– Hãy bớt sàm ngôn đi, hôm nay ngươi động thủ cũng phải động thủ, không động thủ cũng phải động thủ!
Oanh!
Khí tức của hắn bộc phát, Mạc Hải Thi Hương, Động Thiên thế giới lồng lộng mở ra, đại mạc mười vạn dặm, ngang nhiên hướng Giang Nam xuất thủ.
Sau một khắc, một tòa Huyền Hoàng Thánh sơn ầm ầm rơi xuống, đem Thi Mạc Sơn cả người mang Động Thiên thế giới cùng nhau áp ở dưới chân núi.
– Thằng bố mày…
Dưới chân núi truyền tới một thanh âm yếu ớt:
– Người khác không phải nói, ngươi cùng người tỷ thí, luôn không sử dụng pháp bảo sao…
Giang Nam thu hồi Huyền Hoàng Thánh sơn, chỉ thấy Thi Mạc Sơn bị áp thành một tờ thịt giấy, đang cố gắng giãy dụa, cố gắng khôi phục thân thể, không khỏi lắc đầu, hướng Thi gia Huyền Công vương phủ đi tới, thầm nghĩ:
– Người này hơn phân nửa là vị thái nãi nãi kia phái tới, bức bách ta xuất thủ, chỉ cần ta đả thương hoặc là đánh chết hắn, Thi gia liền có thể thuận lý thành chương bắt ta.
Hắn tinh tế cảm ứng bốn phía, chỉ cảm thấy chung quanh trong hư không, ẩn núp không biết bao nhiêu Thần Ma, hẳn là ngắm nhìn hắn cùng với Thi Mạc Sơn chiến đấu, đợi chờ Giang Nam đánh tàn bạo Thi Mạc Sơn liền đột nhiên dữ dội lên, bắt lấy hắn!
– Cái thái nãi nãi này, thật là nham hiểm, bố cục chờ ta đi chui…
Giang Nam thầm nghĩ trong lòng.
– Tiểu tử thúi, chạy đi đâu!
Đột nhiên bóng người chợt lóe, Thi Mạc Sơn lần nữa hiện ra ở trước mặt Giang Nam, giận không kiềm được, kêu lên:
– Khốn kiếp! Có người nói cho ta biết ngươi chiến bại Trung Thiên thế giới tân sinh Thần Ma, căn bản không có vận dụng qua pháp bảo, vì sao mới vừa rồi ngươi hướng ta xuất thủ động dùng pháp bảo ám toán ta?
Giang Nam thấy buồn cười nói:
– Ta có nói qua cho ngươi ta không dùng pháp bảo sao?
Thi Mạc Sơn ngẩn ngơ, vò đầu nói:
– Không có. Bất quá, nam tử hán đại trượng phu, hẳn là quyền qua cước lại, từng quyền đến thịt, lúc này mới đánh cho thoải mái, ngươi dùng một tòa Huyền Hoàng Thánh Kim luyện thành Thánh sơn áp ta, ta thua cũng không phục!
– Đần độn!
Giang Nam lắc đầu, từ bên cạnh hắn đi vòng qua, Thi Mạc Sơn trong mắt tinh quang chợt lóe, giơ tay lên ầm một ấn đắp, nhưng vào lúc này bên trong mi tâm của Giang Nam có bốn đại kỳ phần phật bay ra, rõ ràng là Lang Gia Thủy Sư kỳ, Huyền Vũ Trọng Sư kỳ, Hỏa Đức Thánh Sư kỳ, Đấu Chiến Kim Công Kỳ, bốn đại kỳ đem hư không quấy đến nát bấy, đem Thi Mạc Sơn vây hãm ở trong đó!
– Có gan ngươi không nên dùng pháp bảo!
Thi Mạc Sơn giãy dụa không ra, cười giận dữ nói:
– Giang đại giáo chủ quét ngang Trung Thiên thế giới trẻ tuổi Thần Ma, chính là quét ngang Trung Thiên như vậy sao?
Sắc mặt Giang Nam trầm xuống, Thi Mạc Sơn này dây dưa không tha, để cho hắn cũng không khỏi tức giận.
– Ta là tới cầu hôn, không phải là tới ăn nói khép nép làm cháu, nếu Thi gia quyết tâm không muốn đem Hiên Vi gả cho ta, vậy thì đoạt! Cướp Hiên Vi đi, giết ra Bắc Mạc!
Trong mắt của hắn hung quang chợt lóe, thu bốn đại kỳ.
Thi Mạc Sơn thoát khỏi bốn đại kỳ trấn áp, xương cốt chấn động, có như Lôi Minh, một quyền hướng Giang Nam oanh tới, hư không nhất thời trở nên vô cùng khô ráo, cười hắc hắc nói:
– Ngươi hiện tại quyết định cùng ta động thủ? Rất tốt, lấy ra bản lãnh của ngươi, để cho ta nhìn ngươi có tư cách làm Thi gia cô gia hay không!
Một quyền này, phảng phất đem tất cả dưỡng khí tháo nước, một quyền oanh, hư không hóa thành đại mạc, mặt trời chói chan treo cao, cuồng phong bắt đầu khởi động, Mạc Hải Thi Hương!
Oanh…
Thi Mạc Sơn một quyền oanh ở trên người của hắn, để cho thân thể của Giang Nam chấn động, một ngụm Thiên Đạo Bảo Chung hư ảnh từ trong cơ thể hắn hiện lên, đỡ một quyền oai này.
– Nhìn không ra ngươi gầy yếu như vậy, nhưng thân thể mạnh đến nổi không hợp thói thường, thẳng đuổi theo Thiên Thần!
Thi Mạc Sơn than thở một tiếng, đang muốn lần nữa động thủ, lại thấy thân thể Giang Nam lay động, hiện ra ba mặt tám cánh tay, trong cơ thể đột nhiên vang lên một tiếng trống nổ, truyền đến một tiếng tim đập, khí huyết thoáng cái bành trướng mười lăm lần!
– Ăn ta một đạo Sâm La Ấn! Ăn ta một đạo Sâm La Ấn! Ăn ta một đạo Sâm La Ấn…
Giang Nam tay nâng tay rơi, từng bàn tay to lật lên rơi xuống, từng đạo Sâm La Ấn phô thiên cái địa hướng Thi Mạc Sơn áp đi, ấn pháp vô cùng dày đặc trấn áp Chư Thiên. Giờ khắc này, hắn phảng phất hóa thành một Ma Đế địa ngục vô cùng Cổ lão, có vô số con cánh tay, vô số ngón tay, tính bằng đơn vị hàng nghìn thủ chưởng nâng lên địa ngục vạn giới, thay nhau đắp hướng Thi Mạc Sơn!
Thi Mạc Sơn đón tiếp đạo Sâm La Ấn thứ nhất, muộn hanh nhất thanh, đạo Sâm La Ấn thứ hai theo sát mà đến, đánh cho hai chân lâm vào trong đất, đạo Sâm La Ấn thứ ba theo sát rơi xuống, sau đó là đạo thứ tư, đạo thứ năm…
Thời gian không tới một cái hô hấp, mấy ngàn đạo Sâm La Ấn của Giang Nam đánh xuống, nát bấy Thi Mạc Sơn Động Thiên, đem cả người hắn phách đến dưới đất!
– Người này mạnh như vậy, bị ta liên tục vỗ mấy ngàn đạo Sâm La Ấn còn chưa chết, thực lực có thể so với đám người Hoang Cảnh cùng Hoàng Phủ. Bất quá, hắn hiện tại hẳn là không có chiến lực!
Giang Nam liên tục mấy ngàn đạo Sâm La Ấn cũng cảm giác được tu vi có chút chịu không nổi, vội vàng phi thân lên, hướng Huyền Công vương phủ bay đi, thầm nghĩ:
– Tìm được Hiên Vi, liền giết ra Thi gia!
Bá bá bá…
Từng đạo Thần Ma thân ảnh hiện lên, hàng trăm Thi gia Thần Ma đứng ở trước đại động mà Giang Nam đánh ra kia, ngơ ngác nhìn Thi Mạc Sơn ngã chỏng vó nằm ở đáy động, từng tôn Thần Ma hai mặt nhìn nhau, một vị Thi gia Thiên Thần nuốt nước miếng, hầu kết khó khăn cổn động, thử dò xét nói:
– Lão thái gia…
Thi Mạc Sơn nằm dang tay chân ở đáy động giơ lên một ngón tay run rẩy, mọi người rối rít mừng rỡ, Thiên Thần kia thở phào nhẹ nhỏm, kêu lên:
– Lão thái gia phân thân còn sống! Mau mau, nhanh đem Lão thái gia vét lên!
Mọi người liền tranh thủ mang Thi Mạc Sơn ra đáy động, chỉ thấy hắn bị đánh sưng mặt sưng mũi, cốt đoạn gân gãy, cơ hồ bỏ mạng.
– Hôn sự này…
Thi Mạc Sơn chỉ còn lại có một hơi treo mạng, hơi thở mong manh nói:
– Ta cho phép!
Những Thần Ma Bắc Mạc Thi gia này cũng không phải là thái nãi nãi phái tới, mà là biết được Thần Chủ Lão thái gia phân thân phủ xuống, rối rít đến đây xem chiến.
Thần Chủ Lão thái gia vốn tên thật là Thi Mạc Sơn, mặc dù rất sợ vợ, là một người sợ vợ, thậm chí chịu không được thái nãi nãi càm ràm, trốn ở Thần Giới không xuống, nhưng hắn vẫn là một người có chủ ý.
Mặc dù Thái nãi nãi ở trong đoạn thời gian này lao thao, để cho hắn giáng xuống ý chỉ, phá hư tràng hôn sự này, nhưng Thần Chủ Lão thái gia cũng không có nghe theo, mà là giáng xuống Thần Minh phân thân của mình, tính toán tự mình thử nhìn thực lực của Giang Nam một chút, có phải thật giống như là mọi người nói mạnh mẽ như vậy hay không, lấy Thiên Cung tam trọng cảnh giới là có thể quét ngang tân sinh Thần Ma.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 11/01/2015 03:29 (GMT+7) |