành mà ngay lập tức mở cửa xe bước xuống, nói với tên đang hùng hổ xông đến:
– Ai chà, đợi chút, đập cái gì mà đập, đập bể rồi, mày bồi thường nổi không?
Gã mập đó nhìn thấy có người bước xuống xe liền dừng bước, quay đầu nhìn ông chủ.
– Hào ca, tên tiểu tử này, chính hắn đánh tôi!
Giang Văn một tay cầm lấy cánh tay của Hào ca, không kìm nổi giận dữ chửi rủa.
Hào ca cười mỉm với Giang Văn:
– Giang công tử, chúng ta có thể thỏa thuận chút. Làm xong việc này, một triệu sẽ không biến mất chứ.
– Yên tâm, chỉ cần giúp tôi xử lý hắn và ả kia, một triệu là chuyện nhỏ!
Ánh mắt Giang Văn nóng phừng phừng, nói:
– Nhưng Hào ca này, đến lúc đó đừng gây phiền phức cho tôi đấy.
Hào ca cười lớn, vỗ vỗ vào vai Giang Văn.
– Người anh em tốt, người anh này sẽ giúp chú làm việc. Nếu xảy ra vấn đề gì với chú thì chỉ cần mang tiền đến, tất cả sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Nói xong, ánh mắt của Hào ca chuyển hướng sang Dương Thần, nhìn Dương Thần đánh giá, hỏi:
– Người anh em, chiếc xe này… là của mày sao?
Dương Thần lắc đầu, nói như thật:
– Là của người phụ nữ của tôi!
Hào ca hiểu ra vấn đề:
– Hóa ra người anh em này là công tử bột, không tồi chút nào. Trông như vậy mà có thể dựa dẫm vào đàn bà. Tuy nhiên việc ngày hôm nay đã xảy ra rồi, tao – Hào ca đây luôn muốn có một lời giải thích cho vị công tử họ Giang này. Mày hãy mời người đẹp của mày bước ra ngoài đi, ngồi trong xe như vậy buồn bực đến phát điên mất.
– Tên họ Giang này cho mày 1 triệu, mày liền làm việc cho y. Tại sao mày không hỏi, chúng tao có cho mày tiền để xử lý tên họ Giang kia không chứ?
Dương Thần hỏi một cách chậm rãi.
Ánh mắt Hào ca chợt lóe lên:
– Tao thích đề nghị của mày đấy. Nếu như bọn mày có thể đưa ra một cái giá khiến tao động lòng, không chừng tao sẽ thay đổi kế hoạch.
Tên Hạ Giang Văn liền giật mình, nhảy bật người lên hét lớn:
– Hào ca, anh không thể như vậy được. Chúng ta đã hợp tác nhiều lần như vậy rồi, sao anh có thể giúp người ngoài đối phó với tôi chứ.
Hào ca lạnh lùng nhìn Giang Văn:
– Giang công tử, chúng ta đều dựa vào tiền để làm việc, không phải dựa vào con người này của chú để làm việc. Nếu như chú bỏ ra nhiều tiền hơn hắn, đương nhiên chúng ta sẽ vẫn là anh em tốt.
Sắc mặt Giang Văn lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên vô cùng tức giận, trong lòng chửi thầm tên sói mắt trắng, thật là có đắng không dám nói.
– Vậy, người anh em này, bọn mày có thể bỏ ra bao nhiêu tiền? Nếu giá tiền đưa thêm mà ít, tao sẽ không thay đổi kế hoạch.
Hào ca vẻ mặt chờ đợi nói.
Dương Thần ngẫm nghĩ một chút, giơ ngón tay giữa ra nói với Hào ca:
– Cho mày cái này.
Hào ca nhíu mày, hỏi:
– Một ngón tay, thêm 10 nghìn?
Dương Thần lắc đầu cười.
– 10 Nghìn nhất định là ít, vậy thì 100 nghìn?
Hào ca lại hỏi.
Dương Thần cảm thấy bất lực, thở dài ngao ngán:
– Tiền choáng ngợp hết mắt mày rồi à? Không thấy tao giơ ngón tay khinh bỉ mày sao?
Hào ca chút nữa ngất xỉu, mặt đỏ tía tai, nếu như không phải là tóc ngắn, không chừng sẽ bốc hơi trên đầu mất.
– Mắng cái chết tiệt gì vậy, mày đùa tao à?
Hào ca giận dữ gầm lên.
Dương Thần phẩy tay.
– Thôi đi, tao không có hứng thú với đàn ông.
Hào ca cuối cùng cũng không nhịn thêm được nữa, cười nham hiểm:
– Tao cũng không có hứng thú với thằng như mày. Cô em trong xe của mày không chịu ra thì hôm nay, Hào ca này sẽ thay mày mời cô em đấy ra. Đối với một thằng công tử bột như mày, cho mày thấy thế nào mới gọi là đàn ông.
Nói xong, Hào ca ngẩng đầu, bước tới trước cửa xe, một tay mở cửa ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 23/08/2020 11:29 (GMT+7) |