Dương Thần - Quyển 6

Phần 22

Một giờ sau đó, trong căn phòng của một bệnh viện thuộc trung tâm thành phố Paris, Dương Thần và Lâm Nhược Khê đứng cạnh giường bệnh mà bé Harry đang nằm và canh chừng cậu bé, sau khi nhận được tin, mẹ Harry vội vàng đến.

Trải qua sự kiểm tra của bác sĩ, cuối cùng nguyên nhân hôn mê của Harry được xác định là do thiếu máu, trên thực tế, bác sĩ cũng không thể đưa ra kết quả chẩn đoán khác.

Lúc này Harry đã tỉnh lại, nhìn thấy mẹ mình nước mắt lưng tròng, cậu mới nhỏ tiếng nói:

– Mẹ à, không được khóc! Cha ghét nhất những đứa trẻ khóc nhè, nếu mẹ khóc, cha sẽ không yêu mẹ nữa đâu.

– Ừ, mẹ không khóc nữa.

Người phụ nữ lau lau khóe mắt, nở nụ cười, quay đầu lại nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê đang đứng bên cạnh rồi nói:

– Thật sự rất cảm ơn hai người, Harry nhà chúng tôi từ trước tới nay đều khỏe mạnh, không biết tại sao lại thành ra thế này.

Dương Thần nói:

– Đây không phải là vấn đề lớn, bác sĩ nói sẽ không có di chứng nào, đứa bé nào lúc nhỏ cũng có chút bệnh vặt, sau này chú ý sức khỏe là tốt thôi.

Lâm Nhược Khê nhìn trộm Dương Thần, cô đương nhiên sẽ không tin Harry thật sự lại đột ngột thiếu máu, nhưng cũng đại khái hiểu nguyên nhân mà Dương Thần phải che giấu, chỉ có điều nhìn thấy lời nói dối của Dương Thần không chút biến sắc mà trong lòng cô có chút phức tạp.

Người phụ nữ kia như nhớ ra điều gì, bèn nói với Harry:

– Harry à, cô chú đã cứu con, con cũng phải cảm ơn họ một tiếng.

Harry không nhớ rõ điều gì, trong đầu cậu bé chỉ là hình ảnh mơ hồ trên đường, vì vậy không có gì sợ hãi, hiền hòa nói:

– Cảm ơn chú, cảm ơn chị.

Giọng nói của Harry nhẹ nhàng, dù sao cậu cũng chưa bình phục hẳn.

Dương Thần nghe thấy vậy liền thấy ngứa răng, không phải là mẹ nó bảo nó gọi bằng cô chú sao, sao lại đổi thành chị chứ?

Hốc mắt Lâm Nhược Khê đỏ ửng lên, nhìn về phía trước bằng ánh mắt thương hại, cô xoa khuôn mặt trẻ con bầu bĩnh của Harry.

– Harry thật là ngoan.

– Thưa cô Lâm và ông Dương, cha của Harry rất bận rộn nên ít khi về nhà, vốn dĩ phải gọi ông ấy đến để cảm ơn hai người nhưng bây giờ tôi không liên lạc với ông ấy được, chi bằng hai người đừng đi vội, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, tôi mời hai người đi tới nhà hàng Pháp ở gần đây.

Người phụ nữ tha thiết nói.

– Không cần đâu, bác sĩ nói nếu Harry muốn nhập viện thì ngày mai phải kiểm tra thêm, vậy hay là bà ở đây chăm sóc Harry, hai người bạn của chúng tôi đang đứng bên ngoài, cũng không tiện cho lắm.

Lâm Nhược Khê nói.

Người phụ nữ cảm thấy khó xử, cuối cùng đành phải xin lỗi:

– Nếu đã như vậy thì chỉ có thể nói lời cảm ơn thôi.

Lâm Nhược Khê hé miệng cười, hàm ý là không có gì cả, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, liền cầm cái túi của mình, lấy ra một bó hoa màu tím mà trước kia mua từ tay của Harry.

Vì đóa hoa được bày biện quá lâu nên có chút ủ rũ nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài.

– Đóa hoa này, chị để ở đây, tặng cho Harry, mong Harry sớm bình phục.

Lâm Nhược Khê đem đóa hoa đến bên cạnh giường của Harry.

Harry chớp mắt nói:

– Nhưng đóa hoa này đã bán cho chị rồi, em không thể nào lấy lại được.

– Nếu đã là của chị thì chị muốn tặng cho em, có sao đâu.

Lâm Nhược Khê nói.

Lúc này nghe tới từ “bán”, người phụ nữ kia tò mò hỏi:

– Thưa cô Lâm, nghe cô nói như vậy thì chẳng lẽ những đóa hoa diên vĩ này là do Harry bán cho cô sao?

Lâm Nhược Khê giật mình, cô không biết cụm từ “Hoa diên vĩ”, vì vậy cô liền nhìn Dương Thần đang đứng bên cạnh.

– Đây kỳ thật là hoa diên vĩ, quốc hoa của nước Pháp.

Dương Thần dịch lời nói sang tiếng Trung.

Lâm Nhược Khê nghe xong liền lặng yên lầm bầm một mình rồi cười nói:

– Vì muốn mua cho cha Harry đôi vớ mà cậu bé đã bán đóa hoa này cho tôi, có lẽ cậu bé cố ý giấu bà nhưng không phải là chuyện xấu, mong bà đừng bận tâm.

Người đàn bà kia thở phào nhẹ nhõm.

– Bình thường cha nó ít khi ở nhà, bận tới nỗi thậm chí một tuần chỉ có thể gặp một lần, tôi cũng không thể lúc nào cũng trông chừng nó, chuyện này là lỗi ở chúng tôi, đương nhiên không thể trách Harry được.

Nói chuyện vài câu, Harry đã ngủ trên giường rồi, thân hình bé nhỏ bị cướp đi không ít máu, cũng không thể nào bình phục nhanh như vậy được.

Mặc dù Lâm Nhược Khê có chút không đành lòng nhưng cũng không biết có thể ở lại được bao lâu, vì thế đành tạm biệt người phụ nữ, nói ngày mai sẽ lại tới thăm Harry rồi cùng với Dương Thần rời khỏi phòng bệnh.

Lúc đi trên hành lang của bệnh viện, Lâm Nhược Khê thì thầm:

– Hoa diên vĩ, thì ra loài hoa này có cái tên đẹp như vậy.

Dương Thần nói một cách thần bí:

– Bà xã à, em có biết Hoa diên vĩ tượng trưng cho điều gì không?

– Ra vẻ bí ẩn gì vậy?

Lâm Nhược Khê không hài lòng mà liếc Dương Thần một cái.

– Thích nói thì nói đi, không nói thì thôi, chẳng lẽ em không biết tự mình tìm hiểu à?

Dương Thần hứng khởi nói:

– Thật sự là không có tình cảm gì.

– Đúng, em là người không có tình cảm, anh chơi trò tình cảm với những người phụ nữ khác cũng giống như từ nhỏ em đã quen với tính xấu đó rồi, cả đời này cũng không sửa được.

Lâm Nhược Khê lãnh đạm nói.

Dương Thần cảm thấy bất đắc dĩ, người phụ nữ này do kiêu ngạo hay do tới thời kỳ sinh lý vậy? Hắn tuyệt đối không tưởng tượng ra được, Lâm Nhược Khê lại đang rối rắm về “Nói dối công lực” của hắn. Nhìn thấy Dương Thần nói dối không chớp mắt, Lâm Nhược Khê luôn cảm thấy tên này lừa gạt mình, không chịu hối cải, cô cảm thấy rất buồn.

– Iriste là tên La – tinh của hoa diên vĩ, nghĩa là cầu vồng, nó có rất nhiều màu. Trong tiếng Pháp nó còn có nghĩa là “Hoa ánh sáng”, vì vậy tặng đóa hoa này cho Harry là vô cùng thích hợp.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược Khê nửa tin nửa ngờ nói:

– Vậy thì tại sao buổi trưa lúc mua hoa, anh không nói cho em biết?

Dương Thần bĩu môi:

– Thằng nhóc đó gọi em là chị, gọi anh là chú, anh còn có tâm trạng để kể chuyện về hoa sao?

Lâm Nhược Khê giật mình, còn có một chút khác biệt, thì ra tên này còn để ý đến cách xưng hô sao? Cô cảm thấy buồn cười, cuối cùng cũng vui lên rất nhiều.

– Đúng rồi, lúc nãy trong phòng bệnh em có nói là ngày mai vẫn sẽ đến thăm Harry, không lẽ bảo bối của anh không muốn xem buổi lễ công bố nữa à?

Dương Thần tò mò hỏi.

Lâm Nhược Khê nghe thấy cách xưng hô buồn nôn đó của Dương Thần, mãi đến bây giờ cô vẫn cảm thấy không được thoải mái, may mà tên này chỉ kêu lén vậy thôi, nếu không cô sẽ bóp cổ hắn.

– Buổi trưa xem buổi lễ công bố, tới chiều dành thời gian đi thăm Harry, em không có hứng thú với mấy cái thương hiệu của chiều ngày mai.

Lâm Nhược Khê giải thích.

Dương Thần gật đầu, sờ cằm nói:

– Anh muốn nói trước với em một chuyện, chiều ngày mai anh phải đi ra ngoài giải quyết một số việc. Sáng nay một người bạn cũ đến tìm anh, giải quyết chuyện đó xong có thể rất trễ, thậm chí sáng sớm ngày mốt mới xong, anh muốn nói trước với em như vậy để em khỏi lo lắng.

Lâm Nhược Khê nghe xong, nhớ tới việc Solon xuất hiện vào buổi sáng nay, cô rất muốn hỏi Dương Thần có phải chuyện đó rất nguy hiểm không, nhưng khi lời nói vừa tới miệng thì cô thản nhiên nói:

– Ai thèm lo lắng cho anh, anh thích làm gì thì cứ làm, anh không có ở đây em càng thấy yên tĩnh.

Dương Thần cười khổ, sớm biết rằng là kết quả này.

– Không lo lắng là tốt rồi, anh cũng không có ý khác.

Quả thật Lâm Nhược Khê có chút hối hận nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu hồi được, chỉ có thể giữ vẻ mặt như không có chuyện gì rồi cùng Dương Thần đi ra khỏi cổng bệnh viện.

Mới đi ra bệnh viện một khoảng không xa thì trong mắt Dương Thần lóe lên một tia nghi ngờ, hắn dừng bước, xoay người nhìn, phía sau là cổng bệnh viện vắng vẻ, không một bóng người.

– Sao vậy?

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần đuổi không kịp, cô quay đầu lại hỏi.

Dương Thần xoay người lại, cười nói:

– Không có gì cả, chỉ là đang nghĩ, ngày mai em có nên mua một ít quà tặng Harry hay không, gặp phải chuyện như vậy ở nước Pháp cũng coi như là một mối lương duyên.

Mắt Lâm Nhược Khê sáng ngời.

– Về chuyện này xem như anh thông minh, ngày mai em sẽ mua cho nó một ít đồ chơi và đồ ăn thật ngon.

Dương Thần cười cười gật đầu, hai người lập tức trở về chỗ để chiếc xe Maybach.

Nhưng vừa mới đi đến trước xe thì Dương Thần lập tức ngăn cản Lâm Nhược Khê mở cửa xe.

– Làm sao vậy?

Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần bằng ánh mắt khó hiểu.

Dương Thần nở nụ cười quái dị, đưa tay ra vỗ vỗ cửa xe.

Khoảng hai phút sau đó, cửa xe sau khi được mở ra, có một mùi hương bay ra từ trong xe, trong nháy mắt mùi hormone đã cuốn vào mũi hai người.

Lâm Nhược Khê mở to đôi mắt đầy nước, trong một lúc sắc mặt xinh đẹp của cô đã chuyển sang màu hoa anh đào.

Chỉ thấy anh em liều mạng Stern và Alys quần áo không chỉnh tề mà ôm nhau, tóc tai rối rắm, trên trán còn lấm tấm những giọt mồ hôi.

Nút áo sơ mi của Stern đều đã rớt ra, trên mặt đầy những dấu môi hôn và dấu răng cắn, phía dưới dây kéo quần còn chưa kéo lên.

Alys không chịu nổi, trên khuôn ngực lớn trắng như tuyết không ngờ còn lưu lại một số dấu vết khiến người ta thẹn thùng, chiếc váy đã được cởi, đôi tất cũng đã bị rút ra, ném lên trên ghế, còn cái được vứt ở đằng kia chính là quần lót của phụ nữ.

Đôi mắt Alys đẹp như hoa đào, ả kéo kéo trâm tóc, khuôn mặt giống như mây đỏ, cũng không biết là do mắc cỡ hay do vận động mạnh, ả cười khanh khách:

– Đã làm phiền hai người phải đợi lâu, bây giờ hai người có thể vào được rồi.

Nếu nhìn thấy trường hợp như thế này mà vẫn không biết lúc nãy trong xe xảy ra chuyện gì thì Lâm Nhược Khê thật là một người ngây thơ, ngốc nghếch.

– Tôi nói với hai người, các người làm chuyện đó trong xe, tôi không có ý kiến nhưng nhớ xóa hết những dấu vết đó đi, tránh để sau khi trả lại xe, người khác cho rằng đó là mùi hương do tôi và vợ tôi để lại, như vậy thật quá phóng túng, không phải là phong cách của tôi, mùi của vợ tôi rất tinh khiết…

Dương Thần nói.

Lúc này một tay Lâm Nhược Khê đánh vào sau lưng Dương Thần.

– Đừng nói nữa, anh không thấy xấu hổ à?

– Trước hết là anh em ruột mà lại làm ra chuyện này trên xe, mặc dù tôi biết các người là những kẻ loạn luân nhưng không phải là không biết kiềm chế chứ?

Tên Dương Thần vô lại kia còn có thể hợp tình mà khiến người ta thu dọn tàn cuộc lại còn nói ra những lời nói đáng xấu hổ như vậy.

Ngồi trở lại trong xe, tim cô vẫn đâp thình thịch, mặt vẫn đỏ, cô nhìn kỹ thấy từ phía kính chiếu hậu, anh em Stern vẫn tình chàng ý thiếp, tim cô sắp vỡ mất rồi.

Đây là những người gì vậy? Buổi trưa suýt bị những quái vật đó hại chết rồi, mặc dù không biết chuyện đó như thế nào, Dương Thần đã cứu tất cả mọi người nhưng thần kinh của anh em nhà họ thật có vấn đề, chẳng hỏi gì mà chỉ lén quay lại xe làm cái chuyện đó mà thôi.

Lâm Nhược Khê tưởng rằng do tính cách cô, không hỏi những người cô gặp lúc trưa là như thế nào là thường, nhưng còn anh em Stern cũng phải hỏi rõ mới được, nhưng lúc này, cô mới phát hiện vốn dĩ không thể lấy Logic bình thường mà nghĩ việc của ba người kỳ lạ trong xe.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 12/09/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Phần 22 Tiêu Thanh Tuyền vùi mặt vào lòng hắn, mặc cho hắn bế mình, gò má nóng ran, toàn thân bủn rủn. Hai người tuy đã kết làm phu thê, Tiêu tiểu thư cũng đã có thai, nhưng vì ý trời trêu người, cả hai cũng chỉ có một lần thân thiết trên núi, ngoài ra không hề tiếp xúc nào nữa. Tiêu tiểu thư thẹn đỏ ửng mặt, ôn nhu nói: Con người chàng, vẫn cứ vô lại như thế. Nàng giãy mình thoát khỏi vòng tay Lâm Vãn Vinh, thận trọng đắp chăn lên cho Lý Hương Quân, lúc này mới chuyển người nắm lấy tay Lâm Vãn Vinh, cười duyên dáng. Vì nghĩ tới sự...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Hạ Thiên – Quyển 3
Phần 22 Một người đẹp mặc bikini đánh người, tin chắc có rất ít người được nhìn thấy, mà một người đẹp đánh một đám người, đây chắc chắn chưa từng người nào được gặp. Lần này trên bờ cát một hòn đảo giữa hồ có rất nhiều người may mắn được nhìn tình cảnh này, tất nhiên trong số những người này có cả những kẻ không may bị đánh. Những tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, vài chục người vây quanh Hạ Thiên và Liễu Mộng lập tức bị trúng chiêu trong vài phút, kẻ nào nhẹ cũng chỉ bị gạt ngã hoặc trúng đấm lui về phía sau, nặng thì bị đánh gãy mũi sưng má...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Miêu Nghị – Quyển 28
Phần 22 Đại nhân... Bên trong khách sạn, Như Sương mở cửa nghênh đón lời nói vừa ra khỏi miệng, Từ Đường Nhiên mới vừa chui vào lập tức chận miệng của nàng, trực tiếp đẩy tới giường lột sạch tiến hành làm việc. Vị Từ đại nhân này đã biết nội tình rồi, hiểu được hai người sớm hay muộn gì đều sẽ phải trở mặt, hoàn toàn là nắm lấy cơ hội mất hồn thêm một lần thì tính toán một lần, đấy chính là ý nghĩ của tiểu nhân. Mây mưa xong ngừng nghỉ, nghỉ xong mưa móc tiếp, mãi cho đến khi chơi đùa không nổi nữa rồi, Từ Đường Nhiên mới dừng tay, lấy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng