Dương Thần - Quyển 4

Phần 52

Cánh cửa đập vào nhau, khiến Lâm Nhược Khê và mọi người đều Hướng về phía Dương Thần, thấy Tuệ Lâm không sao, họ cũng yên tâm hơn, không khí vẫn hết sức căng thẳng, nhìn bên ngoài Dương Liệt với dáng vẻ như hổ rình mồi.

Viên Dã đứng cách Dương Liệt không xa, nhìn thấy Dương Liệt quen quen, nghĩ lại lúc nãy Tuệ Lâm gọi “Dương Liệt”, Viên Dã càng thêm hoài nghi và quan sát kỹ hõn…

– Dương Thần, tốt nhất ngươi không nên xen vào chuyện người khác, đây là chuyện giữa ta và Tuệ Lâm, không cần ngươi nhúng tay vào, Dương Liệt vẫn hống hách như lúc trước nói.

– Bà nội cô ấy giao cho ta chăm sóc cô ấy, nên việc của cô ấy ta cần phải quan tâm, còn ngươi có thích hay không thích, điều này cũng chẳng liên quan gì đến ta. Chỉ là ta thấy cô ấy không muốn đi cùng ngươi, hơn nữa lại còn như muốn cầu cứu ta giúp đỡ, ta cũng chẳng còn lý do nào khác, vì thế, nếu như ngươi muốn làm gì thì hành động luôn đi, không cần phải nhiều lời.

Dương Thần mất hết kiên nhẫn, tên thanh niên này, xem ra còn nhỏ hơn hắn mấy tuổi, nhưng giọng điệu lại rất tự cao tự đại.

Dương Liệt hừ một tiếng:

– Ngươi nghĩ là ta không dám làm gì sao? Có phải ngươi nghĩ ngươi mạnh hơn ta, nên ta có thể sợ ngươi? Ta nói cho ngươi biết, trên đời này có rất nhiều những người tài giỏi, với khả năng tép riu của ngươi cả đời này cũng không có cỡ hội gặp họ đâu, đối với ta chỉ cần vài năm luyện tập thì ta cũng mạnh gấp vạn lần ngươi, đừng để lúc đó phải quỳ xuống cầu xin ta… ngươi đừng nghĩ ta không biết, ngươi nhất định có ý đồ đen tối muốn làm hại Tuệ Nhi, nếu không vô duyên vô cớ gì lại ra tay giữ cô ấy ở lại nhà ngươi chứ? Hơn nữa cô ấy với ngươi chẳng thân chẳng quen gì, ngươi định cho ta là tên ngốc sao?

Những lời nói này của Dương Liệt, đặc biệt là câu nói hắn không được gặp người tài giỏi bao giờ, khiến hắn nổi cáu, tên tiểu tử này đầu óc không minh mẫn nữa rồi.

Người đứng dưới mái hiên, chẳng lẽ nào ngươi không biết cúi đầu?

– Ngươi có tin là ngươi nói câu nói vừa nãy lại một lần nữa, ta sẽ cho ngươi biến khỏi thế giới này không? Trong đầu Dương Thần đã chủ định giết gã, mặc dù hắn thực sự không muốn giết người, nhưng loại người ngạo mạn cậy tài khinh người, vô lễ phép, nếu có sống thì cũng làm hại đến người khác.

Nghe thấy Dương Thần nói như vậy Thái Ngưng liền trau mày nói:

– Dương Thần à, anh không nên nóng vội, chỉ là cậu ta chưa biết thực hư thế nào thôi…

– Đúng vậy, Dương đại ca, đánh cho anh ta thấy khiếp sợ là được rồi, đừng giết người có được không… Tuệ Lâm biết được thực lực của Dương Liệt còn kém xa Dương Thần, nếu mà Dương Thần muốn giết thì Dương Liệt không còn đường mà thoát.

Dương Liệt vẫn tỏ vẻ hồn nhiên không hề sợ hãi, cười ha hả:

– Ngươi nghĩ ta không dám sao? Ngươi đã lộ nguyên bản chất xấu xa là có ý đồ đen tối với Tuệ nhi, Tuệ nhi ngây thơ nên mới bị ngươi mê hoặc, cuộc sống của ngươi như vậy giống như một tên súc sinh sống trong bóng tối…

Không cần đợi Dương Liệt nó hết câu, bóng dáng Dương Thần trong nháy mắt đã di chuyển đến trước mặt Dương Liệt rồi.

Nét mặt Dương Thần đằng đằng sát khí, giống như một đám mây đen kịt của những cơn mưa sấm chớp ùa đến, cả người giống như áp lực của cả bầu trời đè vào cơ thể Dương Liệt.

– Ngươi đáng phải chết…

Lời nó vừa dứt, cánh tay Dương Thần tung một chưởng vào trước ngực Dương Liệt.

Dương Liệt cũng không hề nghĩ tới nếu Dương Thần ra tay thì hắn không để cho đối phương kịp phản ứng.

Khả năng ra tay nhanh như chớp của Dương Thần, khiến Dương Liệt không kịp phản ứng, đến nối khi bị ăn một chưởng mà trên môi hắn vẫn chưa kịp tắt nụ cười mỉa mai Dương Thần lúc trước.

Bịch!

Một âm thanh vang lên, cơ thể Dương Liệt như đứt đoạn bay ra với tốc độ cực mạnh, bay xa đến độ vài mét, còn trao đảo rồi mới hạ cánh trên thảm cỏ xanh.

Trên thực tế, sức mạnh của Dương Thần chỉ có thể làm đối thủ bay với cự ly cực ngắn, nhưng cơ thể Dương Liệt bay xa đến như vậy, cũng là vì Dương Thần dùng hết cả nội lực tung ra một chưởng, vì thế cơ thể Dương Liệt mới bay xa đến vậy, như vậy cũng đã đủ để đe dọa người rồi.

Dương Liệt hộc ra máu tươi, mắt mở trừng trừng, không thể tin nổi, tay run rẩy chỉ vào Dương Thần…

– Ngươi… Ngươi… Dám…

Dương Liệt không kịp nói hết câu, gã mới phát hiện lục phủ ngũ tạng của gã như bị bom phá hủy, dây thần kinh và các mạch máu bị cuồng loạn, khiến gã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ánh mắt Dương Thần lạnh lẽo như khối băng đá, toàn thân như đắm chìm trong bóng tối, mắc dù bên ngoài mặt trời vẫn chiếu những tia nắng le lói, nhưng chỗ Dương Thần đứng là một khối âm u.

– Ồ, ngươi có thể trụ nổi chưởng này của ta mà không chết, xem ra khả năng của ngươi cũng khá đấy chứ, Dương Thần cười lạnh nhạt, tiếp tục bước đến gần Dương Liệt.

Thái Ngưng sợ quá, cô cũng không nghĩ là Dương Thần nói đánh là sẽ đánh.

Chưởng vừa rồi, nếu như đánh vào cô, cô nghĩ rằng không chỉ một mình cô mà có đến ba người như cô cũng có thể chết rồi, nhưng tên Dương Liệt kia vẫn chưa chết, quả nhiên công lực của gã khác xa cô.

Nhưng, tuyệt đối không thể để gã chết như vậy được.

Thái Ngưng nhanh chóng chạy đến trước mặt Dương Thần, ngăn cản Dương Thần tiến đến chỗ Dương Liệt:

– Dương Thần à, đủ rồi đấy, anh không được giết cậu ta, anh mà giết cậu ta là có chuyện đấy.

Lâm Nhược Khê lúc này mồn cũng há hốc, đặc biệt là Viên Dã và Đường Đường, mặc dù cũng nghe về sức mạnh của Dương Thần, nhưng họ cũng không nghĩ tới Dương Thần lại dũng mãnh đến mức này.

Lâm Nhược Khê không nói được câu nào, sắc mặt trắng bệch, trước mắt Dương Thần có giết người hay không cô cũng không để ý được nữa, chỉ là, cô vừa nghe thấy Dương Liệt gọi Tuệ Lâm – Lâm Tuệ?

Lâm Nhược Khê lặng nhìn về phía Tuệ Lâm một sắc mặt lo âu, lâm vào trầm tư…

– Tránh ra.

Dương Thần hững hờ nhìn Thái Ngưng người đang ngăn cản hắn:

– Cô cũng biết là cô không cản được tôi mà.

Thái Ngưng cắn chặt răng, ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết, nhưng có chút như van nài cầu xin Dương Thần:

– Dương Thần… đừng như vậy nữa có được không, thật sự là không thể để cậu ấy chết được…

– Vì sao?

Dương Thần cười lạnh lùng hỏi.

– Gia đình cậu ấy không phải tầm thường, nếu như cậu ấy mà có mệnh hệ gì thì anh…

– Tôi làm sao? Ai có thể gây khó dễ cho tôi? Dương Thần cười ha hả nói:

– Đã quá tam ba bận nhẫn nhịn rồi, đã thế lại còn vô lễ không biết lường sức mình, ngu xuẩn, chết cũng đáng, để nó sống thì có lợi gì?

Dương Liệt nằm trên thảm cỏ phía sau, nghe thấy Dương Thần nói vậy tức giận hộc ra máu, chỉ tay Dương Thần mở miệng:

– Ngươi dám sỉ nhục ta…

Vẻ mặt Thái Ngưng như tái xanh lại, cái tên kia, quá ngu ngốc đến nước này rồi mà còn như vậy?

Quả nhiên, Dương Thần không cần phí thêm lời nữa, tiếp tục gạt Thái Ngưng sang một bên, Thái Ngưng ngơ người không ngăn cản lại được.

Dương Thần tiến thêm một bước, đã đứng ngay trước mặt Dương Liệt nhìn Dương Liệt với ánh mắt tràn đầy sát khí:

– Ta thích ánh mắt kiểu như thế này của ngươi, có giết ngươi ta cũng cảm thấy dễ chịu, nói xong, một chân hắn đạp lên đầu Dương Liệt.

Nhưng, chân hắn giơ lên chưa kịp đến đầu Dương Liệt, thì cơ thể hắn đột nhiên quay lại, chân đá hướng lên trời.

Bịch!

Một âm thanh lại vang lên, giống như một quả bom nổ giữa không trung.

Chỉ thấy một bóng dáng màu xám, xuất hiện từ trong không trung, dùng chân đọ sức với chân Dương Thần sau một hồi mới hạ xuốn phía sau Dương Liệt.

Bóng dáng màu xám lập tức lôi Dương Liệt về phía sau gã, lúc này mọi người mới nhìn rõ gã.

Đúng là một gã có tuổi mắc chiếc áo choàng màu xanh, mái tóc hoa râm, nhưng trông rất khí phách, làn ra trơn bóng, cũng không rõ tuổi tác, xuất hiện với vẻ mặt rất nghiêm trang, nhìn vào Dương Thần.

Thái Ngưng nhìn thấy người đến, lúc đầu cũng hơi sửng sốt, sau đó như nghĩ một cái gì đó rồi giật mình, cô đột nhiên mỉm cười thở phào nhẹ nhõm, không phải lo nghĩ nữa, dựa vào tay cơ vị tiền bối này cũng có lẽ ngăn cản được Dương Thần?

– Sư phụ…

Dương Liệt kêu lên, nhìn thấy người đến, gã cảm thấy vô cùng vui mừng.

Lão cúi xuống điểm lên những huyệt đạo trọng yếu trên cơ thể Dương Liệt, rồi mới đứng lên tiếp tục đối mắt với Dương Thần:

– Người còn trẻ tuổi nên khoan dung mà độ lượng, đồ nhi nhà ta vẫn còn nhỏ tuổi, mà ngươi đánh nó dã man như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết coi trọng mạng sống của một con người sao?

Lão già chau mày hỏi.

Dương Thần cảm thấy thích thú nhìn lão làm xong việc, hắn vừa như cảm thấy một lực vô cùng mạnh mẽ đánh vào hắn, mặc dù bản thân có thể chống cự lại được, nhưng ít nhiếu cũng bị thương, vì thế hắn muốn đối thoại với lão một lúc.

Dương Thần không ngờ sẽ có cơ hội gặp được người có thể đấu với hắn, lúc đó hắn cười chế nhạo:

– Nó còn trẻ tuổi, tôi cũng không phải là đã già, nếu như không động đến tôi, tôi cũng không thèm ra tay, là đồ đệ của ông, ông không nghĩ là ông phải có trách nhiệm quản cho chặt sao, lại còn đến đây nói những lời này làm gi?

– Đồ nhi nhà ta có chỗ nào không phải, mà ngươi ra tay dã man như vậy chứ…

Ánh mắt lão rất sáng:

– Theo như quan sát của ta, võ công của ngươi đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, với võ công như vậy ta cũng không thể đấu được, mặc dù cũng không biết tuổi tác của ngươi ra sao, tuổi còn trẻ rất có bản lĩnh, nhưng năng lực càng mạnh, trách nhiệm càng lớn, ngươi có bản lĩnh như vậy, hà tất gì phải so đo tính toán với đồ nhi nhà ta?

Nghe câu nói này, vẻ mặt Dương Thần dường như cũng không để ý, mà Thái Ngưng và Dương Liệt thấy vô cùng ngạc nhiên, Thái Ngưng không ngờ được là Dương Thần luyện công đã đạt được cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn trong truyền thuyết thường nói như vậy, chả trách sức mạnh của hắn lại dũng mãnh đến vậy, còn Dương Liệt không thể tin khi nghe thấy ngay cả sư phụ của gã cũng không phải là đối thủ của Dương Thần.

Bản thân gã vẫn còn nghĩ có sư phụ gã ra tay, thì nhất định thắng được Dương Thần, những câu nói hôm nay của lão đã khiến gã dập tắt mộng đẹp, cuối cùng gã mới ý thức được gã có thể sẽ chết trong tay Dương Thần.

– Lão già, ông đừng nghĩ ông có thể phá tôi một chưởng, là tôi không thể giết ông, nói cho ông biết, đồ đệ của ông đã đến chọc tôi, hôm nay nếu ông còn nhiều lời tôi sẽ giết luôn cả hai.

Dương Thần thấy lão già này nói cũng có đạo lý, nên hắn không thanh toán lão, muốn đánh thì đánh, muốn cứu người thì cứu ông còn nhiều lời làm gi?

Trên thế giới này vốn dĩ không có hai từ bình đẳng, cuối cùng, sức mạnh sẽ mãi mãi là những hành động, chẳng thể là lý luận đạo đức gì hết, tin tưởng thượng đế có công bằng, ai tin thì kẻ đó là đồ ngu xuẩn.

Nhưng đúng lúc này, Viên Dã đang đứng nhìn Dương Liệt như nghi ngờ gì đó liền chạy lại trước mặt Dương Liệt, lên tiếng hỏi:

– Anh là thiếu gia của Dương gia, có phải là anh họ Dương Liệt không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 04/09/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hướng Nhật – Quyển 5
Phần 52 Hướng Nhật đã tham gia vào hôm thứ bẩy nên cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh vào hôm chủ nhật không cần hắn tham gia nữa, hắn chỉ cần an tâm chờ đợi thành tích rồi sau đó đi lĩnh thưởng là được. Điều này chính là mong muốn của hắn, vì hắn cũng không ưa náo nhiệt lắm, chỉ thích làm việc mình thích mà thôi. Do nam nhân không đi đâu cả nên mấy vị đại tiểu thư cũng ở nhà. Bất quá cùng ở nhà xem TV mãi cũng nhàm chán, các nàng liền chơi mạt trượt vui quên thời gian, say mê đến nỗi không ai còn muốn đứng lên nữa. Hướng Nhật...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Nữ sinh Quỳnh bị hiếp - Tác giả The Kid
Ở thành phố Hồ Chí Minh, tại một trường trung học phổ thông, có 5 tên học sinh nam dâm đãng. 5 tên con trai này đều độc thân, thích coi truyện sex và phim sex, nên chúng rất thèm con gái. 5 tên con trai bàn nhau kế hoạch bắt nữ sinh trong trường để hiếp dâm. Và chúng nhắm tới Quỳnh, cô gái đang học chung lớp 12A3. Lớp học 12A3 có hơn 30 học sinh nam, nhưng chỉ có 2 học sinh nữ, đó là Quỳnh và Iris. Quỳnh là một cô gái xinh đẹp, phải nói đây là hot girl của trường, học giỏi, được nhiều người theo đuổi. Còn Iris, khi nghe đến cái tên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Mùi vị quê hương
3 trong số này là người thuộc các dân tộc thiểu số, đa phần...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng