Dương Thần - Quyển 3

Phần 96

Chạng vạng tối, Lâm Nhược Khê tan tầm trở về biệt thự, vừa mới vào cửa, thấy một cô gái trẻ tuổi xa lạ, đi đôi dép vải nhung trong nhà, đang bưng nồi thịt kho tàu nóng hổi từ trong bếp đi ra, chính là Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm đặt nồi thịt kho tàu xuống, mới giương mắt ra cửa nhìn thấy Lâm Nhược Khê.

Hai người gặp mặt chỉ đơn giản như thế, trong lòng có cảm giác khác thường nào đó, tuy là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng cũng đã thấy quen thuộc, thậm chí là… cảm giác gần gũi.

– Chị… Chị đã về rồi ạ…

Tuệ Lâm gần như là bản năng mở miệng nói một câu.

Lâm Nhược Khê hơi hơi ngẫm nghĩ hỏi:

– Cô là… người em họ bà con xa?

Tuệ Lâm có chút khẩn trương, tay co quắp một chút, nhớ tới Dương Thần để cô làm em họ để vào nhà này, vì thế gật đầu:

– Đúng vậy.

Trong lòng Lâm Nhược Khê hơi kinh ngạc, hay là cô ta không biết mình và Dương Thần có quan hệ hôn nhân, nếu mà biết, theo lý mà nói phải gọi mình là “chị dâu” chứ, tuy rằng chính mình cũng không thích, nhưng cô gái này lại kêu mình bằng “chị”, không hiểu sao trong lòng Lâm Nhược Khê thấy hết sức thân mật.

– Nếu đến đây rồi, là ở lại đây sống thật tốt, có chuyện gì cứ nói ra thoải mái.

Lâm Nhược Khê đối với cô gái này cũng không có ác cảm gì, ngày đầu tiên giúp đỡ khéo léo như thế. Nào ngờ đó chính là thân thích của “ác nhân” của Dương Thần.

Dương Thần lên lầu tắm rửa rồi xuống, thấy Lâm Nhược Khê và Tuệ Lâm đã ngồi xuống, chuẩn bị ăn cơm, dáng vẻ rất là tự nhiên, thân mật, trong lòng vài phần nói thầm, tuy rằng hơi bất ngờ một chút, nhưng có sự tồn tại của huyết thống, chung quy khó có thể xóa nhòa, hai người phụ nữ cùng ngồi chỗ chỗ, đều là lạnh lạnh, yên ắng như thế, đến khí chất cũng là tương tự, chẳng qua Lâm Nhược Khê có phần lạnh hơn, lạnh như băng.

Lâm Nhược Khê nhìn thấy Dương Thần, trong lòng vô cùng khó chịu, coi như không nhìn thấy, cũng chẳng nói một lời, cố ăn hết bữa cơm.

Dương Thần cũng không bất ngờ, ngồi bên cạnh Tuệ Lâm, đón tiếp Tuệ Lâm, nói:

– Đừng khách khí, ăn nhiều chút, người em gầy như vậy, nếu lúc về lại gầy hơn, bà nội em lại nói anh đã ngược đãi em, có khi phi đến làm thịt anh cũng không chừng.

– Bà nội không giết người lung tung đâu.

Tuệ Lâm bênh vực.

Dương Thần ho khan hai tiếng, ánh mắt ra hiệu Tuệ Lâm đừng mở miệng ra nói gì nữa, hơi tí liền nói cái gì mà “giết người lung tung”, giống lời của một cô gái trẻ nói ra sao?

Quả nhiên, Lâm Nhược Khê nhìn hai người có ánh mắt khác thường liếc một cái, dường như nghi ngờ mình nghe nhầm.

– Bà nội em đương nhiên sẽ không giết người rồi, giết người không phải ngồi tù sao?

Dương Thần che giấu giúp Tuệ Lâm.

Tuệ Lâm ý thức được bản thân nói sai, đôi ngươi đen lúng lính không có phản ứng gì nhìn Lâm Nhược Khê, mới yên lòng.

Ăn được nửa bữa cơm, Lâm Nhược Khê giống như vô tình cố ý hỏi:

– Em tên gì?

Tuệ Lâm có chút khẩn trương, sợ hãi nói:

– Tuệ Lâm…

Dương Thần nhẹ nhàng thở ra, may mắn cô gái kia không ngô nghê nói “Lâm Tuệ”.

– Tuệ Lâm…

Đôi lông mày lá liễu của Lâm Nhược Khê nháy nháy, tuy cảm thấy tên này có chút kỳ lạ, nhưng không nghĩ nhiều.

– Tới đây ở bao lâu, tới làm việc sao?

Dương Thần vừa định giúp Tuệ Lâm trả lời “không phải”, thì đột nhiên Tuệ Lâm gật gật đầu.

– Đúng rồi, chị có thể tìm giúp em một công việc không?

Tuệ Lâm nhìn Lâm Nhược Khê vài phần chờ mong.

Dương Thần quay mạnh đầu lại, thật là choáng váng, cô bé kia còn muốn tìm việc ở Trung Hải? Cô thật là không muốn trở về Na Mi.

Trái lại, Lâm Nhược Khê không nghĩ nhiều, lại nhìn cô, tuổi của cô ấy xem ra cũng xấp xỉ tuổi đi làm rồi. Lại đi rõ xa để nương tựa vào Dương Thần tuy rằng rất kỳ quái, trước đây Dương Thần lại ở nước ngoài, một con người phức tạp như thế, sao lại có thân thích được. Thoạt nhìn bộ dạng Tuệ Lâm dịu dàng hiền lành như vậy, tính tình lại thanh thuần. Lâm Nhược Khê thấy rằng đây là một cô gái bình thường, tìm việc rồi sau đó tìm chồng, địa khái là bề trên trong nhà mong đợi như vậy.

Không thể không nói, bởi vì Dương Thần nói Tuệ Lâm là em họ bà con xa, Lâm Nhược Khê vẫn khá là để bụng, dù sao đã nhận thức trừ trước, chẳng thấy bạn bè thân thích nào của Dương Thần xuất hiện cả, khó có được một người. Cũng khá là thuận mắt với cô e gái này, Lâm Nhược Khê khá là chủ động giúp đỡ.

– Tìm việc thì được, để xem em biết làm gì, em tốt nghiệp đại học rồi chứ?

Lâm Nhược Khê hỏi.

Dương Thần cười thầm, con bé kia từ bé đã đi theo bà nội đến Thục Sơn, chưa có cơ hội học đại học, có khi từ bé chỉ được một người duy nhất dạy về văn hóa, nhận thức. Dù sao Lâm gia có khi là tư bản đến nỗi dạy cho một đứa cháu gái như thế.

Nhưng không ngờ, Tuệ Lâm lại đột nhiên gật gật đầu, ánh mắt chớp chớp sáng ngời, chăm chú nói:

– Em có bằng tốt nghiệp đại học, em đi lấy cho chị xem.

Nói xong, không chờ Dương Thần nói gì, buông bát đũa xuống, vội vã chạy lên lầu.

Dương Thần vẻ mặt mờ mịt, chẳng biết sự việc diễn ra lại hoàn toàn không giống nhau. Cô gái này có thể có bằng tốt nghiệp đại học sao?

Lâm Nhược Khê nhìn thấy bộ mặt không tin của Dương Thần, nhíu mày nói:

– Em họ của mình tốt nghiệp hay không, anh cũng không biết sao? Anh làm anh trai kiểu gì vậy?

– Ơ… Thật là không biết.

Dương Thần vẻ mặt đau khổ.

Lâm Nhược Khê hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt dễ chịu hơn:

– May là có em ở đây, bằng không gặp kẻ như anh, một cô gái đơn thuần như vậy khẳng định bị anh hại.

Dương Thần bĩu môi, có chút tư vị, không phải nói sau nửa năm sẽ ly hôn sao? Cho dù có đi gặp gỡ ở ngoài, cũng là đã nói trước rồi, lại không phải cố ý gạt cô. Cô này sao lại nhìn mình tỏ ra khó chịu? Huống hồ trước nay hai người chẳng bao giờ nói đến thề non hẹn biển. Lúc Trước kết hôn đã nói là không can thiệp vào đời tư của nhau, chính mình lại làm ngược lại những lời đã nói, nhưng Dương Thần cũng biết là lúc này không nên lại làm phiền lòng Lâm Nhược Khê, cố ăn xong bữa cơm, không nói lời nào.

Chỉ lát sau, Tuệ Lâm mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình giống như một cục bông lon ton chạy xuống, đem theo tấm bìa chứng nhận màu đỏ, không biết gì đến trước mặt Lâm Nhược Khê, ngại ngùng nói:

– Đây là bằng chứng nhận của em, chị có thể xem qua một chút.

Lâm Nhược Khê không nghĩ là Tuệ Lâm có thể mang nhiều thứ xuống thế này, tùy ý cầm lấy xem, vẻ mặt trở nên có chút phấn khích.

Vài phần không hiểu giương mắt nhìn Tuệ Lâm, nhìn hai má núm đồng tiền kiều diễm của Tuệ Lâm như muốn lấy máu.

Vú Vương ở bên khuyên nhủ:

– Tiểu thư, đừng nhìn Lâm tiểu thư như vậy, làm cô ấy ngại.

Lâm Nhược Khê thu lại ánh mắt, hơi hơi thở dài nói:

– Không phải chị có ý xem em thế nào, chỉ có điều chị rất kinh ngạc, không ngờ em còn trẻ thế này, đã lấy được bằng thạc sĩ trường Thanh Hoa.

Vừa mới uống một ngụm canh, Dương Thần thiếu chút nữa phun cả canh ra, giương mắt nhìn thật kỹ chứng nhận trên tay Lâm Nhược Khê, làm sao có thể như vậy.

Xem ra Vân Miểu sư thái là dùng các mối quan hệ, để cấp cho cháu gái mình bằng cấp.

Lâm Nhược Khê tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng cầm trên tay lại là bằng chứng nhận thật, cũng khó mà nói gì, lại tùy ý lật trang, kỳ lạ hỏi:

– Em còn đạt được cả hạng nhất hòa tấu đàn tỳ bà, hạng nhất diễn tấu đàn cổ?

Trong đống giấy chứng nhận, rõ ràng là có hai trang giấy chứng nhận đàn tỳ bà và đàn cổ cả nước, cuộc thi Dorset.

Lần này Tuệ Lâm ngược lại không trầm mặc, thản nhiên nói:

– Đúng vậy, là năm em mười bảy tuổi, bà đưa em đi thi.

Hai giấy chứng nhận này là hàng thật, dù sao Vân Miểu sư thái cũng là lấy phương thức giáo dục truyền thống dạy dỗ cháu gái mình, Tuệ Lâm ngoại trừ luyện võ, cầm kỳ thi họa, mọi thứ đều tinh thông.

Chỉ có điều, ngoại trừ đặc biệt thời gian đi thi, thời gian khác, Tuệ Lâm là ở suốt trên núi học.

Ngay sau đó, Lâm Nhược Khê vẻ mặt càng ngày càng phấn khích, đống tài liệu trong tay Tuệ Lâm, còn có:

– “Giải nhất Đại hội thi đấu Hoa Hạ lần thứ ba”, “giải nhất cả nước đại hội thi đấu cờ vây lần thứ hai”, “Hoa Hạ thư pháp hiệp hội vinh dự sinh viên”, “Người quản lý vinh dự Hội liên hiệp văn nghệ sĩ Hoa Hạ”, “Hiệp hội nghệ thuật gia quốc họa tổ xử lý công việc vinh dự”, “đại hội vũ đạo thanh thiếu niên cả nước lần thứ bảy”…

Mãi đến cuối cùng, Lâm Nhược Khê quay lại xem hai trang bằng đại học kinh tế đại học Thanh Hoa và chứng nhận thác sĩ quảng cáo truyền thông. Ngược lại thấy có gì đó đè nén, nhưng không biết là cái gì, cô gái trước mặt này, cho dù kiêu ngạo như Lâm Nhược Khê, cũng cảm thấy xấu hổ, trong thân hình của cô gái nhỏ gái ấy, tiềm tàng sức mạnh khổng lồ như vậy, một thời gian có thể làm nhiều việc như vậy.

Tuệ Lâm thấy Lâm Nhược Khê không nói lời nào, hơi nao núng và lo lắng hỏi:

– Chị Lâm, có phải là không đủ không ạ, em… Em vẫn còn mấy tờ giấy chứng nhận nữa, nhưng đều là đứng thứ hai, nếu không em lấy mang đến nhé?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/08/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 12
Phần 96 Cừu tổng quản đánh Miêu Nghị bị thương nặng khi thấy bộ dạng thảm thương của hắn như lúc ra đi thì da đầu tê dại. Mặt Miêu Nghị không biểu tình, sang sảng nói: Hoàng bảo chủ, lâu không gặp. Lần trước được ưu ái, Miêu mỗ nhớ nhung ngày đêm không dám quên, hôm nay lại gõ cửa bái phỏng để đền đáp đây! Miêu Nghị mạnh mẽ tuyên bố sự trở về của mình. Hoàng Kình Thiên nhìn Miêu Nghị chằm chằm một lúc rồi phớt lờ, mắt nhìn phương xa sau lưng đám người đến, trông thấy một đống người nhanh chóng lao tới. An Chính Phong tu vi cao đã tới trước...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 6
Phần 96 Trong ba môn phái này, môn phái được Hàn Lập nhìn trúng trước tiên không phải là “Lạc Vân Tông” mà chính là môn phái luyện pháp khí nổi danh tu tiên giới “Bách Xảo Viện”. Tông phái này ngoại trừ về phương diện công pháp chính mình có chỗ độc đáo ra thì đệ tử phi thường thiện nghệ trong việc luyện chế các loại đẳng giai pháp khí, thậm chí nghe đồn trong môn phái còn ẩn dấu vài loại phương pháp luyện chế pháp bảo hàng đầu. Phù bảo “Càn Khôn Tháp” của Yến gia, đương thời Việt Quốc đệ nhất gia tộc cũng là nhờ vào phương pháp luyện chế pháp bảo này mà...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Lưu Phong – Quyển 3
Phần 96 “Bệ hạ biết rõ mình không sống được lâu nữa, cho nên muốn nhanh chóng chuẩn bị kinh phí, lương thảo cho việc viễn chinh. Khi cần thiết, người có thể cướp đoạt Thiên Thượng Nhân Gian của ngươi, sung vào quân đội. ” Ân quý phi thấp giọng nói. Lưu Phong biến sắc: “Người đường đường là nhất quốc chi quân, chẳng lẽ có thể làm ra chuyện như vậy?” “Phong nhi, ngươi căn bản không hiểu bệ hạ coi trọng việc viễn chinh như thế nào đâu. ” Ân quý phi nói: “Căn cứ theo phân tích của ta thì bệ hạ nhiều nhất là chờ thêm nửa năm nữa. Nếu Hộ Bộ và Nội vụ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng