Dương Thần - Quyển 7

Phần 5

Ai có thể ngờ rằng, Trần Dung đột nhiên lại phản đối dữ dội Lôi Thần có cách nhìn không thấu đáo, rốt cuộc cô thực sự từ chối hay giả vờ vì phòng ngừa nếu chẳng may có gì xảy ra?

Đừng nói hắn, thậm chí đằng sau Lôi Thần là một vài người thân tín cũng đều cảm thấy kế hoạch của đại ca rất khả thi, không ngờ Trần Dung trước mặt họ lại không đồng ý, Sắc Vi trong mắt họ tuy rằng đáng được tôn kính, nhưng đại ca Lôi Thần mới là cha mẹ chăm lo cơm áo cho bọn họ, nếu tất nhiên phải diệt trừ những cán bộ cốt yếu ở khu vực này, đời nào cuộc sống của họ lại có thể trải qua những ngày tốt đẹp nữa?

Đáng tiếc, đám người Lôi Thần không hiểu được, với tư cách là một trong những người lúc đầu tham gia vào bữa tiệc dạ hội ở thời kỳ của hội Tây Minh, Trần Dung mới sợ hãi như vậy, nhưng không phải là sợ Sắc Vi, chỉ vì từ trước đến giờ người làm cô trong lòng cảm thấy sợ hãi nhất, không phải hội trưởng Sắc Vi, mà là Dương Thần.

Từ lúc đầu, Dương Thần là bạn của anh trai cô Trần Bác, sau đó, lại là người yêu của Sắc Vi, tiếp sau đó, Trần Dung lại càng cảm nhận được sự tồn tại như vậy của Dương Thần khiến người ta khó có thể tưởng tượng nổi.

Cả đời cô không thể nào quên được, ngày hôm đó tại bữa tiệc dạ hội, Dương Thần lẻ loi một mình, tay không đem súng Bưu Hán sát hại hơn bốn mươi người có mặt tại đó, máu chảy thành sông.

Cũng không nói đến, việc đó không phải loài người đều có thể làm được, vẻn vẹn là hình ảnh giống như cái trận địa quỷ thần A Tu La kia, cho đến bây giờ Trần Dung nửa đêm khi nằm mơ vẫn là cơn ác mộng về việc chứng kiến lại cảnh đó, sợ hãi đến mức bừng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.

Những việc mà Dương Thần làm ngấm ngầm khi ở hội Hồng Kinh, trong nội bộ hội Hồng Kinh chỉ có vài người rõ ràng, bởi vì Dương Thần từ trước tới giờ chưa muốn tham dự chính thức vào tổ chức, vì vậy Lôi Thần hoàn toàn không biết được năng lực của hắn.

Đối với Trần Dung, bình thường Dương Thần là người thực sự điềm đạm giống như người anh cả bình thường, nhưng trong đáy lòng cô vẫn sợ Dương Thần, đó là điều khó có thể nói rõ được.

Cô là một cô gái thông minh sắc sảo, nếu không phải như vậy, Sắc Vi sẽ không chọn cô là người nối nghiệp thay cho mình, chính vì cô thông minh, vì vậy ngay từ đầu cô đã nghĩ rất thấu đáo: Sắc Vi sở dĩ mạnh dạn ủy quyền, cũng không phải bản thân Sắc Vi thực sự có được năng lực thống trị tuyệt đối, mà bởi vì chỉ cần có Dương Thần âm thầm đứng đằng sau, Sắc Vi tuyệt nhiên không cần có sự kiêng dè.

Giờ này khắc này, cái gã Lôi Thần ngốc nghếch này, không ngờ lại muốn dùng một đám tay chân lỗ mãng, và khẩu súng cũ trên tay gã, đã muốn cho Sắc Vi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, chịu sự chi phối của hắn, nhưng thật đáng buồn là chính người này còn muốn tự kéo mình lên, lại còn nói gì để mình được ngồi ở vị trí trên cao?

Trần Dung gần như sắp phát điên lên, nhưng cô cũng biết có giải thích cho Lôi Thần nghe cũng không thể được, chỉ có thể nghĩ cố gắng nhanh chóng từ bỏ hết mối quan hệ đi.

Cô cũng tự biết rõ rằng, chỉ cần thể hiện sự chân thành với Sắc Vi, cô vẫn là người thừa kế quan trọng nhất chức hội trưởng, hơn nữa bình thường Sắc Vi vốn không quản lý quá nhiều đến công việc trong hội, người quản lý như cô thực ra nắm rất nhiều quyền lực.

Mặc dù có chút thiếu sót, nhưng chung quy so với việc đánh mất tính mạng vẫn còn tốt hơn.

Sắc mặt Lôi Thần tối đi, nói:

– Nếu Trần tiểu thư đã khiêm tốn như vậy, vậy tôi đến để trợ giúp một phen được rồi, vì tương lai phồn hưng của hội Hồng Kinh, cũng nên thay đổi cơ cấu hội trưởng Tư Đồ, cảm ơn người mấy năm nay đã quan tâm đến, hãy để cho Lôi Thần này tiễn người đoạn đường cuối cùng.

Nói xong, Lôi Thần mở khóa an toàn, nhằm thẳng vào đầu Sắc Vi, chuẩn bị nổ súng.

Giờ khắc này, Lão Lý vốn đã sợ đến mức chân mềm nhũn, hai mắt đờ đẫn, Trần Dung mặt trắng bệch ra, Lôi Thần và đội ngũ những người liên quan đều tràn đầy hưng phấn, dường như thấy được tương lai, còn về Sắc Vi, mặt sầm lại, dường như họng súng không phải chỉ về phía đầu cô.

– Này, nghe tôi nói, gã Lôi Đường Chủ kia, đất trời khô hạn, dễ dàng cướp cò à, theo tôi anh không nên nổ súng.

Thờ ơ hồi lâu, Dương Thần mãi im lặng rốt cục cũng gặm hết xiên thịt dê cầm trên tay, mồm vừa nói, tay vừa cầm giấy ăn kém chất lượng ở quầy hàng của lão Lý, khẽ lau bàn tay đang đầy mỡ.

Ngay từ lúc đầu, Dương Thần như một thanh niên bình thường xa lạ, đã không được đám người của Lôi Thần để ý đến.

Mặc dù không ít người bên cạnh Sắc Vi đều biết đến Dương Thần, nhưng một số lực lượng tinh nhuệ chính thống của Sắc Vi, rất nhiều Đường Chủ như Lôi Thần, cũng đã gặp qua hắn rồi nhưng cũng không có nhiều ấn tượng.

Lôi Thần nhíu mày.

– Anh là ai?

Trường hợp như vậy, còn có người vẫn có thể bình tĩnh được, hẳn không phải là nhân vật tầm thường, đây mới chỉ là phản ứng đầu tiên của Lôi Thần.

– Anh đừng hiểu lầm, tôi là bạn trai của Sắc Vi, không phải là người xấu.

Dương Thần cười nói:

– Tôi chỉ có ý tốt muốn khuyên nhủ anh, súng của anh hơi cũ, có lẽ để cướp cò sẽ làm chính anh bị thương, mọi người hòa thuận, có gì hãy từ từ nói ra.

Lôi Thần không nhịn nổi bật cười ha hả, ánh mắt khinh thường nhìn Dương Thần.

– Tôi nhớ ra rồi, bên cạnh hội trưởng đích thị có một người đàn ông họ Dương, nghe nói anh có chút bản lĩnh, tôi cho rằng anh có sự can đảm không tầm thường, hóa ra cũng chỉ là giả vờ giả vịt, cố ý lừa bịp cướp cò? Chê cười cây súng này ư, nó theo tôi mười mấy năm, cũng đáng tin tưởng như cánh tay của tôi, anh cho rằng tôi còn là đứa bé ba tuổi sao?

Dương Thần nhíu mày khổ não:

– Tại sao anh lại không tin, với kinh nghiệm nhiều năm của tôi, súng của anh thực sự có vấn đề.

– Là đầu óc anh có vấn đề!

Lôi Thần đột nhiên quay mạnh đầu súng, chĩa miệng súng nhằm ngay vào đầu Dương Thần.

– Nếu anh nói súng của tôi cướp cò, vậy tôi cho đầu của anh bốc cháy trước.

Lần này, Trần Dung đang ở trạng thái thần kinh căng thẳng, hoàn toàn tuyệt vọng liếc nhìn Lôi Thần, hiểu giống như cô, nhận thức được rõ ràng rằng, Lôi Thần đã là người chết rồi.

Lôi Thần cảm thấy chính mình bị Dương Thần trêu chọc, cần gì phải quan tâm đến nhiều như vậy, trực tiếp bóp cò.

– Pằng!

Một tiếng súng nổ, làm nhóm dân thường xa xa trên phố liên tục kêu lên sợ hãi.

Và những tên tay chân ở sau lưng Lôi Thần, đều hiện ra vẻ nghi ngờ, bọn họ nhận thấy, tài bắn súng chuẩn xác của lão Đại dường như lần này bắn trượt rồi, bởi vì cái gã lười biếng tên là Dương Thần kia, vẫn còn đứng đó mà không hề có chuyện gì.

Nhưng ngay sau đó xảy ra một chuyện, lại làm cho bọn họ lâm vào trạng thái hoảng sợ.

Đứng ở đối diện sau lưng họ, Lôi Chấn bỗng nhiên bàn tay cầm súng bất lực thõng xuống, khẩu súng trong tay cũng từ ngón tay rơi xuống đất, mà Lôi Thần với dáng người không cao lớn, cũng mềm người ngửa về đằng sau…

Bịch!

Một trận bụi bay lên, Lôi Thần ngã xuống.

– Sếp!

– Đại ca?

Một đám thuộc hạ của Lôi Thần kêu la kinh hãi, không dám tin nhìn Lôi Thần đang ngửa mặt nằm dưới đất.

Bọn họ hoảng sợ nhận ra rằng, trên trán của Lôi Thần, không ngờ máu lại ứa ra từ một vết thương lớn.

Chất lỏng đỏ thẫm từ trên trán gã chảy xuống, cả khuôn mặt của Lôi Thần đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi, nhưng hai con mắt của Lôi Thần vẫn còn mở to, dường như chết mà vẫn không nhắm mắt được, khó có thể tin được chính mình đã chết.

Trong lúc này, Dương Thần sắc mặt thản nhiên khẽ ngáp một cái, bất đắc dĩ nói:

– Tôi đã nói với anh rồi, súng của anh bị hỏng sẽ cướp cò, lần này tốt rồi, đạn đã bay vào chính trán của anh, chậc chậc… Đều nói tôi là người tốt, có gì từ từ nói cũng không chịu.

Có mặt ở đây, ngoại trừ Sắc Vi, ai cũng có chút kinh ngạc, tất cả những người khác đều vô cùng kinh hãi nhìn Dương Thần, như thể nhìn thấy ác quỷ.

Súng cướp cò?

Thằng ngốc mới có thể tin.

Mọi người đều giật mình tỉnh ngộ ra, vừa rồi trong chớp nhoáng, trong khoảnh khắc bóp cò, người tên là Dương Thần này, không ngờ cứng rắn không biết dùng cách gì, bắn ngược viên đạn vừa mới ra khỏi nòng súng vào đầu của Lôi Thần.

Tất cả điều này không phải con người dùng mắt thường có thể nhìn rõ được, nói cách khác, người tên là Dương Thần, hắn quả thực không phải là người.

Khi con người gặp phải một vài thứ gì đó mù mờ khó có thể nắm lấy được, giống như quỷ quái thần bí, rất dễ dàng xuất hiện sự sợ hãi khó diễn tả được.

Lúc này những người có mặt tại hiện trường xuất hiện sự khiếp đảm khó có thể kháng cự nổi… Ngay cả việc dồn sức để tháo chạy họ cũng không còn nữa, đừng nói đến việc phản kháng, cũng không nói đến việc báo thù cho Lôi Thần.

Sắc Vi đã thừa nhận năng lực bí ẩn cao siêu của Dương Thần, rất nhanh từ sự kinh ngạc đã trở lại bình thường, thốt ra với đám người kia:

– Các ngươi ở đó khỏi cần lo lắng, lão đại của các người đã chết, bây giờ chỉ còn hai con đường cho các người lựa chọn, thứ nhất chôn cùng với Lôi Thần, đi cùng với hắn xuống âm phủ để thể hiện sự trung thành với hắn, thứ hai, trung thành với hội Hồng Kinh, ta sẽ cử một đường chủ mới cho các ngươi.

Thằng ngốc mới cống hiến sức lực cho người đã chết.

Một đám người lập tức đều bổ nhào xuống đất, nước mắt nước mũi chảy ra bắt đầu khóc lóc kể lể, lớn tiếng trách cứ Lôi Thần: “Khi còn sống để lại tiếng ác”. Nói rằng bọn họ đã bị.

Lôi Thần áp bức như thế nào, đều vốn đã không còn tình cảm gì, lại nói kính yêu Sắc Vi đến như thế nào, hy vọng sẽ xông pha khói lửa vì hội Hồng Kinh, một đám nam nhân đều khóc lóc thảm thiết.

Sắc Vi nghe xong cảm thấy bực dọc, khẽ vung tay:

– Đem Lôi Thần đi, đừng để làm ách tắc đường phố ở chỗ này.

Nghe thấy Sắc Vi thả cho bọn họ đi, đám người đó dường như được đại xá, lôi xác của Lôi Thần đi giống như lôi lôi chiếc bao da rắn, ảo não chạy không còn nhìn thấy bóng người.

Trước khi rời bước, đám người này đều theo bản năng quay đầu lại nhìn Dương Thần, dường như sợ những thứ như viên đạn đột nhiên bay đến trán của chúng.

Một cuộc làm phản, tính mạng treo như sợi dây, cùng với kết cục như một trò khôi hài, cuối cùng Dương Thần dường như vẫn chưa làm chuyện gì cả, không nhận ra được bất kỳ sự dao động trong cảm xúc.

Trần Dung đứng cách đó không xa, thân hình mềm mại run lên bần bật, cô không dám nói lời nào, không dám đối mặt với Sắc Vi, cô biết, Sắc Vi nhất định sẽ nói gì đó với cô.

Quả nhiên, Sắc Vi sau một hồi lặng im, thốt ra:

– Lại đây.

Trần Dung không dám hỏi nửa từ, lặng lẽ bước đến đứng cạnh Sắc Vi.

Bốp!

Một cái tát mạnh giáng vào mặt của Trần Dung, Trần Dung bị bạt tai khiến người cô xoay đi, sự đau đớn đến nhức nhối, kèm theo vết đánh đỏ hồng.

Hai con ngươi của Trần Dung lập tức tràn đầy óng ánh, cô còn nhớ rõ, từ lần đầu tiên gặp mặt đến bây giờ, gần một năm trở lại đây, Sắc Vi đều chăm sóc cô nhiều hơn, giống như một người em ruột, đây là lần đầu tiên Sắc Vi đánh cô như vậy.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 15/09/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Ma Vương – Quyển 8
Phần 5: Lộn Xộn Trước Cửa... Đột nhiên có một đám người tới gây huyên náo làm Hàn Thạc kinh hãi, chẳng mấy chốc, hắn ý thức được chuyện gì đang xảy ra, mặt mày hớn hở cao hứng ra khỏi tu luyện tràng, mở cửa Thiên Cơ Dược Tề. Trước cửa Thiên Cơ Dược Tề có rất nhiều nhân vật mà Hàn Thạc đã biết, tỷ như Tạp Mai Lệ Tháp lớp da đã trắng trẻo hơn một chút đứng cạnh An Đức Liệt sắc mặt tươi tỉnh, tỷ như Cơ Nhã tới đây mua một bình Tuyền Cơ đan, còn có Đường Na và vài thanh niên gia tộc Lai Phất Tư. Nhưng đại đa số thì Hàn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Phần 5 Trở về với thực tại, tôi đã hoàn toàn bị câu chuyện của chú cuốn hút, tưởng như chính mình đang ở trong cổ mộ, trong lòng chính là Văn Cẩm ôn hương noãn ngọc. Chú Ba ho khan một tiếng, tôi ngẩn người, chợt phát hiện ra mình đang ôm cái gối đầu, mặt bất giác đỏ ửng. Tôi vô cùng lúng túng, tự nhủ mình làm sao có thể sinh ra ảo tưởng với người trong mộng của chú Ba được chứ, vội hỏi: “Sao chú không kể tiếp, cuối cùng thế nào?” Chú Ba gượng cười một tiếng: “Còn gì nữa đâu mà kể, chuyện đến đây đã kết thúc rồi. Đến tận bây giờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Hàn Lập – Quyển 16
Phần 5 Nghe huyết bào nhân nói vậy, mỹ phụ đầu bạc nhíu mày, ánh mắt không ngừng chớp động. “Nói tới việc đi ma phần, sợ rằng trì hoãn không ít thời gian. Vạn nhất viện quân Phù Du Tộc bỗng nhiên đuổi tới thì ai cũng không thể rời đi.” Lục Túc lên tiếng. “Hắc hắc, nếu Phù Du Tộc có thể tiến vào không gian này nhanh như vậy thì tên Phù Du Tộc còn sót lại phụ thần vào khôi lỗi kia cũng không cần liều mạng với chúng ta như vậy. Lúc đó hắn cứ ngồi yên chờ viện quân tới chẳng phải tốt hơn sao. Trong khoảng thời gian ngắn Phù Du Tộc có...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng