Dương Thần - Quyển 7

Phần 25

Ai ngờ vừa mới nhận điện thoại, còn không đợi Dương Thần hỏi cái gì, Sắc Vi ở đầu dây bên kia liền tuôn ra một tràng giống như pháo nổ, tràn đầy hưng phấn mà nói:

– Ông xã, em yêu anh chết mất, anh làm như thế nào lại làm được? Hóa ra quân đội và bộ đội đặc chủng cũng nguyện ý nghe lời của anh? Tiếp theo sẽ có trò hay để xem rồi.

Dương Thần để di động ra xa một chút, Sắc Vi từ trước đến nay khá nhã nhặn, việc có thể khiến cô kích động như vậy, ước chừng có lẽ là trên hắc đạo đã xảy ra chuyện gì đó.

– Lớn như vậy rồi, đừng có động một chút lại khoa trương như vậy, bị người khác nghe thấy mất tự nhiên… Này, em nói chậm một chút, đã xảy ra chuyện gì?

Dương Thần nhíu mày, bất đắc dĩ cười.

Sắc Vi hừ hừ vài câu, nghi hoặc hỏi ngược lại:

– Như thế nào ông xã anh lại không biết? Chẳng lẽ chuyện hội Sói Trắng không phải anh làm?

– Hội Sói Trắng?

Dương Thần ngẫm lại một chút, đại khái hiểu được chuyện, cười khẽ.

– Làm sao naò, Hội Sói Trắng đã xảy ra chuyện gì?

Sắc Vi cho rằng Dương Thần thật sự không biết chuyện, vì thế đem chuyện Hội Sói Trắng đều nói hết một lần…

Hóa ra, ngay tại buổi sáng, tổng đà Hội Sói Trắng ở tỉnh Tô, bị quân đội vây quét, hơn nữa còn phái ra bộ đội đặc chủng đóng quân ở tỉnh Tô, tiến hành mang vũ trang bao vây.

Những người nòng cốt trong Hội Sói Trắng căn bản không biết tại sao quốc gia đột nhiên lại xuất quân như sấm nổ, cũng chưa kịp phản ứng phòng thủ liền bị bắt đi.

Mà thêm chuyện khiến Ủy ban nhân dân tỉnh Tô chấn động chính là, bộ Giám sát Quốc gia đối với quan chức cán bộ cấp cao của tỉnh Tô, cũng tiến hành bắt giam, đem rất nhiều hành vi phạm tội nhiều năm qua chưa từng thấy bày ra cho công chúng xem.

Vốn cao thủ trong Hội Sói Trắng rất đông, sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy, nhưng lần này bộ cắt cử xuống dưới này là những chiến sĩ bộ đội đặc chủng, cường độ vượt xa phỏng đoán của bọn họ, hơn nữa lại là không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, mới tan rã như vậy.

– Hội Sói Trắng hiện tại xem như hoàn toàn xong đời rồi, bọn họ sở dĩ có thể làm to, chính là bởi vì Chu gia và rất nhiều cán bộ tỉnh Tô theo chân bọn họ thông đồng làm bậy, lần này Chu gia đổ xuống, quân đội lại nhúng tay, Hội Sói Trắng cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

Sắc Vi cười khanh khách nói:

– Tỉnh Tô về sau sẽ bắt đầu đại loạn, lần này em đi thu gom bọn tôm tép, đã có thể thoải mái hơn.

Dương Thần cũng không bất ngờ cho lắm, chỉ có điều hơi kinh ngạc vì Viêm Hoàng Thiết Lữ không ngờ hiệu suất cao như vậy, thời gian suy xét lại ngắn như vậy.

Chính mình còn nửa uy hiếp nửa thương lượng để khiến Viêm Hoàng Thiết Lữ trừng trị Hội Sói Trắng, tin tưởng Viêm Hoàng Thiết Lữ cũng biết, yêu cầu của hắn cũng không quá đáng, dù sao sự tình chưa làm hỏng bét, đánh chết một tổ chức hắc đạo, ít nhất không có gì xấu, tuy rằng sẽ làm loạn lên một hồi, nhưng sẽ cải thiện và trợ giúp được cho dân sinh, tạo hình tượng quan viên tốt.

Sắc Vi đối với chuyện này cực kỳ hưng phấn, ngoại trừ có thể tiến quân thần tốc vào đại bản doanh của Hội Sói Trắng trên địa bàn tỉnh Tô ra, cũng là bởi vì có chút khoái cảm trả thù, lúc trước Hội Sói Trắng đem cô đánh cho nội thương, ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng trong lòng khẳng định sẽ không vui vẻ gì, dù sao thời gian ngủ đông dài như vậy, thật không dễ dàng gì lộ mặt ra ngoài, lại bị đả thương trước mặt bọn thuộc hạ, là người khác cũng không chịu đựng nổi.

Dương Thần nghe Sắc Vi bô bô nói thiệt nhiều ý tưởng, cuối cùng chỉ có thể cười nói:

– Em thích làm cái gì tự mình suy xét là tốt rồi, không cần báo cáo anh.

– Nhưng… Nếu em làm sai, nổi loạn thì làm sao bây giờ, hiện tại tỉnh Tô bên kia tin đồn rất nhanh…

Sắc Vi do dự mà nói.

Dương Thần trực tiếp nói:

– Xảy ra chuyện, anh đến giúp ngươi giải quyết.

Sắc Vi trầm mặc sau một lúc lâu, cười khanh khách nói:

– Ông xã, anh như vậy là cưng chiều, là không đúng.

– Anh thích, em quản không được.

Dương Thần nói.

Triệu Hồng Yến đứng bên cạnh vẫn nhìn Dương Thần nghe điện thoại, tuy rằng không hiểu Dương Thần đang nói cái gì, nhưng không hề nghi ngờ, đối phương là người phụ nữ có quan hệ rất thân mật, nghe Dương Thần nói ra những lời như vậy, trong lòng không khỏi hơi hơi buồn…

Chính mình nếu không có cuộc hôn nhân nghĩ lại mà còn thấy sợ kia, có lẽ còn có cơ hội, tìm được người đàn ông có thể cưng chiều mình giống như vậy?

Sắc Vi mỉm cười một lát, cũng nhớ tới việc Dương Thần nhắc nhở mình điều tra, nói lên Tiêu Diễm Diễm, Sắc Vi càng phát ra sung sướng khó kiềm chế.

– Ông xã, anh bảo em điều tra cái người tên Tiêu Diễm Diễm, cũng vừa vặn trùng hợp, anh đoán cô ta là người tổ chức nào?

– Không phải là người của Hội Sói Trắng chứ?

Dương Thần cười nói.

– Ừ, thật đúng là như vậy.

Sắc Vi nói:

– Hội trưởng hội Sói Trắng, là một ông già tên là Tiêu Bách Dương, hắn có rất nhiều tình nhân, nhưng tình nhân này cũng không vừa phải, cho nên Tiêu Bách Dương đem những tình nhân đó tách ra nuôi dưỡng, Tiêu Diễm Diễm là con gái út của hắn, đang học ở Trung Hải, rất nhiều người ngoài cũng không biết cô ta là con gái của Tiêu Bách Dương.

Lại nói tiếp, Tiêu Bách Dương cũng coi như mưu tính sâu xa, lăn lộn hắc đạo, khó bảo toàn đoạn tử tuyệt tôn nên lão ta đem con cái đều tách ra ở các nơi, chẳng sợ chính mình lật thuyền trong mương, cũng không đến mức mồi lửa đều bị diệt.

Dương Thần không nghĩ tới còn có chuyện này, chẳng trách Tiêu Diễm Diễm lại nguông cuồng đến như thế, nhưng hành động cũng không lớn lắm, cảm tình lão cha của cô ta tuy rằng là hội trưởng Hội Sói Trắng, cô ta cũng chỉ là một trong số những đứa con riêng, vậy mà vẫn quản việc ngoài hạt ở Hội Sói Trắng.

– Tiêu Diễm Diễm hôm nay sau khi trực tiếp nhận được tin tức từ trong trường học, liền rời trường học, vài tên tâm phúc của Tiêu Bách Dương đã đem mẹ con họ mang đi, em vẫn đang theo dõi hướng đi của bọn họ, xem ông xã anh có muốn bắt cô ta không.

Sắc Vi nói.

Dương Thần suy nghĩ một lát, nói:

– Bỏ đi, cây đổ bầy khỉ tan, cho dù chúng ta không động tới bọn họ, chẳng lẽ bọ họ có ngày lành sinh sống ư, người xấu để lại cho người khác làm.

Sắc Vi đương nhiên cũng không ý kiến, việc kế tiếp có rất nhiều, một đôi mẹ con không nơi nương tựa, thật sự không cần hạ độc thủ.

Sau khi cùng Sắc Vi chấm dứt nói chuyện, bữa tối trong nhà Triệu Hồng Yến cũng bắt đầu rồi.

Triệu Hồng Yến dường như có tâm sự gì, cũng không nói chuyện nhiều, Dương Thần thì lại khá cởi mở, cùng Triệu lão và em trai Triệu Hồng Yến uống rượu nói chuyện phiếm, rất vui vẻ sảng khoái.

Triệu lão đã khỏe lên rất nhiều, mặt phiếm hồng quang, chỉ tiếc hận ông ta đã hại con gái mình không có nơi quay về, nếu lúc trước chính mình không sinh bệnh, con gái không lấy cái tên họ Dư kia thì tốt biết mấy, tên tiểu tử trước mắt cũng rất hợp với khẩu vị.

Tuy nhiên, khi biết được Dương Thần đã kết hôn, Triệu lão cũng liền không có suy nghĩ gì, ý tưởng lão nhân gia rất đơn giản, đàn ông đã kết hôn, cho dù rất tốt cũng không thể đụng vào.

Ăn xong đồ ăn, Triệu lão còn tự mình ngâm bình trà xanh, lúc trước từng nghe Lâm Nhược Khê nói, nghệ thuật dùng trà của vị lão nhân này không giống người bình thường, Dương Thần trơ mắt nhìn dụng cụ pha trà nằm ở trong tay lão nhân nhẹ nhàng linh động đùa nghịch, một ly nước trà nồng đậm thơm ngát được đặt tới trước mắt hắn, rất là ngạc nhiên thán phục.

Nghệ thuật pha trà của lão nhân nhìn thì rất đơn giản, nhưng Dương Thần không phải người thường, hắn tự mình tu luyện võ đạo, hiện giờ lại có cảm ngộ thâm sâu, đối với chữ “đạo” này, hắn nhìn phải rộng lớn hơn so với người khác.

Trà đạo, và võ đạo, tuy rằng nhìn không chút quan hệ, nhưng Dương Thần lại có thể rõ ràng nhận thấy được, lão nhân ở trong quá trình ngâm trà, đã có trạng thái đắm chìm vào công việc mình đang làm.

Thời cổ có ông bán dầu từng nói “Quen tay hay việc”, việc tới chỗ cao thâm, đều không rời khỏi một loại cảnh giới thâm sâu…

“Đường lớn ba nghìn, trăm sông đổ về một biển…”(các đường lớn nhỏ, sau cùng cũng sẽ tụ lại ở biển)

Triệu Hồng Yến nghe được Dương Thần nhìn chén trà thì thào nói cái gì, nhíu mi hỏi:

– Như thế nào không uống? Cha em rất ít khi pha trà cho người khác đó.

Dương Thần lúc này mới bừng tỉnh, cười cười, chậm rãi đem chén nước trà nhấp một ngụm, tư vị ngọt lành, khiến hắn không ngừng tán thưởng.

– Bác Triệu, bánh viên gạo nếp và trà của bác đều thần kỳ như vậy, chỉ ở trong này mở tiệm thì lãng phí nhân tài, tại sao không muốn làm lớn một chút.

Dương Thần bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, đề nghị hỏi.

Triệu lão thở dài, nói:

– Dương Thần, điều cậu nói tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng tiệm bánh viên của nhà chúng ta là tổ tiên truyền tay và phối phương, nếu bán đi, không phải là bất kính với tổ tông sao, hơn nữa nếu làm to chưa nói đến việc phải thuê thêm người, chỉ cần mở cửa hàng đều cần một khoản tiền lớn, nhà của chúng ta nào có nhiều tiền như vậy để có thể làm vốn.

Triệu Hồng Yến hơi hơi sầu não nó:

– Trước đây khi cha em còn khỏe mạnh, cũng có công ty nói muốn thu mua bánh viên gạo nếp của nhà chúng ta, và còn muốn bỏ tiền ra giúp chúng ta mở cửa hang, nhưng tay nghề độc môn của gia đình em là không thể bán, người ta cũng không chịu thuần túy chỉ bỏ tiền đầu tư lấy hoa hồng, cho nên sự tình liền bị trì hoãn.

Dương Thần sờ sờ mũi, nghĩ thầm rằng, người thường đương nhiên sẽ không vì cửa hàng bánh viên gạo nếp, liền mở chi nhánh khắp nơi, cũng không cầu trung tâm chế tác kỹ thuật bánh viên, nhưng có người cũng chưa chắc như vậy a… giống như em Lâm yêu thích bánh viên giống như tính mạng mình vậy?

Dương Thần cũng không nói ra, cùng người nhà Triệu gia hàn huyên một lát, liền cùng người ta cáo biệt, đương nhiên, trước khi đi cũng không quên “mấy cái bánh viên hiếm thấy” đã nhờ bác Triệu làm giúp.

Thời gian đã là mười giờ tối, sau khi Dương Thần về đến nhà, vừa nghĩ làm sao dùng lấy bánh viên để lấy lòng Lâm Nhược Khê, hướng cô chuộc tội, một bên cân nhắc giúp nhà Triệu Hồng Yến đem quy mô cửa hàng nói với nhà tư bản này.

Đi vào phòng khách, phát hiện Quách Tuyết Hoa và mẹ Vương đang xem phim Hàn quốc, cũng không gặp Lâm Nhược Khê, nghi hoặc hỏi han:

– Mẹ, sao Nhược Khê không cùng hai người xem?

Quách Tuyết Hoa không rảnh quay đầu lại, nói thẳng:

– Ngươi còn nghĩ tới bà xã ngươi ư, Nhược Khê cơm chiều cũng không về nhà, còn tăng ca ở công ty.

Dương Thần sửng sốt, thở dài, xem ra Lâm Nhược Khê là không muốn về nhà gặp mình, nhưng trên thực tế, chính mình cũng không về nhà ăn cơm, cô có tội gì đâu.

Dương Thần quyết định, tự mình đem bánh viên tới công ty, như vậy có lẽ có thành ý một chút.

Nhưng chạy bên ngoài cả một ngày, mặt mày có chút mệt mỏi, Dương Thần khẩn trương chạy lên lầu, định tắm rửa một cái, đổi quần áo sạch sẽ, thơm tho rồi mới đi gặp người con gái nhà họ Lâm kia.

Đi qua phòng Trinh Tú, nhìn thấy bên trong đèn còn sáng, cô bé hẳn là còn học bài, Dương Thần cũng không đến hỏi chuyện trong trường học.

Đi vào phòng, cởi bỏ quần áo, Dương Thần mở ra tủ quần áo lớn, cái tủ này vừa mở ra, cũng khiến mắt choáng váng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 15/09/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 24
Phần 25 Vì sao Miêu Nghị không trực tiếp lựa chọn giao Lục Đại Kỳ Công ra cho đám người Lục Đạo sẵn có mà lựa chọn bọn họ? Nguyên nhân cũng rất đơn giản. Miêu Nghị cần thời gian trưởng thành. Hiện nay thực lực cá nhân của Miêu Nghị vẫn quá yếu. Hắn lựa chọn năm người bọn họ là một quá cùng cùng lớn lên. Nếu như trực tiếp giao Lục Đại Kỳ Công cho Lục Đạo, như vậy Lục Đạo không cần chờ đến sau này, hiện tại đã mất đi sự khống chế. Cho nên Miêu Nghị cần một nhóm người cùng hắn trưởng thành. Năm người bọn họ là lựa chọn tốt nhất để...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Giang Nam – Quyển 15
Phần 25 Hoàng Tổ, trong Tiên Đỉnh không gian, có địa phương thời gian trôi qua chậm hơn hay không? Giang Nam trong lòng khẽ nhúc nhích, thần thức truyền âm nói. Huyền Đô Cổ Tiên dù sao cũng là Cổ Tiên, tạo hóa thần kỳ, có uy năng không thể đo lường, Tạo Hóa Tiên Đỉnh của hắn khẳng định cũng có nơi huyền diệu thần kỳ. Có. Hoàng Tổ thần thức truyền đến nói: Bất quá không có ở bên trong toái phiến Tiên Đỉnh này, trong những mảnh nhỏ khác có Tinh Hà trụ quang, thời gian trôi qua cực khác ngoại giới, có thể trong nháy mắt đi qua trăm vạn năm, giết...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lục Thiếu Du – Quyển 43
Phần 25 Sưu Sưu. Lập tức một cái thủ ấn trong không gian nắm chặt Cổ Viêm Hỏa Thương, cho dù Hỏa Vũ có thúc dục như thế nào cũng không có cách nào làm cho Cổ Viêm Hỏa Thương nhúc nhích nửa phần. Ta thua, ta không phải là đối thủ của ngươi, không đánh nữa, bí cảnh của Hỏa gia ngươi cứ vào đi. Hỏa Vũ giãy giụa một hồi, lập tức thở phì phì dậm chân một cái, nàng biết rõ Lục Thiếu Du trước mắt này khủng bố giống như lời đồn, nàng vốn không phải là đối thủ của đối phương. Hỏa Vũ cô nương, đa tạ. Lục Thiếu Du cười cười, buông...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng