Nếu không thể itnrh lại từ cõimơ thì sẽ ngơ ngẩn quên mất bản thân.
May mắn mỗi lần Giang Nam đều chuẩn bị trước, giâuý ký ức trong thần kính.
Giang Nam đã nhập mộng hai mươi mốt thời đại, mỗi thời đại lâu năm, sáu chục ức năm.
Từ các thời đại nguyên đạo, nguyên khởi, nguyên thiên, nguyên diệt kéo dài đến thời đại yêu tộc, ma đạo, chú đạo.
Hai mươi mốt lần nhập mộng, Giang Nam bình an đi tới, mỗi lần tu vi tiến bộ nhiều.
Nhưng sau khi nhập mộng hắn sẽ ngơ ngẩn một thời gian, số lầng tăng nhiều Tiên giới càng dễ ngơ ngác hơn.
Quỳnh Hoa phu nhân rất lo lắng, sợ có lần nào Giang Nam tỉnh dậy hoàn toàn quên ký ức trước kia, dù hấp thu ký ức trong cảnh huyễn thần kính cũng không nhớ lại nữa.
Lần này là lần thứ hai mươi hai Giang Nam nhập mộng.
Trong mơ diễn biến giáo chủ, hắn muốn mượn lần nhập mộng này chứng Đạo Quân, thậm chí vấn đỉnh tận cùng đại đạo.
Tuy nhiên lần này Giang Nam tỉnh dậy sớm hơn trước kia nhiều năm, giấc mơ chưa diễn biến đến thời đại tiên đạo tan vỡ.
– Đây là ký ức hai điện chủ ngụy tạo cho ta?
Giang Nam bật cười:
– Thật tỉ mỉ, thậm chí ngụy tạo cả kinh nghiệm hai mươi mốt thời đại trong mộng.
Mỗi thời đại năm, sáu mươi ức năm cộng lại là hơn một ngàn một trăm ức năm.
Bọn họ ngụy tạo năm tháng dài dặc không bỏ sót một chi tiết, một chút dao động ý niệm nhỏ cũng khiến ta “nhớ lại”
Phải nói hai người này là đại tông sư ngụy tạo.
Vẻ mặt Quỳnh Hoa phu nhân buồn rầu, mấy thiếu nữ khác nhìn nhau, cảm giác không ổn.
– Trước kia mỗi lần lão gia tỉnh mộng tuy điên điên khùng khùng nhưng lấy lại trí nhớ là sẽ trở về như thường, nhớ ra lai lịch của mình.
Lần này lấy lại ký ức vẫn ngơ ngẩn như thế, sợ là lão gia lấy mộng nhập đạo có vấn đề thật.
– Ta tuyệt đối không lẫn lộn hiện thực và ảo.
Biểu tình Giang Nam thản nhiên nói:
– Ta chính là ta, độc nhất vô nhị! Đạo tâm của ta trải qua tịch diệt kiếp mà không tiêu tan, thử thách bình thường sao có thể dao động đạo tâm của ta? Ta có thê tử, có nhi nữ chờ đợi trong thời đại tiên đạo.
Hai vị điện chủ, xin hãy lấy thử thách thật ra đi!
Quỳnh Hoa phu nhân thở dài, nói:
– Lão gia đúng là không bình thường rồi.
Các ngươi hãy đưa lão gia về cung.
Thanh Tiêu, ngươi đi mời Công Dã tiên sinh, bằng hữu tốt của lão gia đến đây, không chừng hắn có cách khiến lão gia tỉnh lại.
Giang Nam theo đám người Quỳnh Hoa phu nhân vào cung điện trên mặt trăng.
Quỳnh Hoa phu nhân hỏi dò:
– Lão gia có còn nhớ Phi Nguyệt cung không? Đây là đồ cưới của thiếp thân.
Giang Nam gật đầu, nói:
– Nhớ.
Quỳnh Hoa phu nhân thở phào.
Nữ nhi Giang Ái Quỳnh chớp mắt, cười nói:
– Phụ thân có nhớ từng đánh cuộc với Thái La Đạo Quân không? Khi ấy phụ thân muốn một lãnh địa, đi gặp Thái La Đạo Quân và đánh cuộc với nhau.
Phụ thân thắng, Thái La Đạo Quân hứa rằng mảnh đất nào thần thức của phụ thân bao phủ thì là lãnh địa thuộc về người.
Thái La Đạo Quân cho rằng thần thức Thiên Quân của phụ thân sẽ không bao phủ được xa.
Giang Ái Quỳnh xì cười:
– Kết quả thần thức của phụ thân cường đại không gì sánh được, bao phủ ba trăm ức ngân hà, toàn vũ trụ giật mình.
Chẳng những Thái La Đạo Quân hết hồn không nói nên lời, mấy Đạo Quân khác cũng sợ giật nảy mình, cho rằng phụ thân là Thiên Quân mạnh nhất thần đạo từ xưa đến nay.
Giang Nam lại gật đầu, nói:
– Có nhớ, ta nhớ rõ biểu tình giật mình lúc đó của Thái La Đạo Quân.
Giang Ái Quỳnh thở phào.
Giang Nam tiếp tục bảo:
– Tiếc rằng những ký ức này là giả tạo, chính các người cũng được tạo ra.
Thời đại của ta đang chờ ta về.
Quỳnh Hoa phu nhân, Giang Ái Quỳnh liếc nhau, mắt chứa ưu sầu.
Không lâu sau chợt nghe tiếng Thanh Tiêu lớn tiếng nói:
– Phu nhân, lão gia, Công Dã tiên sinh tới rồi!
Quỳnh Hoa phu nhân vội đi lên đón, giây lát sau nàng cùng một nam nhân tuấn tú đi tới.
Nam nhân điển trai khí chất siêu phàm, cực kỳ cường đại, cũng là Thiên Quân, chính là Công Dã tiên sinh.
Bộ dáng Công Dã tiên sinh lông bông, không đáng tin.
Công Dã tiên sinh cười hỏi:
– Giang Thái Khư, còn nhớ ta không?
Giang Nam nhìn Công Dã tiên sinh, lòng máy động, cảm thấy người này rất quen thuộc.
Giang Nam hiểu ra, cười nói:
– Nhớ, đương nhiên là nhớ.
Công Dã Càn vừa là địch là bạn đối thủ với ta cả đời, đạo hiệu Thái Sơ, ngang hàng với ta, làm sao không nhớ được? Chúng ta tranh chấp lâu như vậy, cũng xác nhận đã lâu, có thể nói ngươi là đối thủ mạnh nhất của ta, vừa là bằng hữu thân thiết nhất.
Công Dã Càn thở phào.
Giang Nam tiếp tục bảo:
– Nhưng trong thời đại tiên đạo ta từng gặp ngươi, đừng nghĩ rằng ngươi trẻ tuổi nhiều là lừa được mắt ta, Nam Quách Tiên Ông!
– Nam Quách Tiên Ông?
Công Dã Càn hét thất thanh:
– Ngươi gặp ta trong mơ? Còn sửa tên?
Giang Nam cười lớn đứng dậy, trầm giọng nói:
– Tiên Ông, không chỉ một Đạo Quân tiền sử nói từng gặp ngươi qua các thời đại.
Trong thời đại nguyên đạo ta trừng thấy ngươi một lần, ta sớm nghi ngờ ngươi là điện chủ sơ đại của Đạo Quân điện! Bây giờ ngươi xuất hiện tại đây, rốt cuộc lộ đuôi!
Công Dã Càn giật mình trợn tròn mắt, không biết nên nói cái gì.
Công Dã Càn sờ trán Giang Nam, nói:
– Thái Khư, ngươi bị bệnh nặng quá.
Quỳnh Hoa phu nhân lo lắng nói:
– Công Dã sư huynh, lão gia nhà ta.
Công Dã Càn rụt tay về, cười nói:
– Không sao, tiểu tử này thiếu ăn đòn, bệnh tật gì bị ta đánh một trận là phục hồi lại ngay.
Tẩu phu nhân yên tâm, cứ giao cho ta!
Công Dã Càn nhảy vọt đến thiên ngoại, cười nói:
– Thái Khư, đi lên đánh một trận với ta, cho ta xem thành quả nhập mộng trong thời gian này của ngươi!
– Tiên Ông, nếu ngươi chỉ dùng cảnh giới tu vi Thiên Quân thì tuyệt đối không đánh lại ta! Đánh bại ngươi chắc chắn ta sẽ vượt qua cửa thứ năm!
Giang Nam lắc người, bỗng chốc biến mất, ngay sau đó hắn đi đến thiên ngoại.
Giang Nam búng tay, một luồng linh quang biến thành hình dạng nguyên chung bay ra.
Giang Nam cười nói:
– Tiên Ông, mặc kệ ngươi có phải là điện chủ Đạo Quân điện hay không, chỉ dựa vào cảnh giới Thiên Quân tuyệt đối không đánh lại ta!
– Đây là thần thông ngươi lĩnh ngộ trong lần nhập mộng này?
Công Dã Càn giơ tay ấn nguyên chung, cái chuông rung phát ra thanh âm kinh thiên động địa.
Quần áo Công Dã Càn bay phần phật nhưng không bị thương chút nào.
Giang Nam giật mình, không thăm dò nữa.
Giang Nam lao tới trước mặt Công Dã Càn, đẩy ra một ấn ngay ngực gã.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Hư không sau lưng Công Dã Càn nổ tung, gã bị đánh vào hư không, thân thể xuất hiện trong hư không cách mấy vạn dặm.
Công Dã Càn nửa quỳ dưới đất, khóe môi tràn máu.
Lòng Giang Nam rung động:
– Mạnh vậy?
Giang Nam đánh một ấn tuy không nặng tay giết nhưng trong thời đại tiên đạo bất cứ Thiên Quân nào, dù là Vô Cực Thiên Tôn cũng không dám nói đỡ một kích của hắn mà không bị thương nặng.
Công Dã Càn chỉ khóe môi chảy chút máu, bị thương không nặng.
– Đối thủ đáng sợ!
Giang Nam nhanh chóng xác nhận thực lực của Công Dã Càn, khẳng định đây là tồn tại ngang hàng với mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/01/2015 11:29 (GMT+7) |