Giang Nam mỉm cười nói:
– Ta rất nhanh cũng sẽ tu thành Thần Phủ cảnh giới, đến lúc đó, ngươi liền biết ta cùng hắn ai mạnh ai yếu. Đúng rồi, đệ tử Cổ Thần Các kia, thần minh chuyển thế thân Bàng Phi, hôm nay rơi vào nhà nào?
Phong Mãn Lâu cau mày nói:
– Cổ Thần Các nhập vào Thái Huyền Thánh Tông, bị Thái Huyền Thánh Tông thâu tóm, bất quá Bàng Phi thì không người nào biết tung tích của hắn, Thái Huyền Thánh Tông cũng đang tìm kiếm tung tích người này, nhưng Bàng Phi giống như là từ thế gian này biến mất, hơn ba năm qua không có ai gặp qua hắn, không biết sống hay chết.
– Mất tích?
Giang Nam hơi ngẩn ra, Bàng Phi là thần minh chuyển thế thân, tiềm lực khổng lồ, nhân vật giống như vậy khẳng định không cam lòng không có tiếng tăm gì, nếu như hắn chưa chết, khẳng định còn có thể tái xuất hiện.
– Thái Huyền Thánh Tông Quý Phong cũng là thần minh chuyển thế thân, hôm nay tu vi cảnh giới cùng Ấu Nương không sai biệt lắm, rất là chói mắt.
Phong Mãn Lâu nghiễm nhiên đem hắn trở thành chưởng giáo kế nhiệm, không ngừng hướng hắn nói đến một chút đại sự trong khoảng thời gian lúc Giang Nam không có ở đây phát sinh, để cho hắn nhanh chóng nắm giữ Huyền Minh Nguyên Giới các phái động tịnh, nói:
– Trừ lần đó ra, còn có động tịnh của Yêu Thần Tông cũng đáng được chú ý. Lần trước Yêu Hoàng ở Khốn Long Quan đại bại, rất là yên lặng một thời gian ngắn, nhưng gần đây lại sinh động, đoán chừng thực lực lại có tinh tiến. Còn có Vạn Long Sào Long Hoàng, nghe nói cùng Ứng Long Đại Thế Giới Long Tộc lấy được liên lạc, gần đây cũng rất hay nhảy nhót. Mà Nam Hải ngọc đài kia, trong khoảng thời gian ngươi không có ở đây, lại trầm xuống ngàn thước.
Giang Nam lẳng lặng nghe, nhưng tâm tình cực kỳ phức tạp, vị trí thánh tông kế nhiệm chưởng giáo này nguyên vốn nên thuộc về Phong Mãn Lâu, mà hôm nay lại không thể không rơi vào đầu vai hắn, Phong Mãn Lâu cũng không có chút ngăn cách nào, mà là toàn tâm toàn ý ở phía sau màn, trút xuống tâm huyết tới phụ tá hắn, thậm chí buông tha cho tiền trình thật tốt của mình.
Phong Mãn Lâu mới là người vì thánh tông bỏ qua nhiều nhất.
– Phong sư huynh vì thánh tông ta tình nguyện bỏ qua hết thảy, ta lại có cái gì phải tiếc?
Đang…
Giang Nam đi lên Tông Chủ Phong, giơ tay lên hướng trấn giáo chi bảo treo cao ở đỉnh núi kia, Thuần Dương Vô Cực Chung phách đi, tiếng chuông dằng dặc, truyền động vạn dặm, cả dãy núi đều nghe thấy.
Đây là tiếng chuông triệu tập các đệ tử trưởng lão thánh tông, cũng không lâu lắm, mấy ngàn đệ tử trưởng lão trong thánh tông liền rối rít bay tới, rơi vào trên Tông Chủ Phong, tụ tập dưới một mái nhà.
– Tử Xuyên, mới vừa rồi là ngươi gõ chuông?
Hàn Phương kinh ngạc nói.
Muốn gõ vang Thuần Dương Vô Cực Chung, chẳng những cần địa vị cực cao ở trong thánh tông, hơn nữa đối với tu vi yêu cầu cũng cực kỳ khủng bố, không nói đệ tử, dù là bọn hắn những trưởng lão này, có thể gõ vang Thuần Dương Vô Cực Chung chỉ sợ không đủ mười người!
Thế nhưng Giang Nam có thể gõ vang miệng Thuần Dương Vô Cực Chung này, này chẳng phải là nói thực lực của hắn có thể ở trong thế hệ trước cũng đưa thân vào Top 10?
Phải biết rằng, Huyền Thiên Thánh Tông một ngày so sánh với một ngày thịnh vượng, trong nhiều trưởng lão, tu thành Thiên Cung có khoảng tám người, cộng thêm Lạc Hoa Âm liền có khoảng chín người, bất quá thực lực của Lạc Hoa Âm thật sự biến thái, bọn họ đã sớm không đem nàng liệt vào trong trưởng lão, mà là nhận định thành Chưởng Giáo Chí Tôn cấp nhân vật.
Giang Nam phách vang Thuần Dương Vô Cực Chung, liền ý nghĩa hắn có thể cùng những Thiên Cung cường giả này ngang hàng, này há có thể không làm người sợ hãi?
Giang Nam gật đầu, cười nói:
– Ta mời chư vị sư huynh sư tỷ sư thúc sư bá tới, chủ yếu là tiến vào Tiểu Quang Minh Giới cùng Địa ngục đại quân chinh chiến thật sự nguy hiểm, chuyến này khó tránh khỏi sẽ có tử thương, cho nên muốn để cho các vị tới, ta cùng với các vị trọng luyện pháp bảo.
– Trọng luyện pháp bảo?
Sắc mặt đám người Hàn Phương, Lam Sơn cổ quái, cười nói:
– Sư điệt, ta biết ngươi có chút thủ đoạn, bất quá thánh tông ta có mấy ngàn đệ tử trưởng lão, pháp bảo đếm không hết, chủng loại bất đồng, tài liệu cần thiết khác nhau, tu luyện công pháp cũng không giống nhau, giúp chúng ta trọng luyện pháp bảo, cho dù là chưởng giáo cũng làm không được. Ngươi không khỏi có chút bày lớn sao?
Lời này tuyệt đối không có nói sai, thánh tông mấy ngàn đệ tử luyện pháp bảo bao hàm toàn diện, tích chứa đủ loại tâm pháp ảo diệu, cho dù là Tịch Ứng Tình kinh thái tuyệt diễm, cũng không dám nói những tâm pháp này đều tinh thông, trợ giúp bọn họ trọng luyện pháp bảo, lời như thế tự nhiên không dám nói ra khỏi miệng.
– Chuyện tình Chưởng giáo làm không được, ta chưa chắc làm không được.
Giang Nam khẽ mỉm cười nói:
– Hàn sư thúc, mời đem pháp bảo của ngươi tế ra, để cho đệ tử tham quan hoc tập.
Hàn Phương chần chờ một chút, tâm niệm hơi động, một khăn tay vuông bay lên trời, khăn tay này ngang trời, càng lúc càng lớn, cuối cùng bao phủ chu vi mấy ngàn trượng, trên khăn tay thêu hàng vạn hàng nghìn loại hoa, sắc màu rực rỡ, giống như hoa nước, trong hoa nước, còn có một sông lớn bôn lưu, hướng đông chạy đi.
Những năm gần đây tu vi của Hàn Phương cũng rất có tinh tiến, đã tu luyện tới Động Thiên cảnh, thực lực tiến bộ thần tốc. Nhiều loại hoa trong khăn tay chính là Đạo văn ngưng kết thành, nhưng con sông lớn này là một sông lớn chân chính, dài đến ngàn dặm, là lúc nàng lịch lãm thu một con sông lớn ở phàm trần luyện chế thành pháp bảo.
– Thì ra sư thúc tinh thông Xuân Giang Hoa Triều Kinh.
Giang Nam lộ ra vẻ kinh ngạc, Xuân Giang Hoa Triều Kinh nguyên vốn không phải tâm pháp thánh tông, mà là bọn người Giang Nam, Lạc Hoa Âm ở trong Huyền Đô Thất Bảo Lâm được đến một môn Thiên Cung kinh điển, trong Thất Bảo Lâm, thánh tông cao thủ lấy được số lượng kinh điển rất nhiều, những kinh điển này sau lại bổ túc đến trong Khổ Châu Các của thánh tông, có chút công lao là có thể đổi tu luyện.
Lúc ấy Hàn Phương không có tiến vào Huyền Đô Thất Bảo Lâm, hẳn là nàng tiến vào Khổ Châu Các đổi kinh điển này, lúc này mới có thể ở trong thời gian hơn mười năm tu thành Động Thiên Thần Phủ.
– Sư điệt có nắm chặc trọng luyện Xuân Giang Hoa Triều Bảo Bạc của ta hay không?
Hàn Phương cười hỏi.
– Hẳn không tính là khó khăn.
Giang Nam khoanh chân ngồi xuống, tâm niệm hơi động, trong Tử Phủ từng đạo quang hoa lóng lánh, từ mi tâm hắn bay ra, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy dặm đất phía trước Giang Nam có vô số Du Long Thải Phượng bay múa, lần lượt thay đổi đan vào, những Du Long Thải Phượng này rõ ràng là một sợi tơ, bất quá bởi vì trong sợi tơ tích chứa năng lượng quá mạnh mẻ, cho nên hiện ra dị tượng long phượng trình tường!
Trưởng lão trông coi Trân bảo đại điện kiến thức rộng rãi, thấy những sợi tơ này, ánh mắt nhất thời thẳng trừng, thất thanh nói:
– Thiên Long Ti, Phượng Hoàng Ti, những thứ này là thần liệu a!
Hàn Phương cũng không khỏi sợ hết hồn, Xuân Giang Hoa Triều Bảo Bạc này của nàng chính là dùng Thiên Cung cấp tài liệu luyện chế thành, đã hao phí tài phú nàng tích lũy từ lúc sanh ra tới nay. Nàng vốn cho là Giang Nam nói vì nàng luyện chế một kiện pháp bảo, dùng tài liệu tối đa cũng chỉ là Thiên Cung cấp, không nghĩ tới Giang Nam vừa ra tay chính là dùng thần liệu chế tạo!
Thần liệu bởi vì hi hữu, giá trị so sánh với Thần kim còn muốn cao hơn một bậc, hơn nữa có thể ngộ nhưng không thể cầu, Hàn Phương chưa từng có kỳ vọng qua dùng thần liệu luyện chế pháp bảo của mình. Không nghĩ tới, Giang Nam lại có thể một lần lấy ra nhiều thần liệu đi ra ngoài như vậy, luyện chế Xuân Giang Hoa Triều Bảo Bạc cho nàng!
Càng làm cho nàng giật mình chính là, luyện chế Xuân Giang Hoa Triều Bảo Bạc phải dùng tới Xuân Giang Hoa Triều Kinh, mà hiện tại Giang Nam thi triển tâm pháp, chính là Xuân Giang Hoa Triều Kinh không thể nghi ngờ!
Nàng lại không biết, Giang Nam đã sớm đem tất cả tâm pháp của Huyền Thiên Thánh Tông nhìn một lần, nghiên cứu thấu triệt, lấy Ma Ngục Huyền Thai Kinh thúc dục, tự nhiên không có chướng ngại.
Hơn nữa, hắn ở trong địa ngục cướp sạch mười hai Thần Điện, lại từ trong Tử Phủ hai người Thần Thiếu Thương, Quân Thiên Đạo Nhân được đến không biết bao nhiêu Thần Kim Thần liệu, tài phú trong tay, so sánh với Huyền Thiên Thánh Tông còn muốn giàu có, hơn nữa cấp bậc cũng cực cao!
Cũng không lâu lắm, lại có một mặt Xuân Giang Hoa Triều Bảo Bạc thành hình, nhưng là bán thành phẩm, Giang Nam chẳng qua là đắp nặn hình dạng kia, không đánh Đạo văn, Thần Thông vào, cũng không lạc ấn thần thức, chỉ thấy mặt bảo khăn này bay thẳng tới bên cạnh Hàn Phương, trôi lơ lửng ở đỉnh đầu của nàng.
– Hàn sư thúc, hiện tại ngươi có thể đem Đạo văn cùng tinh thần của mình đánh vào trong bảo khăn này.
Giang Nam cười nói.
Hàn Phương lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng nói một tiếng tạ ơn, tâm niệm hơi động, con sông trong bảo khăn lúc trước mình luyện chế bay lên trời, tràn vào trong bảo khăn mới, ngay sau đó đem kiện pháp bảo này thu vào bên trong Động Thiên Thần Phủ, ân cần săn sóc tế luyện.
Giang Nam nhìn chung quanh một lần, cười nói:
– Chư vị sư thúc sư bá, sư huynh sư tỷ, còn có ai muốn luyện chế bảo vật hay không?
Mấy vị đệ tử liếc mắt nhìn nhau, tiến lên phía trước nói:
– Giang sư huynh, chúng ta cũng muốn luyện chế vài món bảo vật.
Mấy người này là Đạo Đài bát cảnh đệ tử, riêng phần mình đem bảo vật tế lên, Giang Nam nhìn lướt qua, rất nhanh liền nắm giữ Thần Thông, tâm pháp mà bọn họ luyện chế pháp bảo, ngay sau đó trong Tử Phủ bay ra mấy khối Thần Kim Thần liệu, lấy Đậu Suất Thần Hỏa luyện hóa, bất quá chốc lát mấy kiện pháp bảo liền lần lượt thành hình.
Mấy đệ tử thánh tông mừng rỡ, vội vàng nhận lấy pháp bảo đặt ở trên Đạo Đài ân cần săn sóc luyện hóa.
Càng nhiều đệ tử thánh tông vọt tới, từng cái từng cái tiến lên, đem pháp bảo của mình tế lên, Giang Nam từng cái xem kỹ, tiện tay luyện chế pháp bảo giống nhau, thanh nhất sắc là dùng Thần Kim Thần liệu luyện, số lượng to lớn, làm người ta giận sôi!
Các loại Thần kim thần liệu luyện chế bảo vật ở trong tay hắn giống như nước chảy tặng đi ra ngoài, ngay cả mày cũng không nhăn một chút, thấy vậy nhiều trưởng lão sợ hết hồn hết vía.
Giang Nam trong khoảng thời gian này luyện chế pháp bảo mặc dù phẩm cấp không cao thế nào, chỉ là Đạo Đài bát cảnh pháp bảo cùng Động Thiên chi bảo, nhưng tốn hao tài liệu đều là Thần kim thần liệu, ở chung một chỗ, chỉ sợ đủ để luyện chế một Thiên Cung chi bảo!
– Ba năm thời gian này, Tử Xuyên đi nơi nào cướp bóc a?
Lam Sơn Đạo Nhân lẩm bẩm nói.
– Giang sư đệ, ta muốn luyện chế Thất Bảo!
Vân Bằng hưng phấn trùng trùng tiến lên, cười nói.
Lam Sơn Đạo Nhân vội vàng bắt hắn trở lại, cả giận nói:
– Người khác chỉ luyện chế một kiện pháp bảo, ngươi hết lần này tới lần khác muốn luyện chế bảy vật, tiểu tử thúi, đừng cho ta mất mặt!
Vân Bằng phẫn nộ nói:
– Ta đã tu luyện tới Thần Đài Cảnh, bất quá cùng Quân Mộng Ưu kia chiến đấu, vẫn còn khó có thể thắng được hắn, nếu như luyện thành Thất Bảo, dễ dàng là có thể thắng được hắn. Có Thất Bảo, vượt qua Sinh Tử Đài cũng dễ dàng chút ít…
Giang Nam cười nói:
– Lam sư bá yên tâm, chỗ này của ta tài liệu không ít, đủ để vì tất cả mọi người trong thánh tông luyện chế vài món bảo vật, mấy vị sư bá, các ngươi cũng không cần khách khí. Vân sư huynh, ngươi muốn luyện chế Thất Bảo nào?
Bốn năm ngày sau, pháp bảo của mấy ngàn đệ tử thánh tông cũng rực rỡ hẳn lên, rõ ràng là dụng Thần Kim Thần liệu luyện chế pháp bảo, thậm chí ngay cả cường giả thế hệ trước như Lam Sơn Đạo Nhân, pháp bảo trong tay cũng đổi thành làm bằng Thần kim!
Cuối cùng, cả tám vị trưởng lão tu thành Thiên Cung kia cũng kéo da mặt đi ra ngoài, mời Giang Nam vì bọn họ luyện chế Thiên Cung chi bảo.
Giang Nam tiền tiền hậu hậu, dùng đi tài liệu, đủ để luyện chế mười hai mười ba Thiên Cung chi bảo!
Bất quá những bảo vật này đối với trong Tử Phủ hắn cất dấu mà nói, cũng bất quá là không đáng kể mà thôi, trong Tử Phủ của Giang Nam chồng chất Thần kim thần liệu, đừng nói Thiên Cung chi bảo, cho dù là Thần minh chi bảo cũng có thể luyện chế không dưới hai mươi vật!
– Thất đệ, ta cũng muốn luyện chế một kiện pháp bảo!
Thạch Cảm Đương xâm nhập đám người, đi tới trước mặt Giang Nam, ha hả cười nói.
Mọi người vội vàng tránh ra, Thạch Cảm Đương đã từng nhiều lần cứu thánh tông trong lúc nguy nan, hôm nay cơ hồ tất cả mọi người trong thánh tông nhận được tráng hán này, đối với hắn kính trọng vạn phần.
Giang Nam hiếu kỳ nói:
– Nhị ca muốn luyện chế bảo vật gì?
– Một cái búa lớn!
Thạch Cảm Đương khoa tay múa chân, úng thanh úng khí nói:
– Tốt nhất là một cái búa trấn giáo cấp!
– Tiểu tăng muốn một pho tượng kim phật.
Một bạch y tăng nhân mi thanh mục tú xâm nhập đám người, phật quang đầy mặt, cười tủm tỉm nói:
– Tốt nhất là kim phật trấn giáo cấp.
Thiên Cơ Tú Sĩ phiêu nhiên bay tới, cười nói:
– Thất đệ, ngươi phát tài a, không bằng giúp vi huynh luyện một ống trúc trấn giáo cấp.
– Còn có ta!
Cáp Lan Sinh đứng dậy, cười hắc hắc nói:
– Ta trong ngày thường rất ít dùng pháp bảo, không bằng giúp ta rèn một bộ trấn giáo cấp hộ thân bảo giáp! Ngũ ca, ngươi thì như thế nào?
Lâm Tá Minh giống như một lão đầu vừa đen vừa gầy, chẳng biết lúc nào hiện ra ở bên cạnh hắn, khô cằn nói:
– Trấn giáo cấp bảo kiếm.
Nhiều đệ tử trưởng lão của Thánh tông cũng rút ra một ngụm lãnh khí, bọn người kia vừa nhìn liền biết không phải là người tốt, hôm nay vừa mở miệng chính là năm trấn giáo chi bảo, này so sánh với cướp sạch các đại thánh địa còn muốn sảng khoái!
Một trấn giáo chi bảo, phải tốn hao một đại môn phái Thánh Địa vài ngàn năm cho tới hơn mười vạn năm tích lũy, mới có thể tích lũy tài phú khổng lồ như thế, thánh tông đến nay cũng bất quá có một kiện trấn giáo chi bảo mà thôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Giang Nam - Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 07/01/2015 03:38 (GMT+7) |