Giang Nam - Quyển 14

Phần 86

Đình Hạo Thần Chủ lạnh lùng nói:

– Thiên Ngục đệ nhị trọng liền có thể trấn áp Thiên thần, người này một thân tu vi bị trấn áp, liền không còn đường có thể trốn, vừa vặn chém giết hắn!

Tử Hư thượng nhân cất bước hướng ngục môn đi đến, lắc đầu nói:

– Huyền Thiên giáo chủ tu vi thực lực thẳng truy Thần Chủ, Thiên Ngục đệ nhị trọng cũng trấn ép không được hắn.

Trấn thủ Thiên Ngục đệ nhất trọng căn bản ngăn không được bọn hắn, bị bọn hắn đơn giản xuyên qua ngục môn, đi vào đệ nhị trọng Thiên Ngục, đến nơi này, Tử Hư thượng nhân mở ra Phật nhãn quét ngang Thiên Ngục, quả nhiên không có chứng kiến bóng dáng Giang Nam.

– Tại đây rõ ràng đã trấn áp nhiều Thiên thần như vậy!

Tang Đạo Thần chủ đột nhiên liếm liếm bờ môi, cười hắc hắc nói:

– Trên người bọn họ nhất định có không ít bảo vật, những ngục thủ này ngăn không được chúng ta, không bằng đem bảo bối trên người những Thiên thần này vơ vét đi ra, ngược lại là một số tài phú không nhỏ…

Hắn lời vừa nói ra, Thần Chủ khác cũng không khỏi tim đập thình thịch.

Tuy nói bọn họ là Thần Chủ, Chân Thần, nhưng mà bảo vật ai chê ít, nhiều Thiên thần chi bảo dung luyện đến cùng một chỗ, cũng có thể rèn luyện ra Chân Thần chi bảo Thần Chủ chi bảo.

Nếu vơ vét đủ nhiều Thiên Thần chi bảo, tài liệu luyện chế Thần Tôn chi bảo cũng có!

Tử Hư thượng nhân nhìn xem những Thiên Thần bên trong lồng giam kia, chỉ thấy những người này vô luận lúc trước cùng hung cực ác như thế nào, giờ phút này đều là kẻ đáng thương kéo dài hơi tàn, không khỏi khẽ nhíu mày, thật sự không có hứng thú đi vơ vét tài phú những Thiên Thần này.

Thiên Hà Thần Chủ suất lĩnh Chân Thần còn lại, cùng bọn người Tang Đạo Thần chủ tiến lên, bức bách Thiên Thần bên trong lồng giam, từng cái vơ vét, những tù phạm Thiên Thần bên trong lồng giam, có chút không theo, trực tiếp bị bọn hắn chém giết, đem bảo vật vơ vét đi ra.

Tử Hư thượng nhân nhẹ nhàng ho khan một tiếng nói:

– Chư vị đạo huynh, các ngươi không nên quá phận. Nếu như ta đoán không sai mà nói, các ngươi chém giết Thiên Thần đến số lượng nhất định, sẽ xúc phạm Thiên Ngục luật pháp, sẽ bị chém giết.

Trong lòng mấy người Thiên Hà Thần Chủ rùng mình, vội vàng đồng ý quát:

– Mỗi người đều nhớ rõ đếm một chút, tuyệt đối không thể giết váng đầu!

Mục Tuyên đạo nhân cười nói:

– Thượng nhân, đợi tí nữa chúng ta vơ vét bảo bối, phân cho ngươi một phần.

Tử Hư thượng nhân nhẹ nhàng gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, sau lưng Phật Quang trùng trùng điệp điệp, Phật âm đại hát, cao tụng Cực lạc kinh chú, độ hóa oán khí nơi đây.

Mà vào lúc này, Giang Nam sớm đã đến Thiên Ngục đệ tam trọng, giương mắt nhìn lại mọi nơi, không khỏi khẽ giật mình.

Hắn vốn tưởng rằng Thiên Ngục đệ tam trọng nhất định cũng đồng dạng như hai trọng trước, bốn phía đều là lồng giam cột đá, bất quá cảnh tượng trước mắt lại quả thực vượt quá dự liệu của hắn.

Chỉ thấy Thiên Ngục đệ tam trọng khắp nơi đều là đình đài lâu tạ, phòng ốc trùng trùng điệp điệp, thậm chí còn có rất nhiều thôn xóm thành quách không lớn không nhỏ, nghiễm nhiên một bức thế gian thế giới, rất là an bình, căn bản không giống như là trấn áp trọng phạm chi địa.

Hắn đi vào một tòa thành quách, phóng mắt nhìn đi, chỉ thấy cư dân bên trong thành quách này thình lình đều là Chân thần, chỉ là pháp lực hầu hết đã hao hết, nguyên một đám trên mặt xanh xao, mang theo xiềng chân còng tay, kéo lấy xiềng xích thật dài.

Có người chăn trâu, có người cuốc đất, còn có cho heo ăn, lại có người làm tiểu sinh ý, bày quầy bán hàng sống qua ngày.

Nếu như không phải bọn hắn đều mang gông xiềng, Giang Nam còn cho là mình thật sự đi ra Thiên Ngục, đi tới thế gian.

– Cái này bán chính là… Chân Thần chi bảo!

Hắn đi vào trước một sạp hàng, liếc mắt dò xét, lập tức dừng bước lại, lộ ra vẻ không thể tin được:

– Trời ạ, những pháp bảo này ngay cả Chân Thần cũng xem như tính mạng, rõ ràng cũng lấy ra bán!

– Ngươi là mới tới hay sao? Muốn pháp bảo không?

Chủ quán kia thấy có người vào xem, nhếch miệng cười cười, lộ ra miệng đầy răng vàng lơ lỏng, uy nghiêm Chân Thần sớm đã không cánh mà bay, ân cần nói:

– Ngươi xem ta cái pháp bảo này, tên là Huyễn Vân Tán, dùng thần tài đỉnh cấp luyện, lấy chính là Vạn Mẫu Thanh Trúc dệt thành, thu thập Tinh Vân luyện chế, một khi tế lên, liền có Tinh Vân lượn lờ, rừng trúc sinh sóng, có ảo trận trùng trùng điệp điệp! Không đắt, chỉ bán cho ngươi một vạn trượng linh thạch!

– Một vạn trượng linh thạch?

Tròng mắt Giang Nam cơ hồ rớt ra rồi, một vạn trượng linh thạch có thể mua được một kiện Chân Thần chi bảo tính chất cực kỳ không tệ sao? Theo hắn biết, trong Cẩm Tú thành Chân Thần chi bảo cơ hồ không có thấp hơn trăm vạn trượng linh thạch, chất lượng tốt thậm chí mấy trăm vạn trượng, ngàn vạn trượng linh thạch cũng có!

– Bạch Vân tẩu, ngươi lại gạt người rồi!

Đột nhiên một Chân Thần cao cao gầy teo kéo lấy xiềng xích đi tới, cười lạnh nói:

– Một vạn trượng linh thạch, thiệt thòi ngươi cũng muốn đi ra buôn bán, tâm hắc, thật sự là tâm hắc, khó trách ngươi sẽ bị nhốt vào Thiên Ngục, rõ ràng là khi dễ người mới tới không hiểu giá thị trường! Thiếu niên!

Hắn một phát bắt được Giang Nam, trên mặt lộ ra cười lấy lòng, lấy ra một kiện pháp bảo hình móc câu, cười hắc hắc nói:

– Ta cái Như Ý Câu này chính là lợi khí bên trong Chân thần chi bảo, một khi tế lên, như ý biến hóa, đại khái có thể trong vòng ngàn dặm, xuyên thẳng qua hư không, ẩn cư vô hình, kẻ hèn này dùng biến thành giới tử. Năm đó ta vì luyện chế Như Ý Câu, giết không biết bao nhiêu Chân Thần, dùng Chân Thần chi linh đến tế luyện bảo vật này, bởi vậy mới có thể bị nhốt vào Thiên Ngục. Hôm nay, ta chỉ bán cho ngươi ba nghìn trượng linh thạch!

Bỗng nhiên, âm thanh xiềng xích chấn động không dứt, một Chân Thần vọt tới, có người vứt bỏ cái cuốc, có người ném đi heo mập, nhao nhao chạy tới, giơ lên cao pháp bảo của mình, kêu lên:

– Người mới, ta cái này cũng là Chân thần chi bảo, chỉ bán ngươi hai nghìn trượng linh thạch!

– Xem Đông Vương ngọc tỷ của ta, Đông Vương ngọc thiên hạ khó tìm luyện chế mà thành, tích chứa ta suốt đời tâm huyết, chỉ bán ngươi 1500 trượng linh thạch!

– Hóa Huyết Ma Luân của ta, đã giết không biết bao nhiêu Thiên Thần Chân Thần, vô số sinh linh, chính là trọng bảo sát phạt, một khi tế lên, phạm vi mấy mươi vạn dặm sinh linh hết thảy hóa thành máu đen, bị ma luân hấp thu, tăng cường uy năng ma luân, chỉ bán ngươi 2000 trượng linh thạch!

– Ta thanh đao này trộn lẫn vào một lượng Hỗn Độn thiết, ngay cả Ngũ sắc kim cũng có thể chém đứt, bán ngươi hai nghìn tám trăm trượng linh thạch!

Giang Nam ngạc nhiên, đột nhiên ha ha cười cười, cất cao giọng nói:

– Các vị đạo hữu, không nên gấp gáp, không nên gấp gáp nha, từ từ sẽ đến, nguyên một đám đến. Tiểu đệ lần này tới, là chuyên môn đến đây cùng các vị đạo huynh buôn bán, linh thạch bao đủ, bao đủ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Thông tin truyện
Tên truyện Giang Nam - Quyển 14
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 14/01/2015 11:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 38
Phần 86 Đằng Phi thiếu chút muốn mắng mẹ nọ, nhịn không được chế nhạo nói: Ý ngươi là nói Khấu Lăng Hư không phải đối thủ của người? Thanh Nguyệt bổ sung một câu: Ta cùng Long Tín liên thủ mã vẫn không đỡ được một chiêu của vương gia! Đằng Phi sững sờ không nói, hoài nghi có phải mình đã nghe lầm hay không. Bên kia, Dương Khánh nhìn hướng Dương Triệu Thanh từ đầu tới cuối vẫn khí định thần nhàn, hỏi: Hình như ngươi có vẻ không hề lo lắng? Dương Triệu Thanh hờ hững nói: Không có gì để lo cả, cứng đối cứng, Khấu Lăng Hư không phải đối...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Dương Thần – Quyển 4
Phần 86 2 gã người Brahma này mặt mày đơ đơ, giống như là con rối gỗ, dáng người hoàn toàn khác với người khác. Một tên mặt mày đỏ thẫm, đồng thời khoác chiếc áo bào màu đỏ thẫm viền vàng, trên đó có vẽ kinh văn của Phệ Đà giáo, trên tay cầm một thanh kiếm ngắn mạ vàng, trên thanh kiếm ngắn có khắc hình vật tổ của ngọn lửa. Người còn lại mặc chiếc quần dài màu xanh đen, ở trần, mái tóc đen bù xù dài đến hông, đồng thời không có bất cứ loại vũ khí nào, 1 tay cầm chiếc chuông bạc với kiểu dáng thô sơ, có một con rắn nhỏ màu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Hàn Lập – Quyển 14
Phần 86 Bỗng nhiên Hàn Lập sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ khó tin. “Đúng là tên kia! Tốc độ độn cùng thần niệm của đối phương rất cường đại, bị thần niệm tập trung là chạy không kịp rồi. Một hóa thanh phù đối phó với người này chỉ sợ cũng không có hiệu lực. Nhưng hơi thở so với ban đầu yêu đi không ít, tựa hồ trên thân cũng chịu trọng thương. Năm đó Thanh Nguyên Tử lấy tu vi Luyện Hư cùng đại canh kiếm trận có để chiến đấu với Hợp Thể kỳ tu sĩ, ta ngay cả tu vi cũng không đủ, nhưng muốn đối phó với tu vi kinh khủng của đối...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng