Dương Thần - Quyển 6

Phần 88

Đột nhiên xuất hiện vấn đề, khiến Dương Thần trầm mặc, trở tay không kịp.

Thực ra nghiêm khắc mà nói, cơ hội gặp mặt Thái Ngưng không phải là nhiều. Hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều là gặp phải chuyện không hay. Thường thường đến cuối cùng, là Thái Ngưng giúp đỡ thu dọn hậu quả rối rắm do những hành vi của hắn gây ra, hắn thường thường khiến Thái Ngưng phải nhíu mày.

Cô là nhân viên chính phủ mà Viêm Hoàng Thiết Lữ phái tới giám sát mình, lại là thiên kim tiểu thư đứng đắn, mà chính mình thì lại tùy tiện, lười nhác, ở giữa những người phụ nữ khác nhau không muốn rời xa, tóm lại không được coi là người tốt.

Thích Thái Ngưng? Dương Thần cảm thấy rất vớ vẩn, đừng nói vậy, Thái Ngưng làm những việc này, rất có khả năng hoàn toàn là vì lấy đại cục làm trọng, đối với chính mình cũng không có chút tình cảm cá nhân nào.

Chính mình đã gây phiền toái cho cô ấy, cô ấy không giận mình đến chết là tốt rồi.

Hơn nữa ngần ấy phụ nữ bên cạnh mình cũng đủ khiến đầu óc choáng váng, nào dám thêm một Thái Ngưng nữa, không phải sẽ chấm dứt với Lâm Nhược Khê sao?

Nhìn ánh mắt ngơ ngác của Thái Nghiên hỏi, đầu óc Dương Thần trống rỗng, sững sờ đứng một lúc lâu mới miễn cưỡng cười cười, nói:

– Lại bắt đầu nghi ngờ ngớ ngẩn. Cô nói giống như kiểu tôi không đáng để một đóa hoa cắm bãi cứt trâu vậy. Tôi là người biết thương hoa tiếc ngọc, chẳng lẽ cô không rõ sao?

Thái Nghiên cắn đôi môi như cánh hoa, ánh mắt nghi ngờ không giảm đi chút nào, khẽ cười, nói:

– Giống như anh có bao nhiêu điểm tốt, nếu không phải tôi bị quỷ làm mê muội tâm hồn, cũng sẽ không thích anh, cắm bãi phân trâu.

Dương Thần sờ sờ gương mặt mình khá bình thường của mình, bĩu môi nói:

– Nói rất hay, giống như cô là hoa tươi…

– Tôi vốn chính là hoa tươi, lại còn là cảnh hoa.

Thái Nghiên đắc ý nhìn Dương Thần.

Bộ mặt Dương Thần cứng ngắc ra. Hắn quên Thái Nghiên cũng không phải là người phụ nữ nào khác, người ta thẳng tính có gì nói nấy, chính mình lại nói vậy, phụ nữ khác không chừng sẽ thẹn thùng một chút, nhưng Thái Nghiên lại trực tiếp thừa nhận.

– Cô thật đúng là có dũng khí.

Dương Thần ngượng ngùng cười bại trận.

– Bởi vì đó là sự thật mà. Bằng không cái tên xấu xa như anh làm sao chấp nhận tôi!

Thái Nghiên bỡn cợt nhìn Dương Thần:

– Anh cho rằng, anh nhìn tôi mặc trang phục cảnh sát trông mà thèm, tôi không thấy được sao? Tôi thấy thật sự mất mặt thay anh.

Dương Thần vội vàng vỗ ngực nói:

– Cô nói gì vậy? Dương Thần tôi là cái loại đàn ông háo sắc sao? Tôi thấy là cô thật tâm thích tôi nên mới ở lại bên tôi. Hơn nữa, tôi nhìn cũng không phải là ai khác, là nhìn người phụ nữ của mình, ai dám chê cười tôi, tôi sẽ khâu cái miệng của người đó vào.

Thái Nghiên bật cười, thứ nhất là sự trêu chọc của Dương Thần, thứ hai là nghe được mấy chữ “người phụ nữ của mình”, Thái Nghiên vẫn rất vui mừng, mây đen trong lòng cũng coi như tiêu tan, lại hỏi:

– Lần trước anh đáp ứng tôi, muốn đi Yến Kinh nói chuyện của chúng ta cho ba mẹ tôi, anh đừng quên đó.

– Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi cô chừng nào đi thì thích hợp đây, bàn bạc cho chắc chắn ngày đi đi.

Dương Thần nói.

Thái Nghiên hài lòng gật gật đầu, ngẫm nghĩ một chút, nói:

– Bây giờ tôi vừa mới trở lại cục, còn phải tiếp nhận không ít vụ án. Hơn nữa nhân viên điều hành cũng thường xuyên rất bận, chờ qua khoảng thời gian này, chúng ta hãy đi Yến Kinh, đến lúc đó, có thể kịp đến hôn lễ của chị tôi cũng không chừng.

Sắc mặt Dương Thần cứng đờ, nhưng vẫn gật gật đầu:

– Cô cảm thấy thích hợp là được rồi.

Vốn muốn để Thái Nghiên khuyên nhủ chị cô, nhưng bỗng nhiên Dương Thần cảm thấy căn bản mình không có tư cách để nói. Hơn nữa chính như theo lời Thái Nghiên nói, nếu mình thật sự cứng rắn nhúng tay vào, có khả năng Thái Ngưng sẽ không nói hai lời, sẽ cùng Vĩnh Dạ kết hôn.

Dù sao, Vĩnh Dạ cưới Thái Ngưng, tốt xấu cũng là một thiếu phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng, chẳng lẽ thật sự vợ mình không tốt, còn muốn đi gây rối sao?

Trên mặt Dương Thần có nét biến hóa, Thái Nghiên nhìn thấy, nhưng cũng không nói thêm gì, dịu dàng nói:

– Tôi phải đi làm việc đây, anh không có việc gì nữa thì về đi.

– Sắp đến giờ tan tầm, cùng ăn cơm tối đi.

Trước kia đều không có thời gian cùng Thái Nghiên có một cái hẹn đứng đắn, Dương Thần cảm thấy muốn bồi thường cho Thái Nghiên phải tự mình làm ra cái việc ngu ngốc đó.

Thái Nghiên cười ngọt ngào, mái tóc ngắn xinh đẹp có vẻ kiều diễm lóa mắt.

– Không cần anh nịnh bợ sớm như vậy. Chờ tôi thu xếp chuyện ở đây xong, khi đi tới Yến Kinh biểu hiện cho tốt hơn. Nếu ba mẹ tôi không đồng ý, thì tự anh chịu.

Dương Thần nhún vai, Thái Nghiên chắc còn không biết, Thái Vân Thành lúc trước đã phó thác mình chiếu cố cô, cho nên cũng không có áp lực gì, nhiều nhất là cùng mẹ vợ giao lưu một chút.

Sau khi chia tay Thái Nghiên, Dương Thần cũng không có việc gì phải làm, lái xe thẳng về nhà.

Trong đầu, cái tin tức Thái Ngưng phải kết hôn với Vĩnh Dạ, khiến hắn vẫn không thấy thoải mái. Nhưng Dương Thần cũng biết, mình không thích hợp nhúng tay vào.

Lúc về đến nhà, nhìn thấy một chiếc xe Cadillac màu đen đỗ ở cửa, lại có vài tên đàn ông mặc âu phục đang đem bao lớn bao nhỏ khuân vào trong nhà.

Sau khi Dương Thần dừng xe lại, những người này vừa vặn đã khuân vác xong hết. Làm xong những chuyện lặt vặt này, nhân tiện nhìn Dương Thần, không hiểu ra sao cả, cúi đầu chào tạm biệt, lập tức khởi động chiếc Cadillac rời khỏi.

Dương Thần buồn bực, những người này nếu không nhìn lầm, chắc chắn là vệ sĩ trong Quốc tế Ngọc Lôi, tại sao lại đột nhiên làm người khuân vác?

Trong đầu đầy nghi vấn, lúc đi vào trong nhà, lại khiến Dương Thần hoảng sợ.

Trong nhà, giữa đại sảnh, ngọn đèn sáng ngời đã được bật lên, chiếu rọi xuống sàn nhà, đúng là rực rỡ muôn màu, trên mặt đất là tập hợp các loại hàng hiệu nổi tiếng.

Gucci, Ferragamo, Burberry, Versace và cả Hermes là những loại thương hiệu nổi tiếng nhất hiện nay, túi lớn, túi nhỏ chất đống, hàng hiệu như Zara chỉ có thể coi là đệm lưng, mà Lamer, Helena Rubinstein, Libourne… những hãng đồ trang điểm xa xỉ nhất cũng phải có hơn mười túi.

Khiến Dương Thần cảm thẩy đau đầu chính là, trên một cái bàn ở cửa, lại bày ra Cartier, Tiffany và Harry Winston… hơn mười hộp đá quý to. Tuy không biết bên trong có gì, nhưng xem ra đống đó cũng có giá trị hàng triệu tệ.

Mà giờ phút này, Lâm Nhược Khê cùng Quách Tuyết Hoa, Trinh Tú đã về đến nhà, tính cả vú Vương, bốn người phụ nữa già trẻ đang ghé vào sô pha, bóc những túi lớn túi nhỏ quần áo, nước hoa, đồ trang điểm trị giá mấy vạn.

Nhìn bộ dáng Quách Tuyết Hoa vui vẻ ra mặt, lại nhìn Trinh Tú ánh mắt mê say, Dương Thần giật mình hiểu rõ chuyện gì đó…

– Ôi, cậu đã về rồi!

Vú Vương nhìn thấy Dương Thần đứng ở cửa đầu tiên, cười tủm tỉm đứng dậy nói:

– Cậu mau đến đây xem này, những quần áo này rất đẹp.

Lâm Nhược Khê cũng nhìn lại, cô mặc một chiếc váy ren ngắn đầy nữ tính màu đen cổ tròn, thoạt nhìn hơi mệt mỏi, mái tóc màu đen dưới ngọn đèn dường như vô cùng sạch sẽ, giống như một đóa sen thanh khiết.

Tuy nhiên ánh mắt Lâm Nhược Khê nhìn Dương Thần, lại có một chút nho nhỏ trêu tức.

Dương Thần mất tự nhiên cười cười, đi đến phía trước, cẩn thận nhìn lên mới phát hiện Quách Tuyết Hoa và Trinh Tú đang mặc trên người không phải quần áo trước đây đã mặc.

Quách Tuyết Hoa mặc một chiếc áo khoác da hiệu Saint Laurent, trên cổ tay là đồng hồ màu bạc hiệu Premiere, thanh lịch, cao quý mà không có cảm giác lỗi mốt.

Cô bé Trinh Tú kia thì mặc một chiếc váy liền áo màu vàng, trên chân là đôi xăng đan cao gót da dê hiệu Chanel, thanh thoát lại tăng thêm nữ tính, nhìn giống như là nữ sinh cấp ba vậy.

Những người phụ nữ này một già hai trẻ, đều vừa lòng với cách ăn mặc của mình. Chờ Dương Thần đến gần, đều tỏ ánh mắt hỏi.

Dương Thần thực biết điều cười nói:

– Mẹ, con thấy mẹ cùng Trinh Tú giống như hai chị em vậy!

Trinh Tú đỏ mặt lên, vui vẻ thè lưỡi.

– Dương đại ca thật không biết xấu hổ, lời nói buồn nôn mí mắt cũng không chớp chút nào.

Quách Tuyết Hoa được con khen, vui vẻ nhận:

– Đây đều là công lao của vợ con đấy. Hôm nay Nhược Khê cùng chúng ta đi tới cô nhi viện, bận bịu đến tận trưa, cùng bọn nhỏ chơi đùa, buổi chiều lại cùng chúng ta đi shopping, còn đề nghị chúng ta mua những thứ này, bắt chúng ta mặc vào, thử thử, kết quả không ngờ đều mua về hết.

Trong lòng Dương Thần hồi hộp một chút, quả nhiên là Lâm Nhược Khê làm, hắn bất đắc dĩ quay đầu đi, nói với Lâm Nhược Khê:

– Tại sao lập tức mua nhiều như vậy, trong nhà không có chỗ cất.

– Không có chuyện gì, khó có được thời gian rảnh rỗi cùng mẹ đi shopping. Trinh Tú mấy ngày nay rất vất vả, mua vài thứ giúp mọi người vui vẻ là tốt rồi. Nếu trong nhà không chứa được, cùng lắm em đi sửa sang lại phòng một chút. Dù sao nhà chúng ta cũng không thiếu phòng ở.

Lâm Nhược Khê dường như không thấy được dáng vẻ thiếu tự nhiên của Dương Thần mà dịu dàng nói.

Vú Vương hơi đau lòng nói:

– Mấy thứ này rất tốt. Nhìn quần áo này, chưa mặc đã biết tiểu thư rất xinh đẹp rồi, mấy thứ này rất đắt đó.

Trinh Tú vội vàng nói xen vào:

– Vú Vương, vú không biết đấy thôi, giá của những bộ quần áo này đều hù chết cháu, có chiếc áo len có cổ, cháu nghĩ nhiều nhất hơn một ngàn tệ, nhưng người phục vụ nói chiếc áo kia số lượng hạn chế, trên thế giới chỉ có hai mươi cái, yết giá 13000 tệ, căn bản không giảm giá.

Vú Vương há miệng thở dốc, thời gian bà ở trong nhà này đã đủ dài, đúng là mấy vạn tiền quần áo không có gì là kỳ lạ. Nhưng chiếc áo này 130000 tệ, cũng quá khoa trương rồi.

Lâm Nhược Khê lại cười nói:

– Không có chuyện gì, con chưa nói sao, tòa nhà lớn kia đều là của Ngọc Lôi chúng ta. Thực ra mấy thứ này đều là của chúng ta, không cần phải mua, giống như là cầm về thôi.

– Nói bậy!

Quách Tuyết Hoa oán trách nói:

– Mẹ biết là tòa nhà của Ngọc Lôi, nhưng những thứ này là nhập khẩu về bán. Chúng ta lại trực tiếp đến đó lấy về, giống như là đi mua ở xưởng vậy, tại sao lại nói là không cần mua chứ?

Lâm Nhược Khê chân thành ngồi bên người Quách Tuyết Hoa, kéo tay bà, nói:

– Mẹ, mẹ cũng đừng để ý đến tiền. Độ kiếm tiền của con dâu mẹ khẳng định so với tốc độ tiêu tiền nhanh hơn nhiều. Chỉ cần mẹ thấy vui, nhiều tiền hơn nữa cũng đáng tiêu.

Cái miệng nhỏ nhắn này rất ngọt, biểu diễn rất hay.

Dương Thần sớm đã phát điên, trước mắt là người phụ nữ dịu dàng động lòng người, thật sự là cái núi băng Lâm Nhược Khê sao? Chính là người vợ mình vẫn cả ngày sắc mặt không tốt sao?

Quách Tuyết Hoa cũng ngọt ngào, cười toe toét, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Nhược Khê, tràn đầy vui sướng nói:

– Đứa con bé bỏng này, mẹ đương nhiên là vui rồi, cũng không biết mấy đời có phúc, khiến mẹ mất đi đứa con trai hai mươi năm. Bây giờ, không chỉ tìm lại được đứa con, mà còn có một cô con dâu tốt như vậy. Đời này có thể sống như vậy một ngày, bảo mẹ ít sống vài năm mẹ cũng thấy vui!

– Sao mẹ có thể nói những lời này chứ! Mẹ nhất định sẽ sống đến trăm tuổi, con sẽ hiếu thuận với mẹ…

Lâm Nhược Khê nói rất chân thành, bướng bỉnh nói.

Vẻ mặt hạnh phúc của Quách Tuyết Hoa không có lời nào có thể diễn tả được, vỗ vỗ mu bàn tay của Lâm Nhược Khê, lại nhìn Dương Thần đang đứng sững sờ một bên, nói:

– Con trai, con xem xem, Nhược Khê đúng là một cô gái tốt. Hôm nay nghe viện trưởng nói, từ nhỏ Nhược Khê đã đến cô nhi viện tặng quà cho bọn trẻ, đến khi trưởng thành lại chơi đùa cùng chúng, kể chuyện xưa, ngày lễ tết còn đưa quà tết đến.

Nhiều năm rồi mà vẫn làm như vậy, còn không cầu thanh danh gì. Đầu năm như thế này, có mấy người có thật tâm thành ý như vậy đến giúp cô nhi viện? Cho dù là trợ giúp mấy đứa nhỏ, cũng là vì tiếng tăm của công ty, không có mấy người thật tâm thành ý, nhiều năm như vậy làm từ thiện, đến cô nhi viện nhiều như vậy, nhưng vẫn chưa thấy qua người nào đơn thuần, thiện lương giống như Lâm Nhược Khê.

– Con ấy, nên học hỏi vợ của con đi. Công việc của Nhược Khê bận rộn như vậy mà còn muốn đi chăm sóc mấy đứa nhỏ đáng thương, đâu như con, cả ngày cũng không thấy con làm gì. Chỉ toàn khiến Nhược Khê không vui, con nói xem có nên không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 12/09/2020 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Quan Trường – Quyển 18
Phần 88 Khi Hạ Tưởng nhắc đến việc gã thâu tóm sản nghiệp của Tiếu Giai, trong lòng Nha Nội nhất thời nổi lên một trận sóng! Lần này gã đã tung ra một chiêu lớn và cả một nhóm người cùng ra tay, cái gã muốn chính là đồng thời với việc tạo một đả kích lớn đối với Hạ Tưởng, bản thân gã đứng đằng sau, sắp đặt mọi sự. Đừng thấy bây giờ gã hận Hạ Tưởng đến tận xương tủy, nhưng vẫn không dám ngang nhiên trở mặt với Hạ Tưởng. Nha Nội tính toán là, khi Hạ Tưởng không thể vãn hồi thế cục được, gã sẽ làm người tốt, khuyên nhủ vài câu, vừa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Quan Trường – Quyển 11
Phần 88 Tin tức chiếc xe Lincoln nổi tiếng của Tần Đường bị phá hỏng, ngay tối hôm đó đã được truyền đi khắp phố lớn phố nhỏ của Tần Đường, hơn nữa tin tức còn truyền đến tai của những lãnh đạo đảng của Tần Đường. Chương Quốc Vĩ đang cùng Lưu Kiệt Huy, Chu Minh Hoành ăn cơm, sau khi nghe được tin tức này, y không hề có biểu hiện gì, chỉ có Chu Minh Hoành tức giận quăng cái chén. Bí thư Hạ thật là ngạo mạn, khiến cho mọi người khâm phục. Đương nhiên lời nói này là lời nói tức giận. Lưu Kiệt Huy sắc mặt không thay đổi, liếc Chương Quốc Vĩ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Cái tội mê gái - Tác giả The Kid
Lâm vừa kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Buổi tối anh đi bộ vòng vòng nhìn ngắm phố phường. Sài Gòn về đêm thật đẹp. Khi thấy các cặp đôi đưa nhau đi chơi, Lâm buồn bã nghĩ về cuộc sống độc thân của mình. Lâm nhìn thấy có một cô gái ngồi ở ghế đá chỗ bờ sông. Lâm tiến lại gần nhìn cho kỹ hơn. Cô gái đó thật đẹp, sang trọng, quyến rũ, nhìn giống tiểu thư con nhà giàu. Cô mặc áo khoác to, bên trong là cái áo thun ôm sát người, cái quần short khoe ra đôi chân trắng nõn. Lâm bước đến gần tính tán tỉnh cô gái đẹp, nhưng cô...
Phân loại: Truyện nonSEX

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng