Càng nhiều thần dịch từ trong đế quan màu vàng bắn ra, ở giữa không trung đan vào thành lưới, hướng hai người chụp xuống!
– Xác chết trong quan tài vùng dậy rồi!
Thao Hộc Tôn Giả hô to gọi nhỏ, vỗ cánh mà lên, gào thét hướng bên ngoài Kim Loan điện phóng đi, kêu lên:
– Con mẹ ngươi Chân Pháp!
Chân Pháp Phật Đà thân hóa một đạo Phật Quang, rơi vào trên lưng Thao Hộc Tôn Giả, pháp lực đạo tắc toàn thân hết thảy dung nhập đến trong cơ thể Thao Hộc Tôn Giả, giống như bỏ mạng hướng ra phía ngoài bão táp mà đi.
Cùng lúc đó, Giang Nam cũng bất chấp rất nhiều, thân hình hóa thành một đạo Tinh Quang viễn độn bay đi, tốc độ so với Chân Pháp Phật Đà không chậm chút nào.
Hai người rất nhanh liền bay ra thần đình trùng trùng điệp điệp, lướt qua từng tòa Thiên Không Thành cùng thần thành, phi tốc hướng lối vào bay đi. Mà ở bên trong vô số thành thị thành trì thần thành phía dưới, nguyên một đám thanh âm to lớn vang lên, vô số Viễn Cổ tiên dân đồng thời hướng tế đàn cúng bái, trong miệng hô to:
– Lễ tế: Huyền khung cửu tiêu, ngự lịch hàm chân!
Trước lối vào, Giang Nam cùng Chân Pháp Phật Đà đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần chạy ra nơi đây, liền không cần lo lắng bị thần dịch cổ quái kia nhập vào thân, chịu khổ tẩy não!
Đột nhiên, một thân hình hùng tráng từ trên trời giáng xuống, một tiếng ầm vang đáp xuống bên trong cửa vào, ngăn trở đường đi của hai người, rõ ràng là Chân Thần bị tẩy não kia, trên mặt vẫn treo vết máu loang lổ, khuôn mặt khủng bố dữ tợn!
– Giang đạo hữu, ngươi vẫn là lưu lại a, làm tín đồ của Thần Đế!
Oanh!
Hắn ngang nhiên hướng Giang Nam ra tay, bàn tay như vòm trời đè xuống, đem cả người Giang Nam gắn vào dưới lòng bàn tay của hắn, vân tay rộng lớn mấy trăm dặm, hung hãn vô cùng!
Về phần Chân Pháp Phật Đà, thì hắn chẳng quan tâm, tùy ý Chân Pháp Phật Đà từ bên cạnh hắn bỏ đi, nhảy vào lối ra, đào thoát đi ra ngoài!
– Chỉ để lại một mình ta? Đây là cái đạo lý gì?
Giang Nam vừa sợ vừa giận, Lục Đại hóa thân hiện lên, cầm trong tay đại thương đại kỳ, mặt cờ cuốn động, chấn động vân tay hình thành vòm trời của hắn, để cho một chưởng này không cách nào rơi xuống,
Một thân tu vi cùng thực lực của Chân Thần kia chỉ còn lại có ba thành, nhưng mà ba thành tu vi thực lực cũng không phải chuyện đùa, mặc dù Lục Đại hóa thân của Giang Nam cầm trong tay đều là Thần Chủ chi bảo, cũng ngăn cản không nổi một kích này, bị chấn đến thổ huyết.
– Khai Thiên!
Giang Nam quát lớn, trực tiếp vận dụng thủ đoạn mạnh nhất, vừa mới đem một kích này ngăn lại, đã thấy Chân Thần kia một quyền oanh ra, dấu quyền nhét đầy Thiên Địa, đường đường chính chính, không thể địch nổi!
– Diệt thế!
Thần Quang toàn thân Giang Nam nổ tung, Thần Quang phún dũng trùng kích, hóa thành một cái cối xay cự đại, cắn nát hết thảy, khí thế của hắn công tác chuẩn bị đến cực hạn, đạt tới đỉnh phong không thể kéo lên, vậy mà không đợi Chân Thần kia công tới, mà là chủ động công kích.
– Hóa tiên!
Tiên quang trong cơ thể hắn phún dũng, không sợ không lo, quyết chí tiến lên, muốn cùng vị Chân Thần này phân cao thấp, đem hắn đánh bại, đem khó khăn trước mặt đánh xuyên qua, Tiêu Dao mà đi!
Lại vào lúc này, một giọt thần dịch vô thanh vô tức đánh úp lại, bỗng nhiên từ sau ót của hắn chui vào, tiên quang phún dũng trong chốc lát dừng lại, cuốn ngược lại, trở về trong cơ thể của hắn. .
Thân hình Giang Nam run rẩy, tích thần dịch này nhập não, ở bên trong mi tâm của hắn, lập tức có vô số sinh linh hiện lên, Viễn Cổ tiên dân vạn tộc ở trong mi tâm của hắn cầu chúc cầu nguyện, một tòa tế đàn cự đại bắt đầu hiện ra ở bên trong mi tâm của hắn, tín ngưỡng lực trên tế đàn ngưng tụ, hóa thành hào quang, hào quang nồng đậm hóa thành kim thủy, sáng chói mê người.
Kim Thủy Thần dịch lưu động, Viễn Cổ đạo tắc đan vào, trên tế đàn hiện ra một thân ảnh xưa mà bá đạo tuyệt luân!
Vãng Sinh Thần Đế!
Một giọt thần dịch này rõ ràng là tín ngưỡng lực của hàng tỉ vạn Viễn Cổ tiên dân thời kỳ viễn cổ tế tự Vãng Sinh Thần Đế hình thành, nồng đậm đến cực hạn biến thành thần dịch, một giọt thần dịch vậy mà ở trong đầu hắn hóa ra hàng tỉ vạn sinh linh, phảng phất những Viễn Cổ tiên dân đó lại hiện ra, như là Thiên Ma phụ thể hiện ra ở trong đầu của hắn, thậm chí ở trong đầu của hắn hình thành tế đàn, cưỡng ép tế tự Vãng Sinh Thần Đế, cải biến nội tâm của hắn, cải biến tín ngưỡng của hắn!
Một giọt thần dịch này, rõ ràng là muốn mạnh mẽ ở trong đầu cùng đạo tâm của hắn, gieo xuống thân ảnh Vô Địch của Vãng Sinh Thần Đế, cưỡng ép hắn biến thành tín đồ của Vãng Sinh Thần Đế!
Trong đầu Giang Nam truyền đến hàng tỉ vạn tiếng vang, phảng phất có hàng tỉ vạn sinh linh cúng bái cầu chúc, vô số thanh âm hò hét, khuyên giải, thuần hóa, dụ hắn hướng Vãng Sinh Thần Đế cúng bái, dụ hắn phục tùng, dụ hắn sa đọa, dụ hắn biến thành tín đồ của Vãng Sinh Thần Đế!
Mà vào lúc này, tôn Chân Thần ở ngoại giới kia đột nhiên thò ra bàn tay lớn, một tay nắm Giang Nam trong tay, thân hình bay lên, trong mấy hơi thở liền trở lại trong Kim Loan điện, sau đó buông Giang Nam, đặt ở trước đế quan màu vàng.
– Rộng mở tâm linh của ngươi, thần phục ta, kính ngưỡng ta, làm con dân của ta, quỳ gối dưới chân của ta.
Trong nội tâm Giang Nam, Vãng Sinh Thần Đế kia đột nhiên mở ra mắt phượng, lông mày giơ lên, vẻ mặt hưng phấn, cao cao tại thượng, như là Thần Đế cao cư ở trên chín tầng trời quan sát một con sâu cái kiến, chờ mong con sâu cái kiến vẩy đuôi mừng chủ, chọc cho vui vẻ liền thưởng chút thức ăn bày ra ân sủng.
Thanh âm của hắn ầm ầm, vang vọng Ma ngục, có một loại cảm giác cao cao tại thượng về sự ưu việt:
– Đem tất cả bí mật, kể cả công pháp của ngươi, hết thảy không hề giữ lại hiến tế cho ta! Ta cho ngươi vinh quang Vô Thượng, ngươi có thể vuốt ve bắp chân của ta!
– Hiến cụ tổ mày! Vuốt ve con mẹ ngươi!
Sắc mặt Giang Nam đỏ lên, tức giận rống to, đại môn Tử Phủ ầm ầm mở ra, Huyền Thai kim nhân sải bước đi ra, chân to hướng tế đàn hung hăng giẫm xuống, cùng lúc đó Ma ngục bốc lên, cả tòa Ma ngục ầm ầm bộc phát, đem hàng tỉ vạn sinh linh hết thảy xoắn diệt cắn nát!
– Vãng sinh, ngươi muốn thuần phục ta, không dễ dàng như vậy! Hãy để cho ta đến thuần phục ngươi a!
Oanh…
Tế đàn tính cả thân ảnh giống như Vô Địch của Vãng Sinh Thần Đế trên tế đàn, bị hắn một cước dẫm nát dưới chân, hung hăng dẫm vào trong ma ngục!
– Trấn! Trấn! Trấn!
– Chết! Chết! Chết!
Ngoài Vãng Sinh Đế lăng, thân hình Chân Pháp Phật Đà chợt lóe, lao ra Hỗn Độn, lập tức cảm giác được thiên nhân ngũ suy đánh tới, vội vàng thu Thao Hộc Tôn Giả vào mi tâm của mình, ngay sau đó tế lên phật cốt xá lợi, bảo vệ bản thân, chống cự thiên nhân ngũ suy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/01/2015 03:29 (GMT+7) |