– Trước khi hai đứa ra đi thì cũng nên về quê ngoại mà thăm bà con cho phải đạo.
Quê ngoại của Ngọc ở Bến Tre nên hôm sau, 3 người chúng tôi ra bến xe Miền Tây mà lấy xe đò với ý định đi trong vòng hai, ba ngày.
Mọi chuyện đều suôn sẻ và chuyến đi đó rất là thích thú và vui vẻ.
Tôi rất ưa thích vùng sông nước này. Được ngồi thuyền tròng trành mà luồn vào những con rạch thơ mộng thật là thú vị đối với một người dân thành thị như tôi.
Chiều đến, Má biểu hai vợ chồng chúng tôi phải đi theo Má mà thăm một bà dì nào đó. Ngọc bị đau bụng nên không đi theo được. Má mới biểu tôi lấy xe máy trong nhà bà ngoại mà chở Má đi.
Cuộc viếng thăm kéo dài đến gần tôi thì Má mới chịu ra về.
Đèo Má trên yên sau, tôi phơi phới chạy trong những đường làng ít xe qua lại, không như Sài Gòn. Tôi thích thú vô cùng, mặc dù đôi lúc đường khá chồng chềnh khi ra đồng, khi chạy dọc theo những con rạch nhỏ.
Má thấy tôi cà rịch cà tang mãi lo ngắm cảnh nên Má hối thúc tôi vì thấy trời đã bắt đầu tối. Tôi thầm nghĩ đó là do Má la cà dây dưa ở nhà người bà con nên mới bị trễ như vầy chứ đâu phải là do tôi chạy chậm.
Nhưng rồi một chuyện bất ngờ đã xảy ra: Một cơn mưa bất ngờ đổ xuống làm chỉ trong vài phút là hai má con bị ướt như chuột lột và làm tôi càng chạy chậm hơn. Tôi lo quá vì trời càng tối hơn mà mưa vẫn không dứt… tôi không dám chạy bừa nữa mà hỏi ý kiến của Má. Má cũng vô cùng khẩn trương, ngó quanh quất thấy trong xa có một cái chòi nên Má nói:
– Mình vào đó mà núp đi, chờ tạnh mưa.
Đó là một căn chòi bỏ hoang, chỉ có một đống rơm trong góc và một tấm bạt để che cửa.
Bên ngoài mưa vẫn không dứt hạt và bây giờ thì bóng tối đã bao trùm tất cả mọi vật, đưa bàn tay lên mà không thấy được mấy ngón!
Tôi bấm đèn điện thoại lên thì thấy Má đứng đó mà run vì lạnh… tuy tội nghiệp cho Má nhưng tôi cũng đành bó tay, tôi cũng bị lạnh và xung quanh không có nhà cửa gì hết.
Tôi kêu điện thoại về nhà mà báo cho Ngọc biết. Nàng biểu tôi dẫn Má vào tá túc nhà nào đó. Nếu cần thì xin ngủ lại một đêm, mai hãy về, chứ trời mưa mà chạy xe hai bánh rất nguy hiểm.
Tôi nói lại với Má.
Má vừa run cầm cập vừa nói:
– Trời ơi, giữa đồng như vậy thì có nhà ai đâu mà xin tá túc?
Tôi lạnh quá, cởi quần áo ra phơi.
Tôi cũng nói:
– Má à, Má cũng nên cởi quần áo ra phơi như con đi. Bận trên người quần áo ướt còn làm lạnh thêm, không tốt đâu.
Trong bóng tối, tôi không nghe Má trả lời. Tôi hiểu ra, cười mà tiếp:
– Má đừng ngại. Tối hù như vầy, con không nhìn thấy Má đâu mà ngượng.
Má thở dài, lúng túng:
– Ờ, Hiếu nói cũng đúng đó.
Nghe tiếng xào xạc, tôi đoán là Má nghe theo lời tôi mà cởi đồ ra phơi.
Mưa không những không tạnh mà hình như còn nặng hạt thêm.
Tôi dùng đèn điện thoại gỡ tấm bạt để trải lên đống rơm mà nói:
– Má nằm xuống đây mà nghỉ một chút cho đỡ lạnh.
Tôi loáng thoáng thấy Má đứng trần truồng trong góc, hai tay khoanh trước ngực như để giữ sức nóng của cơ thể… hay là sợ tôi nhìn thấy? Tôi tắt nhanh đèn để Má không bị ngượng.
Má nằm xuống một lúc rồi tôi nghe Má thiểu não rên:
– Hiếu ơi Má lạnh quá…
Hai hàm răng của Má đánh cầm cập…
Tôi dậm chân:
– Biết làm sao hơn bây giờ? Con cũng lạnh thấy mồ đây.
Suy nghĩ một lát tôi e dè nói:
– Chỉ còn một giải pháp là… Má để con ôm Má mà truyền sức nóng. Như vậy hai chúng ta đỡ lạnh.
Tuy không nhìn thấy nhưng tôi đoán chắc thế nào Má cũng đỏ bừng mặt.
Sau một lúc im lặng, Má lại kêu cứu:
– Má lạnh quá nè, chịu không nổi nữa đâu.
Tôi thầm nghĩ là cứ áp dụng đại cái gì tôi vừa nói rồi xem sao, xem Má có chịu được hay không!
Tôi nằm xuống bên cạnh Má rồi rón rén ôm Má vào lòng. Người Má lạnh như băng, Má run như bị kinh phong. Má để cho tôi ôm Má vào lòng mà không phản đối.
May thay, nhờ vậy mà từ từ Má bớt lạnh. Tôi cũng vậy. Hai cơ thể tiếp sức cho nhau. Bây giờ thì rõ ràng là Má dễ chịu hơn.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
– Má đỡ lạnh chưa.
Trong bóng tối, Má gật đầu rồi ép người vào gần tôi hơn để tìm sức nóng.
Tôi hoang mang với tình huống kỳ lạ này: Tôi không thể nào ngờ được là hôm nay dưới cơn mưa, trong cái chòi rệu rạo này, tôi lại được ôm Má vợ tôi trong vòng tay, mà hai người chúng tôi lại trần truồng như nhộng!
Tôi ngập ngừng nói:
– Con xin lỗi Má vì tình huống này, thật ra chỉ là vì bắt buộc thôi… con không muốn chút nào.
Má thầm thì:
– Má có trách Hiếu đâu mà xin lỗi! Má biết chỉ vì bất đắc dĩ mà. Má còn phải cảm ơn Hiếu đã nghĩ ra giải pháp này. Má không còn lạnh nữa.
– Nếu Má không còn lạnh nữa thì để con đứng dậy.
Má níu vai tôi:
– Cứ nằm như vầy… Hiếu mà đi thì chắc chắn Má sẽ bị lạnh trở lại.
Tôi yên tâm được Má cho phép, đưa tay ra ôm siết Má.
Tình huống thật khác thường… trong bóng tối dày đặc, đến một lúc tôi không còn biết mình đang ở đâu, tôi dần dần mất hết định hướng.
Mùi thơm từ da thịt của đàn bà xông lên mũi tôi, thật dễ chịu…
Má buông lỏng người một cách tin tưởng trong vòng tay của tôi. Tôi không biết Má có còn thức hay không?
Bây giờ tôi mới cảm nhận được hai gò vú của Má đang ép sát ngực tôi… và vùng hạ bộ nóng ấm của Má…
Cơ thể của tôi phản ứng theo tự nhiên… và con cặc của tôi từ từ cương lên.
Tôi hoảng hốt xích người ra khỏi phần dưới của Má… nhưng Má đeo theo tôi, tiếp tục ép hạ bộ vào hạ bộ của tôi. Nếu Má còn thức thì không thể nào Má không nhận ra điều đó.
Con cặc bây giờ đã nứng lên tối đa, tôi luống cuống:
– Con xin lỗi… con xin lỗi…
Má không nói gì… lại còn kín đáo sàng hạ bộ qua lại làm tôi hoa cả mắt…
Mọi chuyện đang diễn ra một cách không thể nào ngờ được…
Tiếng mưa ầm ỉ bên ngoài càng làm tôi như bị kéo vào một thế giới kỳ dị, không bình thường chút nào.
Như trong mơ, tôi từ từ trườn người xuống để cho con cặc được nằm thoải mái giữa hai đùi của Má. Má chậm chạp khép hai đùi lại… ép chặt con cặc để nó nằm dọc theo khe lồn và khe đít.
Tôi nằm im, không dám thở mạnh… chú tâm tiếp nhận cảm giác khổng lồ… tôi có thể nằm như vậy suốt đêm…
Rồi tôi cảm nhận là Má xê dịch hạ bộ của mình một cách cực kỳ chậm chạp và kín đáo… để con cặc trườn theo cái khe nóng hổi… rồi Má ngừng lại… tuy trời lạnh nhưng tôi lại đổ mồ hôi vì biết là đầu cặc đang đứng trước lỗ hang bí ẩn.
Má có vẻ do dự một khắc rồi cuối cùng Má hé đùi ra… ấn nhẹ hạ bộ về phía tôi… con cặc từ từ chui vào lỗ hang ướt đẫm… tôi điếng người…
Đầu óc tôi quay cuồng… miệng tôi khô cằn… tôi không ngờ là hôm nay tôi đang được sống một tình huống mà có mơ tôi cũng không thể nào mường tượng được: Má đang làm tình với tôi.
Tôi vẫn nằm im bất động, không dám hó hé, để Má tùy tiện… con cặc chui vào thật chậm… từng ly từng tí. Chính sự cực kỳ chậm chạp đó làm tôi muốn điên lên, chưa bao giờ tôi bị kích thích một cách kinh khủng như lúc này. Tôi nứng cặc đến mức gần như đau đớn.
Má cũng nằm im như pho tượng, tiếng thở của Má nhẹ như tiếng muỗi bay…
Khi con cặc vào lút cán rồi thì Má làm một chuyện mà tôi chưa bao giờ được trải nghiệm: Vẫn không động đậy, Má kín đáo dùng các cơ thịt trong lồn Má mà co thắt trên thân cặc tựa như có bàn tay nhỏ đang massage nó.
Tôi mím môi mà nghe cơn sướng đang dâng trào lên…
Chợt Má rùng mình cất một tiếng rên nhỏ rồi Má thở hắt ra một tiếng dài… Má đã đạt được cơn cực sướng. Tôi không chờ đợi nữa mà để dòng khí bắn ra tung tóe trong lồn Má.
Phải nói là chưa bao giờ tôi sướng đến mức độ đó, sướng đến mức quíu tay quíu chân…
Rồi tôi ôm siết Má trong lòng tôi mà chìm đi vào giấc ngủ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Gia đình bên vợ |
Tác giả | Why Not Me |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ mẹ ruột, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn |
Ngày cập nhật | 21/03/2019 03:38 (GMT+7) |