– Tiếc rằng ngươi và ta không đợc dấu chân của Đế và Tôn, Bất Không, nếu không đã chẳng đến nỗi chật vật thế này.
Thái Nhất Tiên Quân rên rỉ, bị một kiếp quang sót lại suýt chém đưét eo.
Thái Nhất Tiên Quân vội né kiếp quang, nhíu mày nói:
– Vạn Chú chết trong tuyệt cảnh, dù chúng ta có vượt qua chỗ này thì thế lực vẫn yếu hơn đám người Tổ Cừ. Tiếc thật, hai chúng ta miễn cưỡng đến được đây, nếu mang Vạn Chú theo thì chết chắc.
Kiếp vũ rơi xuống gần như đâm hai người thủng lỗ chỗ. Bỗng có tiếng trống trầm đục vang lên, ngày càng gần, chấn Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ ngã trái ngã phải.
Mông Tốn Đạo Chủ, Thái Nhất Tiên Quân dốc hết sức chống cự, thấy một khung xương to nâng cái trống lớn bay qua trước mặt hai người. Trên cái trống to có một người đứng khoanh tay trước ngực, ngự trống bay xuyên qua tuyệt cảnh tịch diệt kiếp như vào chốn không người.
Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ kinh ngạc nói:
– Vạn Chú? Đó là Vạn Chú!
Hai người giật mình nhìn người đứng trên giá trống, đó là Vạn Chú Đạo Quân.
– Vạn Chú có thần thông dữ dội như thế?
Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ mừng rỡ, cao giọng quát:
– Vạn Chú đạo hữu, chúng ta sắp không chống nổi, cứu với!
Mông Tốn Đạo Chủ hét to:
– Vạn Chú đạo hữu, chúng ta là ác ôn mạnh nhất lịch sử… Phi, là tổ hợp tinh anh, ngươi đã quên sao?
Giang Nam ngoái đầu lại, thấy Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ thì nhoẻn miệng cười.
– Hóa ra là Thái Nhất đạo hữu, Mông Tốn đạo hữu. Hai đạo hữu thật vất vả, theo lý thì chúng ta là minh hữu, ta nên cứu trợ nhưng…
Giang Nam áy náy nói:
– Bây giờ ta chỉ đủ sức tự bảo vệ mình. Hai vị đạo hữu, xin lỗi, ha ha ha ha ha ha!
Giang Nam cười to nghênh ngang đi.
Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ bị tiếng cười chọc tức hộc máu. Xung quanh trống to hình thành không gian khoảng trăm mẫu tịch diệt kiếp không xâm nhập vào được. Hai người biết Giang Nam đang trả thù lúc nãy bọn họ bỏ lại hắn chạy trốn một mình.
Thái Nhất Tiên Quân chửi:
– Khốn kiếp!
Mông Tốn Đạo Chủ bất bình mắng:
– Tiện nhân!
Mắt Thái Nhất Tiên Quân hấp háy, đột nhiên mở miệng nói:
– Xem ra trên người Vạn Chú cũng cũng có một số bí mật, quả nhiên thần thông có thể thành tựu Đạo Quân đều không phải hư danh.
Mông Tốn Đạo Chủ mỉm cười nói:
– Thái Nhất đạo hữu nói như vậy là vì chính mình cũng có bí mật đúng không? Có lẽ đến bây giờ Thái Nhất đạo hữu chưa sử dụng thực lực thật sự?
Vẻ mặt Mông Tốn Đạo Chủ thản nhiê, gã cười nói:
– Mông Tốn đạo huynh cũng giấu nghề đúng không? Đường đường là Đạo Quân cùa thời đại thần đạo, tránh thoát Thần Mẫu tiêu diệt, độ qua tịch diệt kiếp mấy lần. Nếu Mông Tốn đạo huynh chết trong tuyệt cảnh này chẳng phải khiến người cười rụng răng? Đạo huynh, ta biết ngươi dang giấu nghề, sợ bị ta biết tẩy sẽ dề phòng ngươi. Sao Mông Tốn đạo huynh không sử dụng bản lĩnh thật của mình đi?
Mông Tốn Đạo Chủ cười to bảo:
– Thái Nhất đạo hữu, tại sao Đế và Tôn lưu đày ngươi ở đây? Chuyện này ngươi chưa từng nhắc đến, bí mật trên người của ngươi không ít hơn ta. Nhưng bây giờ dại nạn trước mắt, ngươi và ta cần ngay thẳng đối diện, tin tưởng vào nhau.
Mông Tốn Đạo Chủ nghiêm túc nói:
– Hay như vậy đi, Thái Nhất đạo hữu sử dụng bản lĩnh thật của mình, ta cũng vậy, không ai giấu diếm ai, quang minh lỗi lạc một phen. Thái Nhất đạo hữu thấy sao?
Biểu tình Thái Nhất Tiên Quân nghiêm nghị nói:
– Được, ta đếm một hai ba. Sau ba tiếng, chúng ta tự sử dụng tuyệt học dưới đáy hòm của mình đối kháng kiếp số tịch diểt tuyệt cảnh này. Một!
Thái Nhất Tiên Quân giơ từng ngón tay:
– Hai, ba!
Hai người trợn tròn mắt nhìn đối phương, không ai bộc lộ bí mật cuối cùng của mình ra.
Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ trợn to mắt trừng nhau, cười gượng quay đầu đi, lòng thầm mắng: Tiện nhân.
Thái Nhất Tiên Quân, Mông Tốn Đạo Chủ dành hợp tác với nhau, vất vả ngăn chặn kiếp số tịch diệt ập đến.
Sâu trong tịch diệt tuyệt cảnh có một giá trống to lớn làm bằng trụ hoang thần thạch luyện lướt đi trong bão tố. Trên giá trống là một cái trống to mấy chục mẫu, trống liên tục chuyển động, mỗi quay một vòng là sẽ phát ra một tiếng tống trầm đục kinh người.
Giang Nam đứng trên cái trống to, đôi chân không đạp cái trống mà lơ lửng cách ba thước, lăng không bay đi.
Có trống to này, nơi Giang Nam đi qua, tịch diệt kiếp tan tác, để lại khu vực an toàn trăm mẫu đất.
– Từ tiếng trống dường như có thể lĩnh ngộ ra ảo diệu khác của đại đạo tịch diệt.
Giang Nam chắp hai tay sau lưng, quần áo phấp phới, suy nghĩ chìm đắm trong tĩnh lặng. Mọi tiếng ồn biến mất, thanh âm duy nhất Giang Nam nghe thấy là một chuỗi nhịp trống.
Nhịp trống là cơn ác mộng với người khác, ác mộng gần cái chết. Với Giang Nam là tiết tấu vô cùng tuyệt vời. Giang Nam nghe tất cả điê linh mất đi, sinh mệnh chết, vũ trụ quay về yên tĩnh, hư vô tiêu điều, bối cảnh trống trải sa mac hoang vu.
Sinh mệnh sinh ra rất tuyệt vời, nhưng cái loại cảnh tượng đại tiêu điều đại hủy diệt, vũ trụ tan vỡ tan rã cũng đẹp khiếp hồn người.
Tiếng trống chấn động, Giang Nam lĩnh ngộ chút ít về tận thế kiếp âm. Nhưng thời gian quá ngắn, muốn hoàn toàn tham ngộ ra ảo diệu tận thế kiếp âm cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhưng có tận thế kiếp trống, mảnh nhỏ đạo quả của Tịch Diệt Đạo Nhân thì Giang Nam lĩnh ngộ ra tận thế kiếp âm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Giang Nam đột nhiên cảm giác có hơi thở vô cùng hùng hồn từ chỗ sâu nhất tịch diệt tuyệt cảnh truyền ra. Hơi thở cực mạnh, siêu bá khí. Giang Nam từng gặp Đạo Quân tiền sử, ví dụ chân thân của Vạn Chú Đạo Quân, Thần Mẫu Đạo Quân, Bất Không Đạo Nhân. Trong đó chân Thần Mẫu Đạo Quân làm Giang Nam rung động lớn nhất.
Trong mảnh đất Đế và Tôn truyền pháp, vì cách quá xa nên Giang Nam không rung động mãnh liệt khi nhìn thân thể Bất Không Đạo Nhân.
Khí thế này khiến Giang Nam rung động cỡ chân thân Vạn Chú Đạo Quân và Thần Mẫu Đạo Quân.
Giang Nam hít sâu, nói:
– Hỗn Độn Long Tổ, Hỗn Động Thiên Quân, thủ lĩnh đứng đầu trong Thiên Quân, tồn tại đứng sau Đạo Quân!
Biểu tình Giang Nam trầm trọng, khí thế của Hỗn Độn Long Tổ xâm nhập vào tịch diệt tuyệt cảnh, khiến tịch diệt kiếp trong tuyệt cảnh này dần suy yếu. Có thể thấy Hỗn Độn Long Tổ cường đại, khủng bố đến mức nào.
– Uy thế cường đại như vậy? Sau khi chết sao Hỗn Độn Long Tổ có uy thế bá khí đến mức đó? Chẳng lẽ Quỷ bà bà tính sai, Hỗn Độn Long Tổ vẫn còn sống?
Khí thế quá mạnh, dù là Đạo Quân chết để lại cơ thể cũng chỉ đến thế là cùng. Hỗn Độn Long Tổ là cảnh giới Thiên Quân, làm sao có thể đạt đến loại trình độ này?
– Nếu Hỗn Độn Long Tổ còn sống trên đời thì kinh khủng.
Giang Nam do dự một lúc, tăng tốc độ xông hướng nơi phát ra hơi thở. Không lâu sau tịch diệt kiếp càng lúc càng mỏng, hơi thở Hỗn Độn Long Tổ càng mạnh mẽ vô biên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 24 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 24/01/2015 03:29 (GMT+7) |