Dương Thần sửng sốt, chả lẽ là núi Olympus còn có thật giả nữa sao.
Nhưng Dương Thần biết rằng Yến tam nương hỏi như vậy tất nhiên là có nguyên nhân. Vì thế Dương Thần không ngừng điểm lại mọi việc trong đầu, ngoại trừ núi Olympus của Hy Lạp còn có ngọn núi nào tên giống thế?
Trong đầu Dương Thần có bản đồ thế giới, tất cả các dãy núi trên thế giới đều biết. Nhưng, tìm hiểu qua một lần, đều không tìm ra ngọn núi thứ hai có tên Olympus.
Dương Thần nghi ngờ hỏi:
– Yến bà bà, ngọn núi bà nói là ngọn núi nhỏ ở xó xỉnh nào tôi làm sao biết được.
Yến Tam Nương hình như cười, có chút thích thú, giơ một ngón tay chỉ lên trời.
Dương Thần ngửa đầu, nhìn lên bầu trời, không thấy mặt trời, buồn bực nói:
– Trời, có ý gì?
Nhưng ngay sau đó, trong đầu Dương Thần đột nhiên giật mình, nói:
– Chẳng lẽ… Bà nói là núi Olympus trên sao hỏa?
– Đúng vậy.
Yến Tam Dương gật đầu cười đáp.
Dương Thần nhếch môi, đứng sững lại, cũng không biết nên khóc hay nên cười.
Nếu là người biết rõ thiên văn tất nhiên sẽ biết, trong hệ Mặt trời, ngoài Trái đất có núi Olympus còn có một ngọn núi tên như thế ở bên ngoài.
Núi Olympus trên sao Hỏa, cho đến nay chính là ngọn núi lửa lớn nhất trong hệ Mặt trời.
Nó giống như một tấm chắn lớn, diện tích chân núi lớn hơn nước Anh. Độ cao gấp ba lần đỉnh Everest.
– Yến bà bà, bà không phải là muốn nói với tôi, các thần của núi Olympus thật ra là từ núi Olympus trên sao Hỏa đến?
Dương Thần lắc đầu thở dài:
– Nếu quả thực như thế, bọn họ không phải là người ngoài hành tinh sao?
– Người ngoài hành tinh?
Yến Tam Dương gật gật đầu, nói:
– Nói như vậy cũng được, chỉ là người Trung Quốc chúng ta quen gọi họ là dị chủng thôi.
Dương Thần nhìn vẻ mặt thản nhiên của Yến Tam Dương, mãi không nói nên lời:
– Thật sự là sao hỏa? Các vị chư thần là người sao hỏa sao?
Dương Thần cảm thấy, đối với hiểu biết về khoa học viễn tưởng và phim ảnh của mình với việc này có chút mơ hồ. Có thể thấy, những điều xảy ra trên người hắn còn mơ hồ so với khoa học viễn tưởng. Giờ lại có các thần người sao Hỏa.
Yến Tam Dương thấy vẻ mặt kỳ lạ của Dương Thần, biết Dương Thần khó chấp nhận. Thở dài lắc lắc đầu. Mới từ từ giải thích. Bà được biết từ sư phụ, đời đời truyền nhau từ xưa đến nay.
…
Từ hàng vạn năm trước. Trên trái đất có loài người đầu tiên. Trong thời kỳ trí tuệ chưa phát triển, còn thường gọi là người nguyên thủy.
Mà ở Trung Quốc, đã có một nhóm người, có thể là gặp phải một hoàn cảnh đặc biệt, sớm có trí tuệ. Và trên mặt đất đầy nguy hiểm, đã hiểu được quy luật của tự nhiên, đã sáng tạo ra một con đường tu hành để đi.
Có thể thấy là mỗi địa điểm là một khí hậu khác nhau. Cũng có thể là vận may, cứ như vậy, một nhóm người nhỏ trong cả nhân loại, đã bắt đầu hình thành một nền văn minh ở Trung Quốc.
Nói một cách dễ hiểu, những người này chính là nguồn gốc nền văn minh Trung Hoa. Trong truyền thuyết vẫn gọi là tiên và thần. Chỉ là theo các dị bản truyền lại thì mỗi thứ một vẻ. Nhưng xét đến cùng, thì chính là có một đám người như vậy.
Thuận lợi chính là ý trời, cố gắng tu luyện cũng không can thiệp nhiều đến các mặt khác phát triển khác của xã hội nguyên thủy. Với bọn họ, trời đã sắp xếp như thế, tất nhiên là có ý đồ nhất định. Bọn họ chỉ cần cố gắng tìm kiếm để một ngày kia có thể hiểu được ý nghĩa tồn tại của mình.
Ngày tháng trôi qua, mấy ngàn năm sau, rốt cuộc có một ngày, nhóm người đó gặp sự thay đổi của trời đất.
Lúc đó tầng khí quyển của Trái đật đột nhiên giống như mưa sao, rơi xuống vô số các vật màu sáng. Rơi xuống khắp thế giới, nhưng đa số là xuống Châu Á.
Tổ tiên của người Trung Quốc không biết những vật màu sáng đó là gì. Mãi đến sau này, một số được tìm thấy ở Trung Quốc. Những người này mới biết, đó là một số ít người mặc trang phục quái dị, bên trong chính là con người.
Những người này cực kỳ cao ngạo, dường như rất coi thường những người nguyên thủy trên trái đất.
Những người nguyên thủy nhìn thấy những người từ trên trời rơi xuống, lập tức coi như Thần Minh để cúng bái. Trên thực tế, bọn họ cũng không biết Thần Minh là cái gì. Chỉ là vì nhân loại có bản năng kính sợ ông trời, cho nên, đối với người từ trên trời xuống cũng kính sợ.
Nhưng những người khác từ ngoài đến này, cực kỳ ác cảm với người nguyên thủy trên trái đất. Thấy loài người nguyên thủy trí tuệ cực kỳ thấp, dường như cảm thấy không có giá trị lợi dụng gì. Liền bắt đầu tiến hành giết hại. Thà rằng giữ lại các con vật, cũng không giữ lại loài người nguyên thủy.
Dù sao, động vật có khả năng sinh sản, có thể so sánh với loài người mạnh mẽ. Bọn họ thấy, động vật đáng để chăn nuôi. Còn hơn là lãng phí đồ ăn cho loài người thấp kém.
Nhìn thấy những người từ bên ngoài đến giết hại người của tộc mình, những người tổ tiên của người Trung Quốc đã tránh xa trần thế cuối cùng tức giận.
Bọn họ đã tu luyện hàng ngàn năm, đều đã luyện thành công việc nắm giữ uy lực của trời đất. Vừa ra tay đã làm cho đám người kiêu ngạo, ngông cuồng ngoại tộc kinh sợ, số bị giết chết, số lẩn trốn, cuối cùng phải chạy ra khỏi lãnh thổ đất Trung Quốc.
Tổ tiên của người Trung Quốc cũng thấy, những người di tộc này có khả năng đặc biệt, họ có thể sống ở hai không gian. Hơn nữa, sau khi cơ thể bọ bị hủy, còn có thể thông qua thần thức nhập vào một không gian quỹ đạo kỳ diệu. Nếu không sai, đã làm ra một năng lực đặc biệt, ngưng tụ giữa hai lần tái sinh.
Chỉ có điều, ngược lại với tổ tiên của người Trung Quốc, nhóm dị tộc này không có nhiều bản lĩnh. Dù sao, nguồn gốc của nhóm dị tộc này, chính là hình thức vận dụng lực lượng của trời đất. Căn bản chính là một sức mạnh một trời một vực.
Sau khi thấy người dị tộc tàn ác với người trái đất. Tổ tiên của người Trung Quốc cho rằng đây là ông trời muốn họ sớm phát triển trí tuệ. Để nhận trách nhiệm bảo vệ con người trên trái đất.
Vì thế, các tu sĩ của Trung Quốc đã phân tán khắp nơi trên thế giới. Với Thiên lôi quét ngang khắp nơi, giết hết đám người ngoài hành tinh.
Cuối cùng, người đứng đầu của những người ngoài hành tinh này đều sợ hãi thỏa hiệp, dẫn theo những người còn lại, đến cầu xin tổ tiên của người Trung Quốc để bọn họ sống.
Căn cứ vào cách nói của họ, hành tinh mà bọn họ nói chính là ngôi sao màu đỏ gần trái đất kia. Chỉ là bị hủy diệt vì va chạm với thiên thạch, không thể tồn tại, cho nên, bọn họ không có cách nào, dùng năng lực di chuyển giữa không gian, đến trái đất.
Trên thực tế, bọn họ đến được Trái đất đã là nhóm người hùng mạnh nhất sao Hỏa. Cho dù vì có năng lực đi ra ngoài không gian của họ họ mới có thể đến trái đất. Nhưng trên đường rất nhiều người không kiên trì được, đã bị phóng xạ của vũ trụ hủy hoại.
Biết đám người này cũng là những người mất nhà đáng thương. Tổ tiên của người Trung Quốc cũng là người đã bị họ giết người thân thấy không cần chém giết nữa. Dù sao như vậy cũng quá tàn nhẫn.
Cuối cùng tổ tiên của người Trung Quốc cảnh cáo những người ngoài hành tinh này, không được giết người nữa, không được đặt chân đến Trung Quốc, nếu không sẽ giết hết.
Thấy những người ngoài hành tinh này trình độ văn minh khá cao, liền để họ ở lại một vùng của trái đất. Bảo họ giúp loài người nguyên thủy, chưa được tính là thần hộ mệnh nhưng cũng cần thúc đẩy văn minh.
Những người ngoài hành tinh đều run sợ trong lòng đồng ý. Sau đó ngoan ngoãn ở lại trái đất. Đến Châu Âu tìm một ngọn núi, đặt tên là ngọn núi Olympus cho giống quê nhà. Bọn họ còn có mười hai người đứng đầu mạnh nhất, chính là những vị thần trong thần thoại phương Tây.
Sau đó những người ngoài hành tinh này đã giúp đỡ nhân loại sản xuất, nâng cao trí tuệ. Cũng bắt đầu được sùng bái, dần dần được xưng là “Thần”. Nhưng chỉ ở bên ngoài Trung Quốc. Trong Trung Quốc, tổ tiên của người Trung Quốc mới là nhân vật thần tiên.
Ban đầu những người ngoài hành tinh này cảm thấy cuộc sống ổn định đó là ông trời ban ân. Dù sao bọn họ chỉ cần không xâm phạm vào đất Trung Quốc, những người tu hành sẽ không làm gì họ.
Nhưng dần dần những người ngoài hành tinh này phát hiện, hoàn cảnh ở đây khác với quê hương họ. Khả năng sinh sản của họ thấp kinh người.
Mười mấy năm, cũng mới chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay những con cháu sinh ra.
Những người ngoài hành tinh cũng từ từ già đi. Không ngừng nghĩ cách cũng không thể sinh ra nhiều đưa trẻ. Đại đa số đã không thể sinh hoạt tình dục.
Cuối cùng bọn họ ý thức được, chủng tộc của họ, muốn gây lại ngọn lửa là không thể. Sao Hỏa đã không thể tồn tại, muốn đổi sang địa cầu khác, gần trái đất nhất nhưng khoảng cách khá xa căn bản là không đến được.
May mắn, bọn họ phát hiện, ngoại trừ có khả năng đi trong không gian, họ còn có một khả năng trời phú “luân hồi”. Không ngờ là có thể sử dụng trên trái đất.
Khi phát hiện họ vừa mừng vừa lo. Mừng vì những người hùng mạnh trong số bọn họ, đặc biệt là những người đã đứng vào vị trí chủ thần, có thể dựa vào năng lực thần kỳ này trở lại bình thường.
Lo chính là luân hồi cũng không phải là vô hạn. Trong số bọn họ những người mạnh mẽ cũng ít. Khả năng qua hai ba lần luân hồi sẽ cũng không đủ sức để luân hồi.
Điều làm họ lo lắng nữa là bọn họ làm như vậy, đồng nghĩa với việc giết chết nhân loại bình thường.
Bởi vì, mỗi lần họ luân hồi, khi người đó vừa có cảm giác tỉnh, thì một người lại cảm thấy mình bị thay thế. Hóa ra người này không tồn tại mà chỉ tồn tại thể xác thôi.
Cuối cùng, Chủ thần trên núi Olympus chọn cách đến Trung Quốc, cầu xin những tu sĩ Trung Quốc, để có thể luân hồi. Và hứa, khi tỉnh lại có thể giúp cho văn minh của loài người phát triển hơn.
Tổ tiên của người Trung Quốc nhìn thấy mấy chục năm nay văn minh của loài người thật sự có tiến bộ lớn. Cũng biết là họ nói thật. Sau khi cân nhắc lợi lớn hơn hại, đối với những người nguyên thủy thì những người ngoài hành tinh có giá trị cao.
Vì thế tổ tiên của người Trung Quốc để cho những người này tiến hành luân hồi ở ngoài biên giới Trung Quốc. Tuy nhiên đồng thời hạn chế năng lực đi ra không gian của nhóm người này. Và bắt bọn họ phải tuân thủ “Chư thần minh ước”.
Dù sao, những người ngoài hành tinh này đầu thai sang kiếp khác, thành một nhân vật bất kỳ trong xã hội, dùng pháp tắc không gian gấp khúc, giết đối thủ, thật sự làm mật cân bằng thế giới, làm cho loài người trên trái đất hoảng loạn.
Cho nên, kể từ lúc đó, việc các vị Chủ thần khi nảy sinh sự tranh đấu giữa các vị thần và người bình thường thì không được gỡ bỏ phong ấn đã bị cưỡng chế thực hiện.
Một số người phá vỡ quy ước giữa các thần, bị tổ tiên của người Trung Quốc giết chết hết. Sau đó không ai dám làm thế nữa.
Theo sự thay đổi của lịch sử, biển biến thành ruộng. Nhân loại đã có không ít người tài dẫn dắt nền kinh tế, dần dần cũng có được đủ trí tuệ, tiếp nhận được văn minh của nhân loại.
Đương nhiên, người ngoài hành tinh đến từ Sao Hỏa đã mất đi văn minh. Để lại một ít dấu vết trong lịch sử. Ví dụ như Kim Tự Tháp, đỉnh Olympus… Cũng có rất nhiều di tích trên thế giới mà người ta không lý giải được.
Mà những người ngoài hành tinh đó, mỗi một thế hệ lại giảm bớt đi, sau khi luân hồi, chỉ còn lại mười hai vị chủ thần, có thể kéo dài đến hôm nay.
Thần trong truyền thuyết, cũng dần trở thành truyền thuyết.
Còn những người trấn áp bọn họ, cũng giống như truyền thuyết. Biến mất trong lịch sử. Nhưng, Hồng Mông cũng được lưu truyền từ ngày xưa. Sau khi bước qua Tiên thiên Đại cảnh giới, thoát tục xong sẽ ẩn dật.
Nhưng vì có nhiệm vụ bảo vệ nên mỗi năm sẽ có một vị sứ giả của Hồng Mông tuần tra khắp Trung Quốc. Thứ nhất là đề phòng người Trung Quốc gặp tai họa lớn, thứ hai là mười hai vị chủ thần bất tử, cần kiềm chế họ để không xảy ra điều gì.
…
Nghe Yên Tam Dương nói xong những câu chuyện phủ đầy bụi của lịch sử. Dương Thần không thể tin, sau đó dần dần có lời lý giải. Cuối cùng đã thấy rõ ràng.
Đoạn lịch sử này, chả trách Minh Vương tiền nhiệm và các Chủ thần khác chẳng bao giờ nhắc tới. Bọn họ là những người mạnh nhất đi vào thế giới khi ấy, nhưng có thể nói, đã hàng vạn năm chịu uất ức.
Đây chính là thuần phục và lăng nhục.
Bọn họ trơ mắt bất lực nhìn tộc người của mình dần dần tuyệt chủng. Hơn nữa, căn bản bọn họ không có khả năng chống lại Hồng Mông. Chỉ có thể tránh xa đất nước Trung Quốc. Làm chuyện gì cũng phải tránh Trung Quốc, không dám gỡ bỏ phong ấn.
Dương Thần cũng đã hiểu rồi, vì sao bọn người kia đều quá hoang đường như thế, giống như Christine làm ngôi sao ca nhạc cũng không đến nỗi tệ, Apollo và Artemis thì trực tiếp chơi trò loạn luân, Ares luôn điên cuồng tìm người đánh nhau…
Dù là ai sống nín nhịn mấy nghìn năm, thấy đồng loại của mình dần tuyệt chủng. Cuối cùng chỉ có lại mấy người bất tử, cũng sẽ không thể sống tiếp.
Có thể hưởng thụ đều hưởng thụ, cái gì cũng chán ngấy. Sống không bằng chết thì có gì thú vị.
Như hai anh em thần Apollo, nhìn như chẳng lo nghĩ gì, nhưng Dương Thần nào biết, bọn họ đều không an phận, mới gây gổ với mọi người như vậy.
Mặc dù Minh Vương đã xây dựng ZERO, giết người vô số, nhưng đánh giá giết người cũng không phải là mục đích lớn nhất của hắn. Chỉ muốn bồi dưỡng ra một gã nối nghiệp trong số các sát thủ. Giải thoát cho chính mình.
Người nối nghiệp tuy rằng không có khả năng là người sao Hỏa thật sự, nhưng tốt xấu cũng là hậu duệ của mười hai vị thần. Cũng coi như là người kéo dài lịch sử của mười một người khác. Đó là giải thích cuối cùng.
Tuy nhiên, nếu không có sự trợ giúp của đá thần, Dương Thần cũng không có cơ hội gặp được người của dòng tộc sao Hỏa, có khả năng đi ngoài không gian, có thuật luân hồi. Ngoài ra, theo lời của Yến Tam Nương, sao chưa hề nhắc đến đá thần nhỉ?
Dương Thần suy nghĩ một lát, chợt nhớ ra Yến Tam Nương đang ở đây, nói:
– Yến bà bà, bà nói về chuyện của lịch sử, tôi có thể hiểu, nhưng tôi có một số điểm nghi vấn cần hỏi. Nếu còn có mười hai chủ thần, có thể luân hồi, vậy sao còn muốn tranh giành đá thần đó? Tác dụng của đá thần tôi có biết một chút. Nếu mấy vị thần Apollo, Athena, Ares từng tranh giành viên đá thần kia. Chẳng lẽ đá thần còn có thể làm cho dòng tộc của họ thoát khỏi tuyệt chủng?
Yến Tam Nương dường như đã biết trước Dương Thần sẽ hỏi việc này, nói:
– Vấn đề này tôi cũng rất khó trả lời cậu. Những điều tôi biết tôi đều nghe được từ sư phụ. Nói cho cùng, tôi cũng không phải là người của Hồng Mông. Đá thần là một vật đặc biệt trong trời đất. Người có nó đầu tiên đã không biết là ai nữa rồi. Nếu quả thật nó quan trọng như vậy có lẽ người của Hồng Mông cũng sẽ không để nó nằm trong tay những người ngoài hành tinh, trừ phi họ không biết tác dụng thật sự của nó. Hoặc là Hồng Mông cho rằng nó không phải thứ có thể uy hiếp họ.
– Bà không phải là người Hồng Mông?
Dương Thần tỏ vẻ nghi ngờ.
– Yến bà bà, không phải bà nói vượt qua Tiên Thiên Đại viên mãn sẽ thành người của Hồng Mông sao? Tu hành của bà không phải đã bước qua bước kia sao?
Yến Tam Dương cười chua xót:
– Cậu Thần, việc này là có nguyên nhân. Tạm thời không tiện nói nhiều. Nói nhiều như vậy là vì tôi muốn nói với cậu, lực lượng của chủ thần ở bên ngoài Trung Quốc quả thật không ai dám động vào. Nhưng ở Trung Quốc nếu có thể không dùng thì tốt nhất đừng dùng, kẻo lại gặp phiền phức với sứ giả Hồng Mông vốn không phải là người ra tay bừa bãi, đến khi ấy thì sẽ là đại họa.
Dương Thần tất nhiên cũng biết rõ những việc quan trọng, cũng tin rằng Tam Nương không nói dối. Hiện giờ hắn không phải là đối thủ của Tam Nương. Như Tam Nương nói, vượt qua Tiên thiên đại viên mãn. Cho dù dùng thuật luân hồi, cũng sẽ bị người có cảnh giới đó tiêu diệt. Nếu hắn thật sự ở Trung Quốc quấy rầy chẳng phải là khó giữ được mạng nhỏ này sao?
Tuy rằng hắn không sợ chết, nhưng còn trẻ, phụ nữ nhiều như vậy sao có thể chịu được mà bỏ mạng.
Nhưng sống hơn hai mươi năm, chưa từng bị ép tới mức vất vả như vậy. Muốn giết người lại sợ gây với người khác. Thực sự làm Dương Thần cảm thấy uất nghẹn. Dương Thần bực bội một hồi, muốn hỏi Tam Nương một chút. Hồng Mông rốt cuộc là cái gì… ra tay không giới hạn, làm cho chính hắn được họ cho phép ra tay trong phạm vi nhất định, nhưng cuối cùng lại ngẩn ra.
Chính hắn sao lại phải tránh bọn họ. Hồng Mông họ nói cho cùng cũng là người. Hắn cũng là người. Bọn họ không phải vượt qua Tiên Thiên đại viên mãn sao? Hắn dựa vào cái gì mà so đo.
Đừng nói là vượt qua Tiên Thiên Đại viên mãn, mếu là Hồng Mông dựa vào nhiều người bắt nạt ít người. Hắn so với họ, hắn không tin là người Hồng Mông đều có cảnh giới cao nhất.
Từ nhỏ đến lớn, đó là quy luật của rừng cây. Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, Dương Thần chưa từng sợ ai. Sao lần này lại rụt rè sợ hãi muốn né tránh.
Nghĩ thông suốt điều này, mắt Dương Thần sáng lên. Nhìn thân hình Tam Nương già nua trước mặt, cười ha hả nói:
– Yến bà bà, tôi có chút việc, muốn mời chỉ bảo…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 12/09/2020 11:29 (GMT+7) |