Từ góc nhìn của Lâm Nhược Khê, vừa vặn nhìn thấy. Dương Thần đang quỳ gối trước một cô gái thướt tha, đang cầm đôi giày cao gót màu đỏ thẫm, giữ chân của người con gái, dáng vẻ như muốn đi giày cho cô kia.
Không nghi ngờ gì đây là việc làm mờ ám nữa, mờ ám đến mức làm cho người ngoài nhìn vào cũng thấy đỏ mặt.
Điều trong chốc lát làm cho Lâm Nhược Khê trong nháy mắt lòng nguội lạnh đó là, bộ dạng của người con gái kia cực kỳ bắt mắt, mắt ngọc mày ngài, môi hồng da trắng, khí chất lại vô cùng quyến rũ, cùng là phụ nữ với nhau, Lâm Nhược Khê biết rằng những người phụ nữ như thế đối với đàn ông mà nói có sức hấp dẫn mãnh liệt.
Tuy rằng đã biết quá khứ, Dương Thần cũng thẳng thắn, bên ngoài hắn có bao nhiêu người phụ nữ, nhưng trăm nghe không bằng chính mắt nhìn thấy, điều này chênh lệch thật lớn.
Trên mặt Lâm Nhược Khê không có gì khác thường, nhưng đôi mắt trong trẻo lạnh lùng, cũng là hơi thở băng hàn thấu xương, trong lòng có chút dư vị giày vò, chỉ có chình mình mới cảm nhận được.
Mặc dù sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lòng Lâm Nhược Khê vẫn thấy nhói đau 1 chút, 1 loại virus thoát ra từ tâm hồn gặm nhấm toàn thân Lâm Nhược Khê.
Nếu không còn lại tia lý trí cứng cỏi kia, Lâm Nhược Khê có thể khẳng định, chính mình sẽ ngất xỉu tại chỗ.
Chính mình cũng không ngờ là để ý như vậy sao?
Nhưng điều đáng giận là 1 người đàn ông có thể như vậy sao, hắn…
Hắn ở bên ngoài đối xử với phụ nữ như vậy ư?
Thậm chí không tiếc quỳ xuống đi giày cho phụ nữ?
Vừa nghĩ tới con người kia, chỉ vừa mới tối hôm qua còn đứng trước mặt mình, nói câu “đã đến nửa năm rồi”, Lâm Nhược Khê chỉ hận không thể xông lên tát cho hắn một phát.
Bản thân kiên cường như vậy, vì hắn còn sửa cái này, cái kia, nghĩ cho hắn, còn vì hắn mà học làm vợ, kết quả là không bằng mấy loại đàn bà bên ngoài này sao!?
Vì cô ta mà có thể quỳ xuống, mình ám chỉ không muốn ly hôn, nhưng hắn lại tàn nhẫn nói rút ngắn cả năm.
Mải trôi theo những ý nghĩ trong đầu, Lâm Nhược Khê chạy đến bên Dương Thần và Sắc Vi.
Dương Thần vẫn không chịu đứng dậy, vẫn duy trì động tác ban đầu, mà cái cô Sắc Vi kia trong 1 thời gian ngắn đã đi xong giày rồi, liền lấy lại bình tĩnh. Dù sao cũng là người phụ nữ đã từng trải qua sóng gió, cho dù là lấy thân phận của bồ, lần đầu tiên đối mặt với Lâm Nhược Khê, Sắc Vi cũng không lựa chọn lùi bước.
Lâm Nhược Khê dừng bước chân, bỏ qua… rồi ngồi trên ghế sô fa liếc Sắc Vi 1 cái. Một cái nhìn sắc lẹm lạnh toát, một người hào phóng, không chịu ảnh hưởng chút nào.
Phụ nữ tinh tế, 1 lần đọ sức qua đi. Lâm Nhược Khê quay đầu nhìn về phía Dương Thần.
– Giầy đẹp đấy, hợp với người phụ nữ của anh.
Lâm Nhược Khê nói không biểu hiện chút cảm xúc.
Dương Thần biết tránh không khỏi, khóe miệng nở nụ cười chua xót nói:
– Cái này, anh cũng thấy vậy, em đến đây có việc à?
– Tòa nhà Kim Lư, là sản nghiệp của công ty em, em đến thị sát, có gì lạ sao?
Lâm Nhược Khê nói.
Dương Thần ngạc nhiên, tài sản của Lâm Nhược cũng quá là kinh khủng, tại sao chỉ là tùy tiện đi vào tòa nhà lại chính là của cô ấy. Hôm nay thật là có duyên mà, cô lại còn cố tình đến đây thị sát.
Cũng không biết có phải ông trời cố ý trêu đùa không, Dương Thần có thể tưởng tượng, giờ phút này khẳng định trong lòng Lâm Nhược Khê là sóng to gió lớn.
Tuy nhiên, bản thân cũng đã nói với cô ấy là sau nửa năm sẽ tách ra, như vậy có lẽ mượn cơ hội này, làm cho cô ấy thấy hết bộ mặt của mình, từ đó không còn bất kỳ khoan dung với mình nữa, cũng là chuyện tốt.
Hôn sự của mình và cô ấy, vốn là sự bắt đầu vớ vẩn, chính mình đem lại cho cô ấy bao nhiêu việc đau đầu và nguy hiểm, xem ra thời điểm này nói chia tay với Lâm Nhược Khê, đối với cô ấy chỉ có lợi.
Lâm Nhược Khê nói xong, nhìn Sắc Vi liếc mắt một cái, lại nhìn Dương Thần một cách đoạn tuyệt, liền không quay đầu dẫn đám nhân viên tòa nhà đi xa.
– Thật không ngờ, lần đầu tiên em và chính cung hoàng hậu gặp mặt lại như thế này… Xong rồi, xong rồi, hình như cô ấy, tâm trạng rất tồi.
Sắc Vi nói nhỏ:
– Ông xã à, có phải bây giờ cô ấy đang hận em chết đi được không?
Dương Thần ngẩng đầu, cười trấn an:
– Không cần nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi giày mới đi, sau đó anh đưa em đi ăn trưa. Ăn xong thì đi dạo tiếp.
Sắc Vi oán hận nói:
– Đều tại anh, lại còn đi giày cho em như vậy cô ấy kiểu gì cũng nghĩ em là hồ ly tinh, là em muốn chia rẽ 2 người.
Dương Thần nhíu mày nói:
– Bé ngốc, sao em lại có thể nghĩ như vậy, nếu như anh có chia tay với Nhược Khê cũng không chia tay em đâu, em với cô ấy không giống nhau mà.
Sắc Vi chớp mắt:
– Ông xã, giữa 2 người… có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, sao cô ấy lại đi đơn giản như vậy, lại dễ dàng bỏ qua cho em như thế…
– Đừng hỏi nữa, tóm lại em là hồ ly tinh cũng được con nhện tinh cũng được, chuyện hẹn hò của chúng ta đừng có nghĩ chuyện của người khác.
Dương Thần giơ tay nhéo mũi Sắc Vi, làm Sắc Vi giận.
Lúc Dương Thần cùng Sắc Vi đi đến thang máy, định đi ăn cơm trong nhà hàng của tòa nhà. Lâm Nhược Khê đang dẫn 1 đám người đi thị sát, cách 1 đoạn khá xa, đột nhiên dừng lại.
Một gã đang giới thiệu tình trạng nhân viên ở tòa nhà nghi ngờ hỏi:
– Lâm tổng, sao vậy, có vấn đề gì không?
Lâm Nhược Khê hít sâu 1 hơi, đôi mắt hơi có chút khó chịu, không ngoảnh lại nói:
– Hôm nay thị sát đến đây thôi, tôi đột nhiên nhớ ra có chút việc gấp, còn lại tình hình cụ thể báo cáo bằng văn bản rồi gửi cho tôi. Tôi đi trước.
– Vâng, Lâm tổng.
Đám nhân viên lập tức đưa Lâm Nhược Khê rời khỏi đó, nhưng hầu hết không hiểu có chuyện gì.
Đi thang máy xuống tầng hầm, Lâm Nhược Khe gần như chạy đến chiếc xe đỏ Bentley của mình, vừa lên xe, Lâm Nhược Khê rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt tràn ra, cả người gục xuống tay lái, lã chã rơi.
Dương Thần đang cùng với Sắc Vi đến đại sảnh ăn cơm, ngồi xuống đằng sau điểm đặt đồ ăn, tâm tư cũng có chút mơ hồ không không chừng.
Trong đầu chỉ hiện ra hình ảnh ánh mắt đoạn tuyệt của Lâm Nhược Khê ban nãy, khiến chính mình khó có thể quên được ánh mắt ấy, luôn mang đến cho mình xúc động mạnh.
Chắc bây giờ cô ấy đang ghét mình chết mất, ngay cả việc tối qua mình nói muốn tiếp tục quan hệ vợ chồng nửa năm, cô ấy cũng vô cùng hối hận rồi.
Sắc Vi suy nghĩ, dịu dàng nói:
– Ông xã, trong lòng anh chắc khổ tâm lắm đúng không, em nhìn thấy được mà, hình như là anh cố tình làm chị Nhược Khê tức giận.
Sắc mặt Dương Thần khẽ biến:
– Sao lại nói vậy?
– Em cũng không rõ lắm, nhưng em chỉ có cảm giác như vậy thôi, ông xã, có thể nói cho em biết không? Vì sao anh lại làm như vậy? Chẳng giống anh chút nào cả, em nhìn ra được mà, vợ chồng anh thật ra đều quan tâm đối phương, anh không phải loại đàn ông cố ý làm tổn thương phụ nữ.
Sắc Vi hỏi.
Dương Thần trầm ngâm 1 lát, hiểu được Sắc Vi cũng không còn giữ ý tứ nữa, liền đem chuyện của Hứa Trí Hoành, Tăng Tâm Lâm nói qua quýt với Sắc Vi.
– Anh giết Tăng Tâm Lâm, Tăng gia ở Yến Kinh không chừng sẽ theo anh đòi nợ đến cùng, mà quá khứ của anh, cũng không phải có xuất thân như cô ấy. Có thể tưởng tượng, trên thế giới này người mà hận anh thấu xương, thật ra đếm không hết.
– Anh thì không sao, nhưng người vợ pháp luật của anh, sẽ rất dễ dàng trở thành mục tiêu. Huống chi người có đôi bàn tay đầy máu tanh như anh, căn bản là không xứng kết hôn, có được gia đình, những thứ kia, chỉ có thể trở thành nhược điểm của sự tốt đẹp, trở thành mục tiêu của những kẻ muốn đối phó với anh. Trước đây, còn có kẻ muốn bắt cóc Nhược Khê, may mắn mà anh biết được nơi gã bắt cóc, mới cứu được mạng cô ấy. Anh không thể cam đoan mỗi lần đều có thể bảo vệ an toàn cho cô ấy, bởi vì khiến cô ấy bao lần đối mặt với tình huống uy hiếp đến tính mạng, như vậy không công bằng.
Dương Thần nói.
Sắc Vi không nghĩ sẽ có việc nội tình ở bên trong như vậy, sau khi nghe xong sâu kín nói:
– Người, sống trên thế gian này, luôn có những việc buộc phải như vậy. Nhưng ông xã, như thế có phải quá tàn nhẫn không? Tuy em và chị ấy lần đầu gặp mặt, nhưng cùng là phụ nữ. Em nhìn ra được, chị ấy thật sự không muốn xa anh.
– Ai biết được, nói thật, bây giờ anh cũng chẳng biết là cô ấy nghĩ thế nào nữa. Nhưng, trong lòng buồn, nhưng so với tổng cộng hai ngày vì anh mà lo lắng, sợ hãi, phải tốt hơn nhiều rồi. Chỉ biết đi bước nào tính bước đấy thôi.
Dương Thần nói.
Chờ đến khi đồ ăn được mang tới xong, hai người chỉ yên lặng ăn cho xong bữa trưa.
Buổi chiều lúc Dương Thần định đưa Sắc Vi đi shopping, Sắc Vi giữ chặt tay Dương Thần, nói:
– Ông xã ơi, đi dạo đủ rồi, về chỗ em được không?
– Nhưng vẫn còn sớm mà!
Dương Thần bần thần nói:
– Như vậy không thấy vô vị sao?
Sắc Vi đỏ mặt, thì thầm vài câu vào tai Dương Thần.
– Yêu tinh, em chỉ nhớ về chuyện đó à…
Dương Thần mỉm cười nói.
Sắc Vi thẹn thùng cúi đầu:
– Ai bảo anh lâu như vậy không đến tìm người ta.
Đối mặt với yêu cầu chủ động của Sắc Vi, trong lòng Dương Thần cũng không nhiều dục vọng lắm, nhiều hơn đó chính là 1 loại cảm động.
Không phải là Sắc Vi có nhu cầu, hiển nhiên là con gái yêu bằng cảm xúc, muốn dùng cách ấy để khiến chính mình vui vẻ, quên đi phiền não.
Đúng là 1 cô gái ngốc, làm sao mình có thể xa cô ấy được.
Tuy nhiên, dù biết Dương Thần cũng không nói ra, sau khi mang Sắc Vi ra khỏi tòa nhà. Lái xe đến phòng bên trong bar Rose.
Rõ ràng lúc này hắn cũng đang cần được giải tỏa.
Bên ngoài gió bắc gào thét, băng hàn 3 thước, trong phòng ấm áp ngọn đèn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, 2 người triền miên 1 lúc lâu ở trong này, Dương Thần đạp rớt 2 đôi giày, giải tỏa hết những gì gò bó trên người, toàn thân phủ phục lên người Sắc Vi rất nhanh, vờn nhau trên giường.
Lúc ngừng lại, Dương Thần ôm ấp toàn thân không 1 mảnh vải, cảm giác đẫy đà, ấm áp ở chỗ bồng đào, đặt nhẹ lên trán Sắc Vi 1 nụ hôn, nhẹ nhàng, trầm ngâm nói:
– Cảm ơn, bây giờ anh dễ chịu hơn nhiều rồi.
Sắc Vi nâng chiếc cằm ngọt ngào, quét qua ngực Dương thần, nhè nhẹ lạnh lẽo, miệng hương hoa lan nói:
– Ông xã, anh biết không, ngày đầu tiên anh với em đó, lòng e khẩn cầu ông trời, cho em kiếp sau, kiếp sau nữa, đầu thai bao nhiêu lần đi nữa, đều được làm người phụ nữ của anh, kể cả không được làm vợ, làm người tình thôi cũng được, em cũng can tâm tình nguyện.
Nhưng bây giờ, em không nghĩ như vậy, em cảm thấy 1 đời này là đủ rồi, cả đời này là đủ lắm rồi, em không thể tham được, vì em cảm thấy, em là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Dương Thần trong lòng vô cùng thương hại, nói không ra lời.
Sắc Vi bĩu môi đỏ mọng, đôi mắt trông mong nhìn Dương Thần, lại nói:
– Đồng ý với em, người đàn ông của em. Dù cho sau này có xảy ra chuyện gì, cũng không được đối xử với em như với Lâm Nhược Khê, em không thể rời xa anh được.
Em không được xinh đẹp như Lâm Nhược Khê, không nhiều tiền như cô ấy, không xứng với anh… Ngoại trừ yêu anh, trừ tình yêu dành cho anh ra thì không có bất cứ điều gì hơn nữa cả, vì vậy, nếu 1 ngày nào đó anh không còn cần em nữa, em sẽ mất đi tất cả…
Chăm chú nhìn đôi mắt sâu như biển của cô gái, Dương Thần cảm thấy, trong tim mơ hồ đau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/08/2020 11:29 (GMT+7) |