Dương Thần - Quyển 8

Phần 68

Đôi lông mày xanh đen của Christine nheo lại, không hài lòng nói:

– Anh còn trốn tránh em sao? Không muốn em đưa đi thì cứ nói thẳng ra.

– Không phải vậy.

Dương Thần vội cười giải thích, nói:

– Là vì ngày mồng 7 là ngày thi đại học ở Hoa Hạ, Trinh Tú mà anh đã một tay đưa về cũng tham gia kỳ thi này nên làm sao anh có thể đi nước ngoài du lịch thế này được. Kiểu gì cũng phải đến trường thi cổ vũ tinh thần cho con bé. Chẳng may con bé lại oán hận anh thì sao có thể thi đậu được. Nhược Khê nhất định sẽ phản ứng lại bằng cách chiến tranh lạnh với anh, không thể đùa giỡn được.

Christine nhìn hắn một cách kỳ lạ:

– Xem ra, anh quả thực đã biến thành người đàn ông của gia đình rồi. Không chỉ có nhớ tới ngày thi của cô em không thân thích mà còn ngay lập tức đề phòng để không khiến cho bà xã giận dữ… Nếu Cao Thiên Nguyên và Blue Storm mà biết được thì chắc sẽ tức chết đi được ấy chứ.

Mặt Dương Thần bỗng mất vẻ tự nhiên nói:

– Điều này có nghĩa là khen anh có trách nhiệm với gia đình hay trách anh sợ bà xã đây?

– Nghĩ chệch hướng rồi!

Christine hừ nhẹ nói.

Khóe miệng Dương Thần giật giật, nhất thời không nói gì để chống đỡ.

– Đúng rồi, anh còn đặt vé máy bay nữa làm gì chứ? Sao không đi thẳng về luôn.

Christine hỏi đầy khó hiểu.

Dương Thần gãi gãi đầu, không dám đối diện với người phụ nữ này, cười khoan thai nói:

– Đấy không phải là điều đáng lo… chẳng lẽ lại gửi đến đây một chiếc phản lực sao… Bình thường có thể không cần huy động lực lượng, làm một người bình thường cũng tốt.

Lúc này, Christine còn chẳng thèm nhìn cái tên này nữa:

– Được rồi, vé máy bay và hộ chiếu em sẽ cho người đi chuẩn bị cho anh. Anh mau rời khỏi đây đi, bây giờ nhìn thấy anh em chỉ thấy đau đầu thôi.

Dương Thần hơi oan ức, than thở mấy câu, trong lòng nghĩ thầm dù sấm sét có đánh xuống thì cũng không ở bên cạnh cô. Cô đương nhiên là sẽ thoải mái nhưng bản thân đã muốn đi ngay lên lầu chờ trời sáng để xuất phát trở về Trung Hải.

Trong gió đêm gào thét, chỉ còn lại một mình Christine, đứng một mình cô đơn trong sân, nhìn lên bầu trời đầy mây, thở dài.

Ở nơi bên kia đại dương lại là một cảnh tượng khác.

Trung Hải, Hoa Hạ.

Lâm Nhược Khê cố ý trở về nhà vào lúc giữa trưa, bận rộn ở trong bếp một lúc mới chuẩn bị xong một bữa ăn thịnh soạn trên bàn ăn.

Với vai trò là nhân vật chính trong kỳ thi đại học ngày mai, khuôn mặt Trinh Tú nhỏ nhắn đỏ bừng bừng ngồi trên cái ghế, nhìn trước mặt đầy những thịt cá, càng ngượng ngùng hơn.

– Trinh Tú, sao lại ngẩn ra thế. Mau ngoan ngoãn ngồi ăn đi chứ. Có cá hấp này, thịt móng giò kho, đều là những thứ bổ dưỡng cho trí nhớ, ăn nhiều vào một chút.

Quách Tuyết Hoa ngồi bên cạnh thấy con bé một mình nhăn nhó, vừa cười vừa gắp thức ăn cho Trinh Tú.

Từ ngày Trinh Tú bước vào ngôi nhà này dinh dưỡng bắt đầu đầy đủ hơn, da dẻ cũng trắng trẻo, mịn màng lên nhiều bởi vì có một chút huyết thống của người con gái Hàn Quốc nên tuy ít tuổi nhưng cô đã sở hữu những nét thật quyến rũ, khuôn mặt trái xoan, chiếc mũi dài, đôi môi màu phấn như cánh hoa. So với những người bạn cùng trang lứa thì cô đẹp hơn rất nhiều.

Đây cũng là một nguyên nhân lớn mà Quách Tuyết Hoa và vú Vương yêu quý cô bé người ngoài này. Tuy nói không quan tâm tới dung mạo bên ngoài nhưng vẻ đẹp trời sinh luôn được người ta yêu thích.

Trinh Tú im lặng, ngại ngùng nhìn bữa cơm thịnh soạn của Lâm Nhược Khê, khẽ nói:

– Em thấy như thế này thật có lỗi với chị Nhược Khê. Vì chuyện cá nhân của em mà những ngày này mọi người đều bận rộn chuẩn bị nhiều như vậy đến ngay cả chị Nhược Khê cũng cố ý về nhà sớm để làm cơm cho em ăn…

– Con bé ngốc này, chị Nhược Khê của cháu trong lòng thấy vui thì mới làm như vậy. Nếu cháu không ăn nhiều một chút thì sẽ khiến chúng ta không vui đâu.

Quách Tuyết Hoa giơ tay nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Trinh Tú, nói đầy yêu thương.

Lâm Nhược Khê nghe mẹ chồng và Trinh Tú nói tới mình như vậy thì cũng không lên tiếng gì hết, gắp miếng cánh gà cho Trinh Tú.

– Ăn cơm thôi!

Lúc này Trinh Tú mới gật gật đầu, cười ngọt ngào, mở miệng ra để và cơm vào.

Bốn người phụ nữ trong nhà, ăn uống hòa thuận vụ vẻ nhưng so với trước đây thì vẫn còn thiếu cái gì đó.

Lúc ăn được gần một nửa, vú Vương không kìm nổi hỏi:

– Tiểu thư, rốt cuộc thì bao giờ cậu chủ mới về ạ? Mai Trinh Tú đã thi vào đại học rồi mà vẫn không trở về sao ạ?

Nghe đến chuyện của Dương Thần, Quách Tuyết Hoa bỗng chau mày:

– Cái tên tiểu tử này, đang yên đang lành bỗng bay đi Mỹ, có gia đình rồi mà còn chưa biết điểm dừng, lại còn không thèm hỏi han gia đình, đợi nó trở về, ta sẽ nói cho nó một trận.

Cái miệng nhỏ của Lâm Nhược Khê đang gắp đồ ăn bỗng dừng lại nói:

– Bởi vì ở bên Mỹ, gia đình của Christine gọi điện thoại ra được, chứ không gọi đến được. Mà anh ấy cũng không mang di động nên cũng không thể liên hệ được. Anh ấy bận như vậy chỉ sợ là không kịp trở về.

Nghe nói vậy, mắt Trinh Tú mở to như thể bị mất mát cái gì đó nhưng cô im lặng không nói gì.

Có vẻ như ba người còn lại không thấy được, dù sao Trinh Tú cũng là được Dương Thần mang về nhà, lại là người chi trả cho cô được trở lại trường học. Cho dù là bình thường cãi nhau ầm ĩ, mồm mép không ngừng, ai cũng có thể nhận ra được… Cứ coi như là Trinh Tú gọi Lâm Nhược Khê là chị thân thiện như vậy cũng không hẳn là có cảm tình đặc biệt với Dương Thần.

Đối với một cô bé không có cha mẹ như Trinh Tú mà nói thì có lẽ địa vị của Dương Thần đã ở một vị trí trong tim cô, khác xa so với trong tưởng tượng rất nhiều.

Lúc cô bước vào trường thi, Dương Thần lại ở tận nước Mỹ xa côi, đối với cô mà nói thì chuyện này thật khó chịu biết bao.

Một lát sau, Lâm Nhược Khê bỗng thản nhiên nói:

– Trinh Tú, ngày mai chị không đi làm, chị đưa em tới chỗ thi được chứ?

Trinh Tú vừa nghe thấy vậy, vội lắc đầu nói:

– Không được, không được. Chị Nhược Khê hôm nay đã vì em mà về sớm làm cơm, em cảm thấy rất có lỗi. Sao có thể lại để chị ngày mai dành thời gian đưa em tới trường thi được chứ ạ???

Lâm Nhược Khê giả bộ như không nghe thấy Trinh Tú nói cái gì, tự mình gật đầu một cách chắc chắn, lẩm bẩm nói:

– Cứ như vậy nhé, bữa cơm sáng ngày mai chị sẽ dậy chuẩn bị, ăn xong rồi chị em mình sẽ đi tới trường thi, thi xong chị sẽ đón em về nhà.

Ánh mắt Trinh Tú tràn đầy xúc động, mấp máy môi, cũng không nói rõ thành lời gì, nhưng thật ra Quách Tuyết Hoa và Vú Vương ở bên cạnh đã nhìn nhau và lắc đầu cười khẽ.

Cùng lúc đó, tại khu nghiên cứu bí mật trên khu vực vùng núi ngoài thành phố, Yến Kinh.

Trong căn phòng thí nghiệm bịt kín ở hai đầu, những ngọn đèn chiếu sáng một góc, vô số những dụng cụ thí nhiệm, có khoảng trống chất đầy những chất lỏng kỳ lạ.

Ở giữa vị trí phòng thí nghiệm là một chiếc giường phẫu thuật màu trắng giống như dùng cho một số dụng cụ giải phẫu.

Lúc này, một thi thể của một người phụ nữ trung niên đang nằm ở phía đằng kia. Sắc mặt xanh xao, cơ thể lạnh lẽo. Rõ ràng đó là La Thúy San lúc trước đã bị Ninh Quang Diệu ép uống thuốc độc.

Mà một gã mặc áo dài trắng, tóc dài, cơ thể cao lớn ánh mắt đang nhìn về cái thi thể kia giống như đang suy nghĩ về nguyên cớ riêng của sự việc.

– Đại thiếu gia, người phụ nữ này đã chết rồi. Chúng ta mất nhiều công sức như vậy mới có thể đánh tráo được thi thể này đem về đây có thực sự cần thiết không ạ?

Một gã mặc áo dài trắng khác đứng ở phía sau, đứng tách biệt với người kia, nói đầy nghi hoặc.

Nếu La Thúy San lúc này mà còn sống, hay là tỉnh lại thì tất nhiên có thể biết được cái tên này trước đây là một trong hai người đàn ông mặc áo dài trắng đưa thuốc cho cô ta.

Người này là Nghiêm Bất Vấn mà trước đây đã bị một người phụ nữ đánh nát cả hai chân, trong khoảng thời gian ngắn đã có thể phục hồi lại được như ban đầu. Đúng là kỳ tích.

Khẽ cười nhạo, Nghiêm Bất Vấn nói:

– Ai nói với ngươi như vậy, người phụ nữ này đã chết rồi?

Tên kia ngẩn ra.

– Lẽ nào… đại thiếu gia có thể cứu sống cô ta? Nhưng tim cô ta đã ngừng đập mấy giờ rồi… rõ ràng là não đã chết rồi, sao cứu lại được nữa…

Nghiêm Bất Vấn kéo ra một ngón tay, đưa qua đưa lại trước mặt La Thúy San, cười lạnh lùng nói:

– Trong thế giới của Nghiêm Bất Vấn tôi, cho dù chỉ còn lại một bộ óc, cũng không gọi là chết, chỉ còn lại một tế bào cũng không gọi là biến mất… Huống hồ, người này, cơ thể vẫn còn toàn vẹn thế này…

Nghe thấy những lời bí ẩn như vậy, cả người tên kia run lên bần bật, ngoài miệng vẫn miễn cưỡng nói:

– Đại thiếu gia quả nhiên không phải là những người nhỏ bé như chúng tôi. Là tiểu nhân đã lắm miệng rồi.

Nghiêm Bất Vấn hấp háy mắt, quay đầu lại hỏi:

– Dương Liệt đã đi giải quyết mấy việc mà tôi nhờ chưa?

Người đàn ông kia gật đầu, vội hỏi:

– Người dưới vừa báo về là Dương Liệt đã đi tìm Ninh Quốc Đống. Bây giờ khi Ninh Quốc Đống biết mẹ hắn đã chết, đối diện với cảnh tượng đó chúng tôi không ngừng lau nước mắt. Theo tính toán thì kiểu gì cũng phải tới ngày mai mới qua đây.

– Nếu như vậy thì các ngươi hãy làm lạnh cái thi thể này trước và ngày mai khi Ninh Quốc Đống đến đây, ta sẽ để cho mẹ con hắn gặp nhau…

Nghiêm Bất Vấn mở miệng nói, các cơ mặt vẹo vọ trông như ác quỷ.

Người đàn ông đứng ở một bên, toàn thân run lên, vội vàng làm theo…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Dương Thần - Quyển 8
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/09/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 32
Phần 68 Tất cả cường giả của các sơn môn lớn hội tụ, vừa tới Phi Linh môn lập tức nhìn về phía người Phi Linh môn rồi tặc lưỡi. Tất cả cường giả của các sơn môn lớn đều có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của các cường giả Phi Linh môn trong thời gian ngắn đã tăng vọt không ít. Chỉ cường giả Tôn cấp cửu trọng và bát giai hậu kỳ đỉnh phong hiện tại trong Phi Linh môn cũng có một bó to. Mà lúc trước khi đối phó với Thiên Kiếm môn, Phi Linh môn còn chưa có thực lực khủng bố như vậy. Chỉ có một khả năng, trong khoảng thời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lục Thiếu Du – Quyển 16
Phần 68 Không ngờ lại nói ngọt như vậy. Những lời này của Lục Thiếu Du không ngờ Mộ Dung Lan Lan lại không tức giận, nàng mở miệng cười quyến rũ nói: Ta thấy ánh mắt của Lăng Thanh Tuyền Linh Vũ giới kia nhìn Thiếu Du đệ đệ chính là vừa yêu vừa hận đan xen a. Ta thấy Thiếu Du đệ đệ sao không thu Lăng Thanh Tuyền kia vào tay đi a. Lục Thiếu Du ngẩn ra. Mộ Dung Lan Lan này quả nhiên không phải là bình thường, đồn rằng nàng ta chỉ cần nói cũng có người chết, xem ra lời này không giả. Ngay cả Lăng Thanh Tuyền hận hắn ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Giang Nam – Quyển 9
Phần 68 Hai mặt Đạo Kim Ngọc Bàn, tuy nói bộ dáng giống nhau, nhưng cũng nguy hiểm vô cùng, nếu như hai mặt ngọc bàn khí cơ dẫn dắt lẫn nhau, Giang Nam dám khẳng định, kết quả của mình nhất định so sánh với Hành Đoan Phật Đà còn muốn thê thảm! Vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ đành phải lần nữa tế lên Thánh Quân thần thụ trấn áp đan điền. Thiếu Thánh Quân thần thụ, hắn liền chỉ còn lại có Đãng Ma Kiếm, nếu như Đãng Ma Kiếm thất lợi mà nói, hắn liền không có thủ đoạn có thể phá giải cục diện bế tắc trước mắt! Đãng Ma Kiếm bay ra, kiếm quang...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng