Cho đến khi trợ lý đưa điện thoại cá nhân nói với anh có cô gái gọi một cuộc điện thoại tới, nhưng khi nghe không phải giọng anh thì cúp máy.
Chu Trầm biết là Triệu Đường Diên.
Anh cho rằng cuối cùng Triệu Đường Diên cũng nhớ đêm nay là Trung Thu nên gọi đến chúc anh Trung Thu vui vẻ.
Anh lập tức cầm di động rời khỏi tiệc rượu rồi đi đến một góc yên tĩnh bên ngoài để gọi lại cho cô.
Không ai bắt máy.
Chu Trầm nhạy bén cảm thấy có gì đó bất thường nên gọi lại lần nữa, lúc này đây khi tiếng chuông di động sắp biến mất thì có người nghe điện thoại.
“Chu Trầm…”
Giọng nữ mềm yếu mà run rẩy bên đầu kia.
Tiệc rượu mới có một nửa thì Chu Trầm đã vội vàng rời khỏi bữa tiệc, kêu trợ lý chạy thẳng xe tốc hành suốt một tiếng đến bệnh viện ngoài đảo.
Lúc Chu Trầm đến bệnh viện thì thấy Triệu Đường Diên đang ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, trên hành lang chỉ có vài ngọn đèn nhỏ với tia sáng yếu ớt, Triệu Đường Diên co rúc người lại ngồi trên ghế, bóng dáng lẻ loi sắp bị bóng tối dày đặc bao phủ.
Khi tay anh khoác lên vai cô thì cơ thể cô còn run dữ dội hơn vừa nãy.
Triệu Đường Diên quay đầu lại thấy Chu Trầm.
Anh còn mặc lễ phục tham gia bữa tiệc, mái tóc gọn gàng đã hơi rối, cà vạt cũng không thấy tăm hơi đâu, đôi mắt anh đen láy chứa đầy sự lo lắng nhìn cô.
Vẻ mặt cô có chút king ngạc.
Chu Trầm ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô, một tay khác sờ vào đầu cô nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ, anh đến rồi.”
Mặc kệ lúc trước hai người có tính toán gì nhưng ít nhất trong giây phút này, Triệu Đường Diên như người sắp chết chìm lại nắm được phao cứu sinh, cơ thể như đang lơ lửng mắc kẹt trên cao cuối cùng cũng được chạm đất.
Giọng cô nhẹ nhàng gọi tên anh.
“Chu Trầm.”
Anh nói: “Anh đây.”
…
Trợ lý đi cùng kinh ngạc thấy tổng giám đốc Chu ăn nói nhỏ nhẹ để dỗ dành một cô gái, nhưng không lâu anh ấy đã bị Chu Trầm kêu đi điều tra chuyện trong làng chài nhỏ.
Người ở làng chài rất lắm mồm, hơn nữa còn ba hoa nhiều chuyện, chỉ cần điều tra một chút là biết ngay vừa nãy đã xảy ra việc gì.
Trong khoảng thời gian này, Chu Trầm vẫn luôn ở bên cạnh Triệu Đường Diên, bà nội vẫn chưa tỉnh lại và đang được theo dõi trong phòng cấp cứu nên Triệu Đường Diên không dám rời đi một bước.
Chu Trầm ôm cô vào lòng dỗ dành, đến lúc gò má cô lộ dưới ánh sáng thì anh mới thấy rõ mặt cô sưng đỏ.
Dấu bàn tay đỏ cả một mảng không che dấu xuất hiện trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Sắc mặt Chu Trầm thay đổi trong nháy mắt.
Anh không hỏi Triệu Đường Diên bị ai đánh mà chỉ ôm cô đi về phía chỗ y tá.
“Đi đâu vậy?”
Theo động tác của anh, Triệu Đường Diên trong lòng anh suy nghĩ âm u, lập tức tỉnh táo lại rồi nắm lấy cổ áo anh theo bản năng.
Chu Trầm đưa cô đến trước bục ghế dài của y tá, lạnh lùng nói: “Bôi thuốc.”
Triệu Đường Diên sắp quên mất vết thương trên mặt mình, chỉ khi nước thuốc đụng vào da cô mới thấy đau đớn.
Mỗi lần cô nhỏ giọng hít hà thì vẻ mặt Chu Trầm càng tối sầm thêm, anh vẫn đang kìm nén cơn giận của mình.
Cho đến khi cô bôi thuốc xong rồi Chu Trầm mới ôm cô về ghế dài ngoài phòng cấp cứu, anh nhìn vào mắt cô nói: “Em nói anh nghe, xảy ra chuyện gì?”
Triệu Đường Diên núp vào lòng anh, không hé môi.
Cô không muốn nói hết mọi chuyện cho người khác vì có một số việc không cần đồng cảm, nói ra cũng không thể giải quyết vấn đề.
Không nên nương tựa người khác trong khi mình có thể giải quyết, đây là thói quen cuộc sống của cô.
Hơn nữa, chuyện này cũng chẳng hay ho gì, cô vẫn thấy xấu hổ khi nói ra, đặc biệt là Chu Trầm.
Anh sống trong gia đình tri thức cao lại giàu có nên chắc anh không trải qua những chuyện này đâu.
Thế giới hai người khác nhau thì liệu có thể đồng cảm không?
Cô không chịu nói, Chu Trầm cũng không ép cô, dù sao có thể điều tra được.
Chẳng qua anh vẫn hơi thất vọng vì cô không muốn kể cho anh nghe nhiều chuyện.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gái bán hoa |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch |
Ngày cập nhật | 16/10/2023 11:59 (GMT+7) |