Bát đại vũ trụ, đem tất cả Trụ Hoang thần thạch tụ cùng một chỗ, chỉ sợ còn không có lớn bằng một tòa núi nhỏ!
Mà ở trước mắt bọn hắn, tòa thánh điện kia thì hết thảy dùng Trụ Hoang thần thạch chế tạo thành, sức nặng của nó đáng sợ, chỉ sợ so với Tam Giới còn muốn trầm trọng kinh người!
Nước chảy bắt đầu từ bên trong cửa đại điện tuôn ra, hội tụ thành sông, chôn vùi thềm đá phía dưới.
Giang Nam thúc dục chén bể, ngược dòng lên xuống, vô cùng gian nan chạy nhanh tới môn hộ tòa đại điện, Đạo Vương cùng Giang Tuyết đứng ở trong chén, hướng phía dưới nhìn lại, không khỏi nao nao, chỉ thấy phía dưới tòa đại điện là một cầu thang, rộng chừng hơn mười dặm, từ tiền điện phố xuống, một mực kéo đến chân núi, mà nước chảy chỉ là bao phủ mấy chục bậc thang ở cửa vào đại điện, từ địa phương khác đổ xuống.
Hiện tại, trên thềm đá này, trên dưới một trăm vị Tiên nhân đang đánh đập tàn nhẫn, trong đó thình lình có mấy vị Tiên Vương Hồ Tôn, Phong Nguyệt cùng Tả Ngạn!
Cùng bọn họ giao chiến, dĩ nhiên là hai hắc thi!
Trên thềm đá, còn có hai quan tài cực lớn, quan tài đã mở ra, hai hắc thi này hẳn là từ trong quan tài nhảy ra, ngăn trở đường đi của bọn hắn.
– Không nghĩ tới, chúng ta lại có thể đến phía trước bọn hắn.
Đạo Vương bật cười nói:
– Nhìn như con đường xa nhất, kết quả ngược lại là con đường gần nhất.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng ầm vang nổ mạnh, trên không trung một quan tài cực lớn trụy lạc, ầm ầm nện ở trên thềm đá, đón lấy quan tài mở ra, lại có một bộ hắc thi từ trong quan tài nhảy ra, gia nhập chiến cuộc.
Giang Nam ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy địa phương so với Thánh Điện còn cao, mây đen rậm rạp, hình như có một cái vòng xoáy cự đại không ngừng chuyển động, bên trong mây đen, từng cái quan tài gào thét chuyển động, lộ ra nhiều quan tài cực lớn.
Ầm ầm, ầm ầm…
Một ngụm lại một ngụm quan tài từ trong mây đen ầm ầm rơi xuống, lần lượt nện ở trên thềm đá, mà cổ mây đen này, vậy mà hướng Thánh Điện chậm rãi di động, rõ ràng rất nhanh sẽ đến cửa đại điện!
Từng ngụm quan tài liên tục không ngừng trụy lạc, quan tài mở ra, hắc thi từ đó đi ra.
– Không xong rồi!
Sắc mặt Giang Nam biến hóa, vội vàng thúc dục chén bể, chạy nhanh nhập trong Thánh điện, chỉ nghe leng keng một tiếng, đâm vào trên một tấm bia đá cự đại, phát ra thanh âm giòn vang.
– Người nào đập lấy mộ bia của ta?
Trong điện đột nhiên truyền đến một tiếng quát uy nghiêm:
– Vô tận tuế nguyệt đến nay, vẫn là lần đầu có người dám can đảm xông vào Thánh của ta Điện, tội nghiệt ngập trời…
Đạo Vương cùng Giang Tuyết không khỏi sởn hết cả gai ốc, thanh âm này vô cùng già nua, hơn nữa nói Thánh Điện này là của hắn, chẳng lẽ nói chủ nhân phiến Cấm khu này chưa chết, còn sống ở nhân thế?
Nếu thật sự là như thế, cái kia tất nhiên là Đạo Quân cấp nhân vật, tồn tại ngang hàng Đế Tôn!
Thanh âm kia phảng phất từ tiền sử xa xôi truyền đến, thản nhiên nói:
– Lão phu đã sống qua sáu thời đại, cái thời đại này còn là lần đầu tiên tỉnh lại, các ngươi những bọn tiểu bối này, rõ ràng chui đầu vô lưới, liền làm món điểm tâm cho lão phu sau khi thức tỉnh a…
Giang Nam nghe vậy, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, thanh âm trở nên tang thương, cười nói:
– Lão phu? Thần Mẫu Đạo Quân, ngươi khi nào tự xưng lão phu rồi hả? Ta và ngươi bốn Kỷ Nguyên giao tình, ta còn không biết ngươi đã sống qua sáu thời đại Kỷ Nguyên. Xuất hiện đi Thần Mẫu, Thiên Vương Đạo Quân tới thăm cố nhân, ta và ngươi ôn chuyện. Phía dưới đã đến mấy Tiên Giới tiểu bối, ta và ngươi một bên hưởng dụng huyết thực, một bên nói chuyện tình ngươi phục sinh.
Cái thanh âm kia trầm mặc một lát, âm thanh có chút run rẩy:
– Nguyên lai là cố nhân. Cái kia, ngươi chờ một chốc…
Đạo Vương cùng Giang Tuyết liếc nhau, từng người từ một bên vượt qua bia đá, đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, kêu lên:
– Không nên ăn ta! Ta biết sai rồi…
Đạo Vương mặt âm trầm, từ sau bia đá kéo ra một lão giả lông mi trắng, tóc trắng, áo trắng, đạo cốt tiên phong, ném đến trước mặt Giang Nam.
Lão giả kia toàn thân phát run, đầu cũng không dám nâng lên, không ngớt lời nói:
– Thiên Vương Đạo Quân, ta biết sai rồi, lão nhân gia người coi như tiểu nhân là cái rắm…
Lão giả ra vẻ đạo mạo này, tự nhiên là Nam Quách tiên ông.
Giang Nam cười lạnh nói:
– Nguyên lai là một Tiên nhân nho nhỏ, rõ ràng cũng dám lừa gạt bổn tọa! Ngươi là muốn dầu rán hay là hấp? Bất quá bổn tọa càng ưa thích ăn sống.
Nam Quách tiên ông bị hù đến vãi ra quần, đột nhiên trong lúc vô tình thoáng nhìn Giang Nam, không khỏi ngẩn ngơ, lập tức nhảy dựng lên, dựng râu trợn mắt nói:
– Xú tiểu tử, suýt nữa đem tiên ông ta sợ tới mức vãi ra quần! Không nghĩ tới lại là ngươi, ta còn tưởng rằng thật sự có Thiên Vương Đạo Quân gì…
Sắc mặt Giang Nam không hề bận tâm, thanh âm như trước tang thương vô cùng, lạnh nhạt nói:
– Bổn tọa đúng là Thiên Vương Đạo Quân, ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ là cố nhân của bổn tọa?
Nam Quách tiên ông lại càng hoảng sợ, cao thấp dò xét Giang Nam, trong lòng có chút không dám khẳng định thiếu niên trước mắt này rốt cuộc là Giang Nam, hay là cùng Giang Nam lớn lên có chút tương tự.
Đạo Vương ho khan một tiếng nói:
– Đạo Quân, ăn sống bỏ đi, lão gia hỏa này không có mấy lượng thịt, vô luận hấp hay là dầu rán, đều không có tư vị, nhưng ăn sống cốt cách nhất định giòn, sướng miệng vô cùng.
Giang Tuyết lắc đầu nói:
– Dùng cách nhìn của ta, nấu canh so sánh có tư vị. Hắn già như vậy, vị không tốt, khó coi, chỉ có đem hắn nấu với Tiên Thiên nguyên thủy, nấu mấy ngày mấy đêm, nấu thành canh mới có thể nhiều dinh dưỡng, thoải mái Trường Sinh.
Nam Quách tiên ông tâm thần bất định bất an, ánh mắt rơi vào trên người Đạo Vương cùng Giang Tuyết, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
– Nguyên lai là hai vị đạo hữu Đạo Vương cùng Đông Cực. Ta còn tưởng rằng thật là Thiên Vương Đạo Quân hay tiền sử sinh linh gì, nguyên lai là hai vị đạo hữu cùng giáo chủ chung một chỗ lừa gạt ta.
Giang Tuyết kinh ngạc nói:
– Ngươi nhận ra ta?
Nàng lại không nhớ rõ, mình ở địa phương nào bái kiến Nam Quách tiên ông. Đạo Vương cũng chưa bao giờ thấy qua Nam Quách tiên ông, chỉ là nghe nói qua tên tuổi của hắn, ở trong tiên giới có tiếng xấu.
Nam Quách tiên ông cười nói:
– Các ngươi chưa từng thấy qua ta, nhưng ta đã thấy qua các ngươi. Lúc trước các ngươi phi thăng, ta xa xa đang trông xem thế nào, bái kiến các ngươi một lần.
Hai người giật mình, trong nội tâm Đạo Vương vẫn còn có chút nghi hoặc, bọn người Giang Tuyết là dựa theo con đường bình thường phi thăng đến Tiên Giới, mà hắn cũng là bị Tử Tiêu Tiên Vương trực tiếp Tiếp Dẫn đến Tử Tiêu tiên cung, cũng không làm kinh động ngoại nhân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 21 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 21/01/2015 11:29 (GMT+7) |