– Vị kia đạo hữu đến đây chỉ giáo?
– Ta tới!
Nguyên Ngọc Kỳ Chủ chiến ý hừng hực, tế lên hai Thần Chủ chi đao, bay vào chiến trường, cười nói:
– Mới vừa rồi Huyền Thiên Kỳ Chủ ỷ vào pháp bảo so với ta nhiều, ta lo lắng Thần đao bị hao tổn, mới không có cùng hắn động thủ, hiện tại nhất định phải giết thống khoái!
Hai người phen này giao thủ để cho nhiều Kỳ Chủ trong lòng giật mình, chỉ thấy Chân Pháp Phật Đà khoanh chân ngồi ở chỗ đó, tùy ý Nguyên Ngọc Kỳ Chủ tiến công, Thần đao đánh xuống, hắn lù lù bất động, đỉnh đầu xá lợi phật quang không ngừng trào ra ngoài, rõ ràng đem hai kiện Thần Chủ chi bảo đỡ, Nguyên Ngọc Kỳ Chủ thủy chung không có thể phá vỡ xá lợi phòng ngự, công kích được bản thể hắn, chỉ đành phải lui ra.
Lại có từng Kỳ Chủ tiến lên, cũng không một người có thể phá vỡ Phật Đế xá lợi này phòng ngự, cả đám đều nhíu mày.
– Tiểu phật đã thông qua mười hai vị Kỳ Chủ khảo hạch, có thể trở thành Đô Thiên Kỳ Chủ rồi hay không?
Chân Pháp Phật Đà trên mặt nụ cười, cất cao giọng nói.
Nhiều Kỳ Chủ liếc mắt nhìn nhau, đang muốn lên tiếng, đột nhiên Giang Nam nhanh nhẹn phiêu hạ kỳ trận, ánh mắt chớp động, mỉm cười nói:
– Ngã phật, hôm nay không phải là mười hai vị Kỳ Chủ, mà là mười ba vị, ta đã trở thành Huyền Thiên Kỳ Chủ, tự nhiên cũng có thể xuất thủ khảo nghiệm ngã phật một chút! Ngã phật sẽ không để tâm chứ?
Chân Pháp Phật Đà trong mắt hiện lên nhất đạo tinh mang, hướng Giang Nam xem ra, nhẹ giọng nói:
– Giáo chủ đây là ý gì?
– Ngã phật nên biết mới đúng.
Giang Nam lại cười nói.
Chân Pháp Phật Đà thở dài, thần thức ba động, truyền âm nói:
– Giáo chủ, ta và ngươi giao tình không kém, mặc dù năm xưa từng có hiểu lầm, nhưng ta và ngươi đã ở đất lưu vong, trong La Thiên tuyệt cảnh vào sanh ra tử, cần gì vì một tòa đại trận mà tổn thương hòa khí?
– Ta cũng không muốn hư giao tình giữa ta và ngươi.
Giang Nam thần thức ba động, cười nói:
– Nếu như ngã phật có thể bảo đảm Đại Tây Thiên Phật Giới nhận được Luyện Thiên đại trận xong, sẽ không đối với chư thiên vạn giới ta động tâm tư, Kỳ Chủ vị này để ngươi nhận cũng là không việc gì. Phật Đà, ngươi có thể bảo đảm sao?
Chân Pháp Phật Đà tinh tế tự định giá chốc lát, đột nhiên lắc đầu, mặt dãn ra cười nói:
– Ta bảo đảm không được. Giáo chủ, mời ra tay đi!
– Ngã phật, ta thật không muốn hư tình hữu nghị giữa ta và ngươi.
Giang Nam đưa mắt nhìn đỉnh đầu Chân Pháp Phật Đà treo cao Phật Đế xá lợi kia, thở dài nói:
– Nếu là Kỳ Chủ vị, không bằng như vậy, ta liền cùng ngã phật so uy năng Thần Vương Kỳ một lần, không đả thương hòa khí của ta và ngươi. Ý của ngươi như thế nào?
Chân Pháp Phật Đà trầm tư chốc lát, lắc đầu cười nói:
– Giang giáo chủ, ta biết giáo chủ xưa nay quỷ kế đa đoan, cùng ta so đấu Thần Vương Kỳ, đơn giản là giáo chủ tự nghĩ không cách nào phá vỡ xá lợi phòng ngự của ta. Nếu ta triệt hạ xá lợi này, chính là bị ngươi lừa.
Giang Nam vẻ mặt tươi cười, thầm nghĩ trong lòng một câu “tặc ngốc giảo hoạt”, cười nói:
– Ngã phật, ta chỉ là lo lắng hư ta và ngươi hòa khí, ngươi ngược lại lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử. Ngươi cho rằng ta không cách nào phá vỡ xá lợi phòng ngự của ngươi, cũng được, ta liền để ngươi xem một chút, ta có thủ đoạn phá vỡ hay không!
Hắn tâm niệm vừa động, đem Hỗn Độn Trảm Tiên Kiếm lạc ấn tịch thu ở trong tay, cười lạnh nói:
– Ngã phật, ta một kiếm này, có thể phá vỡ xá lợi phòng ngự của ngươi hay không?
Chân Pháp Phật Đà thấy trảm tiên kiếm hư ảnh này, chỉ cảm thấy sát ý ngập trời cuồn cuộn mà đến, kiếm không động, Kiếm Ý liền đã đột phá xá lợi phòng ngự, nhắm thẳng vào nội tâm của hắn, để cho trái tim của hắn không khỏi run run.
– Tiên Thiên Chi Vật!
Chân Pháp Phật Đà sắc mặt biến hóa, trầm ngâm chốc lát, đột nhiên mi tâm chợt lóe, một bộ áo cà sa tự động bay ra, rơi vào đầu vai hắn nói:
– Áo cà sa này của ta trải qua Phật Đế gia trì, dung nạp đại thiên thời không, thần kiếm lạc ấn của ngươi phá không ra áo cà sa của ta!
Giang Nam thu Hỗn Độn Trảm Tiên Kiếm hư ảnh, cười lạnh nói:
– Phật Đế gia trì áo cà sa cố nhiên thần kỳ, nhưng có thể thần kỳ qua được bản thân Thần Đế sao? Ngươi nhìn ta một tấm Thần Đế da người, có thể thắng được áo cà sa của ngươi hay không!
Chân Pháp Phật Đà nhìn lại, chỉ thấy một tấm da người từ trong mi tâm Giang Nam bay ra, Đế Uy ngập trời, rõ ràng là da Thần Đế, không khỏi sắc mặt lại biến, trầm ngâm nói:
– Chỗ này của ta còn có một pháp đàn, nhiều Phật tổ Phật Tôn Đại Tây Thiên ở phía trên nói pháp qua, phật hiệu gia trì, Thần Đế da người của ngươi cũng thu không đi ta!
Hắn mới vừa đem pháp đàn lấy ra, đột nhiên chỉ nghe một tiếng ầm vang nổ tung, Giang Nam đem Huyền Hoàng Thánh Sơn thả ra, trầm giọng nói:
– Ngươi nhìn một tòa Huyền Hoàng Thánh Sơn của ta, có thể đập phá pháp đàn của ngươi hay không?
Đám người Phong Hoa Kỳ Chủ, Mão Thiên Kỳ Chủ cùng Nguyên Ngọc Kỳ Chủ thấy những bảo vật này, từng cái từng cái trong lòng áy náy, Giang Nam cùng Chân Pháp Phật Đà lấy ra những pháp bảo này, không phải là lai lịch lớn hù chết người, chính là uy năng lớn hù chết người.
Mặc dù Đô Thiên Thần Ma thân gia cũng cực kỳ phong hậu, nhưng so với hai người bọn họ, nhất thời chỉ cảm thấy mình trong túi ngượng ngùng.
– Hai tên này, là tới khoe của đập bãi a?
Một Kỳ Chủ thấp giọng nói.
Những Kỳ Chủ khác rối rít gật đầu, tràn đầy đồng cảm, Giang Nam cùng Chân Pháp Phật Đà còn chưa động thủ, liền trước đem pháp bảo của mình ra khoe, giống như hai thổ tài chủ gặp mặt liền so tiền.
Chân Pháp Phật Đà thấy pháp bảo không cách nào áp qua Giang Nam, cau mày, đột nhiên phất tay đem Phật Đế xá lợi thu vào, cười nói:
– Giáo chủ thịnh tình không thể chối từ, ta liền cùng giáo chủ khoa tay múa chân Thần Vương Kỳ, xem một chút ai cao ai thấp!
Giang Nam thở phào nhẹ nhỏm, đem Huyền Hoàng Thánh Sơn thu hồi, cười tủm tỉm nói:
– Nếu là tranh đoạt Kỳ Chủ vị, tự nhiên phải ở trên Thần Vương Kỳ phân cao thấp, cho dù có thắng bại, ta và ngươi cũng không đả thương hòa khí, như cũ là bạn tốt.
– Chân Pháp người này rất quỷ quái, nhưng vẫn bị ta lừa. Hỗn Độn Trảm Tiên Kiếm hư ảnh rất sắc bén, nhưng ta không cách nào thúc dục uy năng thần kiếm, chỉ có thể dùng để cắt người. Thần Đế da người ta mới vừa thu vào tay, bằng tu vi hôm nay của ta còn không cách nào luyện hóa, mà ta không có Đậu Suất Thần Hỏa, không có Huyền Hoàng Thánh Sơn cũng không cách nào đem tòa thánh sơn này tế luyện thành bảo.
Giang đại giáo chủ thầm nghĩ trong lòng:
– Hắn cho là pháp bảo của ta vừa vặn khắc chế hắn, lại không ngờ ta chỉ là hư trương thanh thế, hù dọa hắn mà thôi. Bất quá nói trở lại, Chân Pháp người này quả thực chính là một bảo khố cực lớn, bảo bối gì đều có…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 13/01/2015 03:29 (GMT+7) |