Lòng già, cơ thể cũng già theo, nên tóc Giang Nam mới bạc, hắn như lão nhân trải qua chuyện đời tang thương.
– Ta lấy mộng nhập đạo, ngẫu nhiên mơ các thời đại kỳ lạ, thường cho rằng hiện thực là mộng, còn mộng là thật, gây ra nhiều chuyện không thể tưởng tượng.
– Lần này ta nhập mộng cảm giác chấn động truyền đến từ tận cùng thời không, vốn vô duyên bước vào tận cùng thời gian.
Lần này đến được đây, thấy tồn tại đã đứng ở tận cùng đại đạo, thật là không uổng chuyến này.
Đế Giang tán thán rằng:
– Vô số người tha thiết ước mơ muốn đặt chân đến tận cùng đại đạo mà không được, tận cùng đại đạo chỉ là hy vọng trong truyền thuyết.
Bây giờ Đế Giang đã biết tận cùng đại đạo không phải phỏng đoán.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tương lai vô lượng thọ, vô lượng quang, vô lượng trí tuệ có thể trải qua vô lượng kiếp mà bất diệt.
– Không có nhân vật gì, kiếp số gì tổn thương Nguyên Thủy Thiên Tôn được, chỉ có Thiên Tôn tự bị thương mình! Thiên Tôn lần lượt muốn thay đổi quá khứ, làm tổn thương bản thân, tự thương đạo của mình khiến Đế Giang rất khó hiểu.
Đế Giang đi hướng Giang Nam, càng tới gần càng thấy thân thể Giang Nam vĩ đại, trong người tràn ra đạo quang vô tận càng sáng tỏ.
Như đối diện vũ trụ mênh mông, càng thấy mình thật nhỏ bé.
Đế Giang giật mình, vội thụt lùi, tầm mắt trở lại bình thường.
Đây là uy nghiêm của tồn tại đặt chân ở tận cùng đại đạo, nhìn xa như bình thường, càng tới gần càng cảm giác vĩ đại vô cùng.
Kinh nghiệm nhập mộng lần này của Đế Giang rất kỳ lạ.
Giang Nam đứng ở tận cùng đại đạo muốn thay đổi quá khứ, lực lượng các thời đại quá khứ ngưng tụ ngăn cản vị tồn tại này.
Lực lượng thời đại oanh kích vào Giang Nam, khiến thời gian và không gian quá khứ rạn nứt, khiến giấc mơ của Đế Giang và tận cùng thời không liên kết, do đó trông thấy Giang Nam.
Đế Giang thụt lùi vài bước kéo giãn khoảng cách, dò hỏi:
– Thiên Tôn đã cứng đạo quả này rồi cần gì tự tổn thương mình? Tương lai thời thế đại phá diệt, không còn sự sống.
Quá khứ không thể thay đổi, đã không có gì lưu luyến, không thay đổi được.
Tại sao Thiên Tôn không một niệm khai thiên, để hỗn độn lại sinh ra gợn sóng, sáng tạo thịnh thế huy hoàng, để đạo pháp kéo dài truyền thừa.
Giang Nam tỉnh táo lại:
– Ta luyến tiếc.
Giang Nam chắp hai tay sau lưng nói:
– Ta chìm trong tu luyện quên tất cả, bỏ qua người xung quanh, bỏ qua mọi thứ.
Khi lĩnh ngộ tận cùng đại đạo đắc đạo tỉnh lại thì phát hiện mình đã vượt qua thời gian và không gian.
Giang Nam vượt thời gian và không gian, đi đến tận cùng thời gian và không gian.
Nơi đó đối thủ của Giang Nam đã chết, bạn bè thân thích cũng chết.
Giang Nam đứng ở nơi cao nhất, có được thứ khao khát mơ ước, nhưng hắn cũng mất hết tất cả.
Giang Nam buồn bã, bây giờ hắn là tồn tại cường đại nhất từ thời đại nguyên đạo đến nay, nhưng hắn không vui chút nào.
Giọng trầm thấp hỏi:
– Đế Giang, ngươi có trải nghiệm như vậy chưa? Khi ngươi cuối cùng đạt được mục tiêu, nhưng ngay giây phút đó ngươi phát hiện mình đứng ở tận cùng đại đạo, mất đi hết thảy.
Thứ ngươi muốn thật ra đã ở bên cạnh ngươi nhưng ngươi không quý trọng, không nắm chắc.
Chờ khi mất đi mới hối tiếc không kịp, liều mạng muốn thay đổi.
Đế Giang nhẹ nhàng ngồi xuống, suy tư đáp:
– Từng có.
Ta liên tục nhập mộng, ở trong mơ cho rằng mình trong hiện thực.
Mỗi lần tỉnh khỏi giấc mơ sẽ đau nhói lòng, cảm thấy chính mình mất đi hết thảy.
Nhưng thứ trong mơ không thể kéo lại, có nhiều lúc là ta chưa đến mục tiêu thìd người bên cạnh đã mất.
Đế Giang nghĩ đến thời đại nguyên đạo hủy diệt, người yêu, nhi nữ vùi thân trong tịch diệt kiếp.
Đế Giang nhớ những đạo hữu, dùng hết sức cố gắng muốn chứng tận cùng đại đạo lại tọa hóa trên đường lạc lối.
Đế Giang có rất nhiều bi thương, nhiều quá khứ, muốn cứu vãn nhưng bất lực.
– Chắc Thiên Tôn cũng hiểu rằng quá khứ là không thể thay đổi, Thiên Tôn muốn đổi quá khứ chỉ uổng công.
Đế Giang ngẫm nghĩ nói:
– Thiên Tôn nên vứt bỏ quá khứ, mở ra một thời đại mới, truyền thừa trí tuệ, truyền thừa văn minh.
– Ta muốn cứu vãn, ta muốn thay đổi lịch sử.
Giang Nam ngồi xếp bằng, tóc trắng như các ngân hà lơ lửng trong hỗn độn hồng mông.
Tóc trắng khuấy động vũ trụ tĩnh lặng, mỗi sợi tóc bạc trôi nổi đâm thủng thời không quá khứ, cắt các vị diện từ thời gian đã mất, lộ ra bác hình ảnh quá khứ.
Đế Giang nhìn lão nhân trước mắt, hắn biểu lộ lưu luyến không nỡ.
Hỗn độn tràn ngập đau thương, hồi tưởng, tự trách nặng nề.
Lòng Giang Nam đã già, bị lưu luyến, tự trách, đau thương, hồi tưởng bao phủ.
Tình cảm đậm đặc tràn ngập ở điểm cuối thời không, khiến người bi thương, đau lòng rơi lệ.
– Nếu có thể thì ta sẽ bỏ thân vạn kiếp bất diệt này, tiến vào kiếp, đi lại đoạn đường đó.
Dù không chứng nguyên thủy, không chứng tận cùng đại đạo thì ta cũngp hải nắm chắc, giữ lại mọi thứ bên cạnh mình.
Giang Nam thở hắt ra, nói:
– Đế Giang đạo hữu, ngươi đến đây có thể làm chứng cho ta.
Ta muốn quay về quá khứ, bỏ cảnh giới nguyên thủy, làm lại từ đầu, thay đổi lịch sử này, giữ lấy những gì ta không quý trọng.
Đế Giang hỏi:
– Thiên Tôn, làm sao làm lại được?
Đôi mắt Giang Nam ngày càng sáng, thầm thấp thì thầm:
– Sau khi chứng Đạo Quân ta lĩnh ngộ ra đạo lý chạy thẳng đến tận cùng đại đạo.
Thân thể, nguyên thần, đạo quả, đại đạo của ta đã trước thời đại tiên đạo một bước tiến vào cảnh giới không thể nghĩ bàn.
Bước nhanh hơn thời đại tiên đạo một bước, nhanh một giây.
Đối với tất cả sinh linh thì ta ở một giây tương lai thời đại tiên đạo.
Mắt Đế Giang dần sáng lên nói:
– Tức là Thiên Tôn không trải qua lịch sử thời đại tiên đạo hủy diệt, không qua đại kiếp nạn diệt tuyệt tất cả nên có khả năng trở về quá khứ?
Sau khi Giang Nam chứng Đạo Quân thì các loại đạo diệu ùa đến, không ngộ tự hiểu, khiến thời không vặn vẹo.
Giang Nam ở trong đạo cảnh kỳ diệu, hắn trong thời đại tiên đạo nhưng là ở một giây tương lai.
Điều này cho Giang Nam một cơ hội trở về quá khứ, thay đổi lịch sử.
Đế Giang nhíu mày nói:
– Nhưng Thiên Tôn trở về quá khứ, đạo tâm bị chấp niệm chiếm cứ rời xa đường nguyên thủy, sợ là vô duyên chứng nguyên thủy lần nữa.
Cộng thêm trở về quá khứ Thiên Tôn sẽ đối diện thời gian tấn công, khó giữ cảnh giới nguyên thủy, thậm chí bị lực lượng chứa trong thời gian quá khứ hoàn toàn phá hủy.
Quay về quá khứ là Thiên Tôn tự bị thương mình, tự hủy đạo hạnh.
Con đường này sự sống xa vời, Thiên Tôn hãy suy nghĩ kỹ.
– Lòng ta đã quyết!
Trên khuôn mặt nhăn nheo của Giang Nam giãn ra nụ cười:
– Đế Giang đạo hữu hãy làm chứng cho ta.
Ta truyền cảm ngộ của mình cho đạo hữu, nếu ta chết trong quá khứ thì đạo hữu ở thời đại nguyên khởi tỉnh mộng, thử đi dọc theo con đường của ta.
Hai chúng ta sẽ có một người đặt chân đến tận cùng đại đạo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 27 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 27/01/2015 11:29 (GMT+7) |