Thanh Phong đạo đồng nháy mắt mấy cái, hỏi.
Minh Nguyệt đạo đồng cười nói:
– Ta cùng với đạo nhân khác trao đổi, đàm luận Viễn Cổ mấy mươi vạn năm trước, bọn hắn có nói Cổ Thần là tồn tại, có nói Cổ Thần là truyền thuyết, là người thời kì mông muội tưởng tượng. Tổ sư, ngươi thường xuyên nói không để cho chúng ta kinh động gốc thần thụ này, nói nó là Cổ Thần lưu lại bảo vật, những Cổ Thần trong truyền thuyết kia, đến cùng phải thật sự hay không?
Hai tiểu đạo đồng hồ nghi nhìn xem tổ sư nhà mình, tổ sư kia đạo cốt tiên phong, râu dài tới ngực, nhìn như niên kỷ không nhỏ, nhưng nhìn kỹ chỉ cần cạo đi râu dài, hắn vẫn là một tồn tại cực kỳ tuổi trẻ, hơn nữa hình dung tuấn mỹ, không biết tại sao hắn lại giữ chòm râu dài, giả bộ như già nua.
Hai tiểu đạo đồng đã sớm hoài nghi tổ sư nhà mình là loại mua danh chuộc tiếng, lừa gạt mấy tiểu đạo đồng kiếm miếng cơm ăn, cái gọi là thần du Tam Thập Tam Thiên, đi Đại La Thiên làm khách, Đạo Tổ cũng khách khí, chẳng qua là lời nói một bên của tổ sư, ai có thể làm chứng?
Nói không chừng cái bại hoại tổ sư này, chỉ là vụng trộm ngủ nướng mà thôi. Cái gì thần du Tam Thập Tam Thiên? Chỉ là lý do ngủ nướng.
– Cổ Thần tự nhiên là tồn tại.
Vị tổ sư tuổi trẻ kia ha ha cười nói:
– Bọn hắn để lại vô số thần tích, thần tích bị tuế nguyệt che dấu, bởi vậy thế nhân không biết. Gốc thần thụ này, là một vị Thần cường đại trong đó lưu lại. Các ngươi có chứng kiến đạo sơn mạch xa xa kia không?
Hai tiểu đạo đồng hướng xa xa nhìn lại, chỉ thấy một đạo hùng sơn trùng điệp cao lớn vô cùng, kéo ức vạn dặm, kéo dài qua Nhân Gian giới, là một trong sơn mạch hùng tráng nhất của Nhân Gian giới.
Tổ sư cười nói:
– Rặng núi này, kỳ thật cũng là Cổ Thần lưu lại pháp bảo.
Hai tiểu đạo đồng hoảng sợ, càng thêm không tin nói:
– Tổ sư khoác lác! Tòa rặng núi này, mặc dù là Tiên nhân từ đông bay đến tây, cũng phải tốn hao một năm thời gian, Cổ Thần có thể chế tạo pháp bảo lớn như vậy sao? Ta cũng không tin?
Tuổi trẻ tổ sư ngáp một cái, không đếm xỉa tới nói:
– Pháp bảo Cổ Thần, có so với tinh hệ còn muốn lớn hơn, còn muốn bao la, thậm chí có pháp bảo có thể hóa thành một thế giới. Các ngươi không biết, là các ngươi kiến thức nông cạn, sinh ra quá muộn. Các ngươi bái kiến tòa sơn cốc quanh năm tuôn ra hỏa diễm của Nhân Gian giới kia không? Tòa Liệt Hỏa cốc này rộng lớn trăm vạn dặm, cũng là một kiện pháp bảo củaCổ Thần. Còn có Thiên Hà từ Tiên Giới chảy ra, xuyên suốt ba mươi ba Chư Thiên, chảy qua Nhân Gian giới, chảy vào Minh Hải.
– Thiên Hà cũng là pháp bảo của Cổ Thần?
Hai tiểu đạo đồng trợn tròn tròng mắt, thất thanh nói.
Thiên Hà rộng lớn bát ngát, thâm bất khả trắc, nghe đồn có Tiên nhân ý đồ lẻn vào đáy sông, bơi suốt ba năm, còn không có đến đáy sông, bất quá Tiên nhân trở về nói bọn hắn ở trong sông nhìn thấy rất nhiều cung điện biến mất bên trong sông lớn, cổ xưa mà thần bí, ở trong sông phiêu động du đãng, mặc dù là Tiên nhân cũng không cách nào bắt.
Những Tiên nhân kia còn chứng kiến lâu thuyền màu vàng xanh nhạt, tràn ngập khí tức cổ xưa, ở chỗ sâu trong nước sông du dắt.
Từng chiếc từng chiếc thuyền lớn cổ xưa lẳng lặng ở chỗ sâu trong nước sông đi dạo, vô thanh vô tức, hạm đội khổng lồ phảng phất đang cai quản Tiên Giới Tam Thập Tam Thiên vận hành.
Thiên Hà thật sự quá bao la rồi, đã vượt qua nguyên một đám thế giới, chảy vào Minh Hải, chiều dài không lường được, nếu nói Thiên Hà bao la hùng vĩ như thế cũng là pháp bảo, tuyệt đối không có người tin tưởng!
– Thiên Hà cũng vậy, là mấy chục tôn Cổ Thần cường đại liên thủ luyện chế pháp bảo.
Tuổi trẻ tổ sư nghiêm nghị nói:
– Ở bên trong Thiên Hà, chôn dấu vô số Cổ Thần pháp bảo, có chừng mấy trăm vạn Cổ Thần pháp bảo mai táng tại đó.
Hai tiểu đồng lộ ra sắc mặt không tin, liếc nhau, thầm nghĩ:
– Tổ sư cái da trâu này thổi có chút quá, may mắn chỉ có chúng ta nghe, nếu không lan truyền đi ra ngoài, bị Tu tiên giả khác biết rõ, ngay cả chúng ta cũng đại mất mặt.
– Trong Minh Hải còn có pháp bảo càng thêm quảng đại. Cái kia là địa ngục Thần Hoàng cổ xưa đặt bảo vật ở chỗ sâu trong Minh Hải, còn có Hỗn Độn hải, Yêu Liên hải, Thiên Hải, Phật hải, thậm chí mỗi một tòa thế giới, đều có Cổ Thần lưu lại pháp bảo, hóa thành dãy núi, hóa thành Trường Hà, hóa thành hồ nước, hóa thành biển cả, hóa thành tiên sơn trên biển, hóa thành nhân gian tiên cảnh.
Tổ sư càng nói càng không hợp thói thường rồi, nói:
– Còn có hóa thành trăng sáng cùng mặt trời trên bầu trời, có chút là cây cột chống thiên, có chút là Tinh Hà trong thế giới, cũng là Cổ Thần pháp bảo.
Hai tiểu đạo đồng cười nói:
– Tổ sư da trâu thổi muốn phát nổ. Coi như là Tiên nhân, Thiên Tiên, chỉ sợ cũng luyện không ra nhiều bảo bối như vậy lớn như vậy. Tổ sư, chúng ta hỏi ngươi, những Cổ Thần kia lưu lại nhiều pháp bảo như vậy, như vậy những Cổ Thần này ở đâu? Vì sao bọn hắn lại phải lưu lại nhiều bảo bối như vậy?
Vị tuổi trẻ tổ sư kia thản nhiên nói:
– Bọn hắn thay hình đổi dạng, che dấu rồi, bọn hắn còn có địch nhân, bọn hắn đang chờ đợi một khắc địch nhân lộ ra nanh vuốt dữ tợn này. Bọn hắn…
Trong ánh mắt tổ sư lộ ra nhớ lại, tựa hồ hồi tưởng thời đại xa xôi kia nói:
– Bọn hắn đang chờ đợi bệ hạ của bọn hắn, đại đế của bọn hắn, Vô Song đại đế…
– Đương thời xuất hiện biến hóa lớn, đại náo động, đại đế bệ hạ của bọn hắn liền sẽ xuất hiện, triệu hoán bọn hắn, triệu hoán những tồn tại cổ xưa đã thay hình đổi dạng này…
– Đám người Cổ Thần sẽ hưởng ứng bệ hạ của bọn hắn kêu gọi, pháp bảo Cổ Thần sẽ sống lại, tái hiện nhân thế, tái hiện thời đại mà không ai biết, tái hiện thời đại vinh quang kia…
– Bọn hắn đã chờ đợi lâu rồi, có chút tồn tại cổ xưa đã đợi chờ một trăm ba mươi vạn năm, bất quá Cổ Thần huyết còn chảy xuôi ở trong cơ thể của bọn họ, chờ đợi một khắc kích hoạt này…
– Bọn hắn lưu pháp bảo trên thế gian, bị hơn một trăm ba mươi vạn năm thời gian bịt kín bụi đất, bịt kín núi đá, nước chảy, bịt kín dấu vết thời gian. Những pháp bảo cổ xưa này cũng đang chờ đợi, chờ đợi một hồi Thần Tiên chiến cuối cùng, bộc phát ra hào quang rực rỡ nhất của chúng, trấn áp tru giết địch nhân của bọn hắn, kết thúc Chư thần hoàng hôn kiếp…
Hai tiểu đạo đồng liếc nhau, hì hì cười nói:
– Tổ sư da trâu càng thổi càng lớn rồi, khó tránh khỏi có chút kinh thế hãi tục…
Hai tiểu đồng vừa nói đến đây, đột nhiên Nhân Gian giới kịch liệt chấn động, để cho thân hình bọn hắn đứng không vững, tổ sư tuổi trẻ khẽ nhíu mày, tay áo cuốn động, mang theo hai tiểu đạo đồng cao cao bay lên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 20/01/2015 03:29 (GMT+7) |