Những đứa con ông cháu cha ở đây đều biết rằng, mấy quân khu ở Giang Nam gần như là quân riêng của nhà họ Dương, còn nhà họ Viên lại nắm hầu hết trong tay những doanh nghiệp dân sinh quan trọng, đây cũng là huyết mạch kinh tế nhà họ Dương.
Có nền tảng lớn, hùng mạnh, lại có Dương Công Minh nổi tiếng khắp thiên hạ chấn thủ, mới có thể để nhà họ Dương đứng trong nhóm bốn đại gia tộc, sừng sững không đổ.
Tập đoàn quốc tế của gia tộc nhà Lý Kiến Hà mới hưng thịnh trở lại, nói cho cùng thì cũng là gốc rễ của Hoa Hạ, nhưng lại không có thế lực ở diễn đàn chính trị trong và ngoài nước, làm sao có thể nhận được sự coi trong của đối tác làm ăn Châu Âu? Hơn nữa cả một tập đoàn rõ ràng chỉ có bên nhà vợ Thân Nhã Hinh còn có chút dính lứu đến quan trường, nhưng so với thế lực nhà họ Dương, rõ là một trời một vực.
Cho nên, Lý Kiến Hà gặp được Viên Hòa Vĩ, rõ ràng biết tài lực của tập đoàn nhà mình còn kém xa so với tập đoàn nhà họ Viên, nên mới cười nịnh nọt gọi một tiếng “bác”.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê liếc nhìn nhau, cũng gần như đã hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra lúc trước Lý Kiến Hà đến muộn, là vì gặp được Viên Hòa Vĩ, hơn nữa Viên Hòa Vĩ cũng từ mồm Lý Kiến Hà mà biết được rằng, hôm nay Chris tổ chức tiệc, liền muốn đến, cho nên hai vợ chồng cùng đến tham gia.
Dù sao, Chris cũng là người có tiếng trên thương trường quốc tế và cũng là siêu sao trong giới người tài. Được Lâm Nhược Khê mời đến Quốc Tế Ngọc Lôi làm việc, chắc chắn là sẽ có ảnh hưởng tốt đến những doanh nghiệp đó.
Một khi đã là người của nhà mình, Viên Hòa Vĩ và Viên Dã đương nhiên là phải đến thăm rồi, miệng thì nói là đến ôn lại chuyện cũ với Chris, nhưng thực ra còn có chuyện khác để nói.
Viên Hòa Vĩ và Chris đã quen nhau từ nhiều năm trước, cũng mới chỉ một vài lần hàn huyên tâm sự, nhưng thực sự vô cùng thân thiết.
Viên Dã đi cùng với cha cũng mặc âu phục chỉnh tề, nhìn thấy Dương Thần và Lâm Nhược Khê, nhìn lặng lẽ mỉm cười, nhưng vẫn giả bộ nghiêm trang, trong trường hợp giao tiếp như thế này, không dám có chút gì lỗ mãng.
Còn Lý Kiến Hà thì đứng dậy, giơ chén rượu đứng cạnh Viên Hòa Vĩ, làm ra vẻ vô cùng thân thiết.
Những người ở đây không ít người tỏ vẻ thèm muốn, không ai nghĩ lại có chút giao tình với một trong bốn đại gia tộc lớn nhất ở Trung Quốc cơ chứ? Nhưng người có tiếng của nhà họ Dương đã ít, những người thuộc nhà họ Dương chính thống phần lớn đều ở trong quân đội, bình thường khó có thể gặp được. Cho nên, có thể đặt quan hệ cùng với người của nhà họ Viên, đúng là một bước vô cùng đột phá rồi!
– Bác, một khi đã đến, thì để cháu giới thiệu với bác một chút về những người bạn ngồi đây ạ, mọi người đều có một mong muốn, đó là sau này bác chiếu cố nhiều một chút.
Lý Kiến Hà tủm tỉm cười nói.
Mọi người vừa nghe xong, lập tức nhìn Lý Kiến Hà bằng ánh mắt cảm động và biết ơn, bọn họ chính là đang đợi cơ hội này, không ngờ Lý Kiến Hà lại hào phóng như vậy, còn tiến cử bọn họ nữa chứ.
Ở Trung Hải, thậm chí là ở khu Giang Nam, nếu như có quan hệ tốt với nhà họ Viên, thì rất nhiều chuyện có thể trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn thấy tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào chồng mình, Thân Nhã Hinh cười có chút đắc ý, cầm lấy ly rượu, bước đi vô cùng duyên dáng đến bên cạnh Viên Hòa Vĩ kính rượu:
– Bác đừng chê cười tâm ý của anh Hà nhà cháu, anh ấy là một người rất quan tâm đến bạn bè.
Viên Hòa Vĩ ôn hòa cười nói:
– Không sao, bác với bố các cháu là bạn bè đã nhiều năm, lại cũng đã từng làm ăn kinh doanh với ông ngoại các cháu, mọi người đều là người một nhà, hôm nay gặp được các cháu, cũng khiến cho ta cảm thấy trẻ ra được vài tuổi, con bé Nhã Hinh này đúng là nhiều chuyện rồi.
Mọi người có mặt ở đây thấy Viên Hòa Vĩ gọi Thân Nhã Hinh bằng tên riêng, vô cùng xúc động, dù gì cũng nắm trong tay quyền lực điều hành của một tập đoàn lớn, vợ chồng họ lại là người của hai đại gia tộc, người đứng đầu nhà họ Viên lại trò chuyện vui vẻ với họ như vậy, đúng là rất nể mặt bọn họ rồi!
Thân Nhã Hinh càng được thể nở mày nở mặt, phấn khích nhìn về phía Lâm Nhược Khê đang đứng yên lặng một chỗ không nói năng gì, dường như muốn dùng ánh mắt nói với cô “Nhìn thấy chưa, đây chính là sự chênh lệch đẳng cấp đấy”.
Lý Kiến Hà cúi người làm tư thế mời, chỉ về phía một đôi vợ chồng đứng gần mình nhất giới thiệu:
– Bác, hai vị đây là con của Cục trưởng Trần của Cục công thương, còn đây là thiên kim tiểu thư Phùng Chân Nhi thuộc tập đoàn Hoa Mậu của tỉnh Giang Tô, hai vợ chồng bọn họ là bạn học thời đại học với cháu.
Viên Hòa Vĩ tỏ vẻ như “nghe danh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt” cười rất thân thiện với hai người bọn họ, còn dẫn cả con trai Viên Dã đến chào hỏi, nói mấy câu xã giao, khiến cho hai vợ chồng bọn họ vui đến đỏ cả mặt.
Cứ như vậy, Lý Kiến Hà giới thiệu liền một lúc ba cặp vợ chồng, mọi người đều cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, để tránh làm điều gì đó hơi quá đà.
Lúc Viên Hòa Vĩ giới thiệu con trai độc nhất Viên Dã của mình, mấy đôi vợ chồng trẻ mới bắt đầu chú ý đến Viên Dã, dù sao thì người thanh niên tên Viên Dã này cũng sẽ là người kế nghiệp nhà họ Viên trong tương lai, hơn nữa cũng sàn sàn tuổi nhau, nên cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.
Cho nên, Viên Dã cũng đã được mấy người đó đến làm thân, đúng là so với cha thì còn tốt hơn nhiều.
Dương Thần nhìn thấy cảnh tượng này, kìm không nổi nói nhỏ với Lâm Nhược Khê:
– Bà xã, xem chừng cái giấc mơ chơi điện tử của Viên Dã đã tan tành mây khói rồi, bị cha nó dẫn đến đây giống như là chuẩn bị chuyển giao quyền lực vậy.
Lâm Nhược Khê từ đầu đến cuối không thèm đề ý đến ánh mắt khiêu khích của Thân Nhã Hinh, chỉ chăm chú ăn rau quả thôi, nghe được những lời của Dương Thần, khóe miệng nhếch lên cười:
– Người đàn ông có nơi có chốn, thì sẽ trưởng thành thôi, Viên Dã vì muốn lấy được Đường Đường nên đang chuẩn bị trước mà, Đường Đường một khi là con gái của nhà họ Đường, đương nhiên là không thể gả cho một người chỉ biết chơi điện tử, anh tưởng ai cũng giống anh sao, đã kết hôn rồi mà cũng không khác chưa kết hôn là mấy à.
Dương Thần nghẹn lời, thong dong cười nói:
– Đây là vấn đề của Viên Dã chứ, có liên quan gì tới anh đâu…
– Chỉ là em cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là có cùng huyết thống, tại sao Viên Dã nhỏ hơn anh nhưng lại hiểu chuyện hơn anh như vậy nhỉ.
Lâm Nhược Khê nửa cười nửa không, nói.
Dương Thần sờ sờ cổ, giả bộ ho khan vài tiếng, giống như là không có chuyện gì xảy ra.
Lâm Nhược Khê cũng thuận miệng trách thôi, lúc này tâm trạng đã khá hơn lúc trước rất nhiều rồi, chuyện Dương Thần tặng nhẫn kim cương cho Mạc Thiện Ny, vốn dĩ đã không còn là chuyện gì to tát nữa rồi, nói Dương Thần giống với đứa trẻ con, cũng không tức giận, cô cũng có chút đắc ý.
Nhìn thấy Lý Kiến Hà dẫn theo hai cha con nhà họ Viên đến chỗ hai người, Lâm Nhược Khê hỏi thăm:
– Ở đây mà bị bại lộ mối quan hệ thì có tốt không nhỉ?
Dương Thần đang cầm dao định cắt miếng thịt ngỗng, bởi vì trên miếng thịt này có dính canh nên cũng không tiện cầm tay, nên hắn mới dùng dao, nghe cô hỏi như vậy, hỏi lại:
– Tại sao lại không tốt?
– Không phải anh… không muốn dây dưa gì với bọn họ sao…
Lâm Nhược Khê úp úp mở mở nói.
Dương Thần nhếch miệng cười:
– Trước đây anh chẳng phải đã nói phải đưa em đến thăm nhà họ Dương sao, đương nhiên là không ngại rồi, hơn nữa ở Yến Kinh mọi người hầu như cũng đã biết sự tồn tại của anh, một khi đã là sự thật, thì phải chấp nhận thôi, dù sao thì cũng chẳng có gì là xấu, sao anh phải che giấu chứ.
Lâm Nhược Khê điềm nhiên cười, trong lòng cô cũng hy vọng Dương Thần có thể có quan hệ tốt với người nhà họ Dương và người nhà họ Viên, có lẽ là do đồng bệnh tương niên, cùng lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn tình cảm, cùng sự cô đơn thống khổ, chỉ có bản thân mình mới hiểu rõ nhất. Đối với cô mà nói, những người thân trước đây đã không còn ở bên cạnh nữa rồi, đến người thân của chồng thì lại không thể đi nhận, nói chung là cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Huống hồ, bất luận là Quách Tuyết Hoa, Dương Công Minh, hay là vợ chồng nhà họ Viên, đều đối xử rất tốt với cô, thật sự là xuất phát từ tình cảm chân thành.
Nói cho cùng, từ tận đáy lòng, cái tính tình truyền thống đấy, khiến cho Lâm Nhược Khê đặc biệt thích nhìn thấy một gia đình vui vẻ hòa hợp, mà bây giờ lại chuyển nhà mỗi người một nơi, kẻ nam người bắc, chỉ đáng tiếc, Dương Công Minh ở bên đó vẫn tốt, nhưng việc bảo Dương Phá và Dương Liệt hòa hợp với Dương Thần, gần như không được, Lâm Nhược Khê cũng không dám chạm vào nỗi đau của Dương Thần.
Vừa đúng lúc này Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh đi cùng cha con Viên Hòa Vĩ đến bên cạnh Dương Thần và Lâm Nhược Khê.
Thân Nhã Hinh giành nói:
– Nhược Khê, cậu còn không để cho người chồng tốt của cậu đến kính một ly rượu sao? Đây là một cơ hội hiếm có để đặt quan hệ với bác Viên đây.
Dương Thần và Lâm Nhược Khê nhìn nhau cười, cũng không thèm đáp lại lời cô ta, nhưng cũng từ từ đứng dậy.
Lâm Nhược Khê nói có vẻ hợm hĩnh:
– Bác Viên, hai vị này là…
Không đợi anh ta nói xong, Viên Hòa Vĩ đã giơ tay ra ra hiệu không cần phải nói nữa, cũng không thèm để ý đến sự nghi hoặc của Lý Kiến Hà, ngược lại cố ý làm ra vẻ giận dữ nói với Dương Thần:
– Tên tiểu tử này, nhìn thấy dượng mà không có chút phản ứng gì là sao?
Giọng nói có phần hơi bất mãn, càng biểu lộ sự thân thiết và quý mến.
Trong nháy mắt, gần như tất cả mọi người ở đây đều hoài nghi rằng lỗ tai mình có vấn đề…
Viên Vĩ Hòa nói… Dượng!
Nhất thời, không khí trong phòng dường như bị ngưng đọng lại, tất cả mọi người, bao gồm vợ chồng Chris, bao gồm đôi nam nữ còn đang đắc ý là Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh, đều đứng ngây người ra nhìn Dương Thần và Lâm Nhược Khê, dường như không thể hít thở được nữa vậy…
Chỉ trong vòng vài giây, mà mọi người đã trải qua vô số chấn động tâm lý!
Trong tay Dương Thần lúc này còn cầm một con dao nhỏ cắt thịt ngỗng, cũng không quá coi trọng, cười nói:
– Một khi đã có người nhiệt tình giới thiệu này giới thiệu nọ với hai cha con dượng, cháu và Nhược Khê thấy dượng rất bận, cho nên cũng không dám xen vào.
Viên Hòa Vĩ cười ha hả nói:
– Cô cháu mấy ngày trước còn nhắc đến, nói Quốc Tế Ngọc Lôi gặp phải nguy cơ lần đó, hai vợ chồng cháu bận thì thôi cũng đành chịu, sao bây giờ rảnh rỗi rồi cũng không gọi một cuộc điện thoại cho bà ấy, cùng nhau ăn bữa cơm, uổng công bà ấy lo lắng cho hai vợ chồng cháu, không phải lần trước cháu nói, qua đợt đó sẽ về thăm nhạc phụ đại nhân sao, sao một chút tin tức cũng không có vậy, dượng và cô cháu rất muốn gia đình mình đoàn tụ.
Cô? Về Yến Kinh thăm hỏi nhạc phụ? Cả nhà đoàn tụ?
Tim mọi người lại một lần nữa giống như được kích thích bởi ma túy!
Lý Kiến Hà và Thân Nhã Hinh đều trợn mắt há mồm, nhìn vẻ mặt lười nhác của Dương Thần, khóe miệng, quần áo còn dính chút dầu mỡ, nhìn thế nào cũng không thấy giống con nhà quyền quý, rốt cuộc người này có lai lịch như thế nào, bọn họ lại được dịp không hiểu, đúng là đầu lợn rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 29/09/2020 03:29 (GMT+7) |