Hạ Thiên - Quyển 1

Phần 32

– Tiểu Mạn, cháu không phải đang làm việc sao?

Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh hiền lành:

– Thế nào, nhớ bà nội à?

– Đúng vậy, bà nội, cháu rất nhớ bà.

Trong giọng nói của Liễu Vân Mạn mang theo chút hương vị làm nũng.

– Nha đầu kia, chỉ biết lừa bà, nếu thật sự là nhung nhớ sao không về thăm? Đừng nói là không có thời gian đấy nhé, từ chỗ cháu lái xe về nhà chỉ mất một giờ mà thôi.

Trong giọng bà lão mang theo vài phần trách móc.

– Bà nội, cháu biết lỗi rồi, cháu sẽ về thăm bà nhanh thôi.

Liễu Vân Mạn nũng nịu nói, ánh mắt có hơi buồn bã. Đúng vậy, nàng nên quay về thăm bà nội, nếu không vài tháng sau sẽ chẳng còn cơ hội.

– Tiểu Mạn, lúc này cháu tìm bà, có phải có chuyện gì không?

Bà lão khẽ thở dài, vì vậy chủ động hỏi, cũng coi như biết rõ cháu mình, khoảng thời gian này nếu không có chuyện quan trọng thì Liễu Vân Mạn sẽ không bao giờ gọi điện thoại về nhà.

Liễu Vân Mạn có chút chần chừ, sau đó khẽ hỏi:

– Bà nội, bà đã nghe qua Nghịch Thiên Bát Châm chưa?

– Xoảng!

Đầu dây bên kia chợt vang lên âm thanh một chiếc ly rơi xuống đất, ngay sau đó Liễu Vân Mạn chợt nghe thấy một âm thanh được đề cao một trăm tám mươi độ, bên trong còn có chút run rẩy:

– Nghịch Thiên Bát Châm sao? Tiểu Mạn, ai nói cho cháu biết nghịch Thiên Bát Châm?

– Bà nội, bà… Bà làm sao vậy?

Liễu Vân Mạn có chút lo lắng.

– Tiểu Mạn, bà không sao, cháu mau nói cho bà biết, ai nói cho cháu biết nghịch Thiên Bát Châm? Người đó có biết nghịch Thiên Bát Châm không?

Giọng nói của bà lão trở nên vội vàng.

– Là một người tên là Hạ Thiên, cậu ấy chưa nói có biết nghịch Thiên Bát Châm hay không, nhưng nói có thể chữa bệnh cho cháu, cháu hỏi cậu ta chữa bệnh thế nào, cậu ta nói đến nghịch Thiên Bát Châm…

Liễu Vân Mạn sợ bà nội không rõ nên dứt khoát nói ra toàn bộ sự việc.

– Hạ Thiên sao? Một người chưa đến hai mươi tuổi?

Bà lão thì thào trong điện thoại:

– Sao cậu ta lại là một người đưa hoa?

– Bà nội, chẳng lẽ cậu ta là một tên lừa gạt?

Liễu Vân Mạn nói bằng giọng có chút bất an.

– Không, sẽ không, bà cũng không biết rõ ràng. Thế này đi, Vân Man, bà sẽ lập tức vào nội thành, bà muốn đích thân gặp cậu thanh niên kia.

Bà lão lập tức đưa ra quyết định.

– Này, bà nội, bà không cần tới, nếu bà muốn gặp cậu ta, cháu có thể đi tìm, sau đó dẫn cậu ta đến gặp bà…

Liễu Vân Mạn vội vàng nói.

– Không!

Bà lão cắt ngang lời Liễu Vân Mạn:

– Tiểu Mạn, nếu như cậu thanh niên kia thật sự đã được học nghịch Thiên Bát Châm, bà nhất định phải đến gặp mặt cậu tao.

Trong lời nói của bà lão mang theo hương vị không thể cự cãi:

– Bà sẽ lập tức khởi hành, cứ chờ bà.

– Vâng, bà nội.

Việc đã đến nước này thì Liễu Vân Mạn cũng không phản đối, nhưng trong lòng có thêm vài phần hiếu kỳ với Hạ Thiên, chẳng lẽ cậu thanh niên kia thật sự là kỳ nhân ẩn thế?

Cửa bệnh viện chợt vang lên những tiếng còi cảnh sát dồn dập, Liễu Vân Mạn từ bên cửa sổ nhìn xuống dưới, có vài chiếc xe cảnh sát tiến vào bệnh viện, trong xe có vài tên đặc công được võ trang đầy đủ. Liễu Vân Mạn chợt kinh ngạc, bệnh viện xảy ra chuyện lớn gì rồi?

Bệnh viện quả thật đã sinh chuyện, hơn nữa còn là một sự kiện bắt cóc con tin khá nghiêm trọng.

Sự việc phát sinh ở lầu sáu, một bệnh nhân cầm dao bắt cóc một cô y tá.

– Lý Bình, anh còn là cảnh sát sao? Một chút chuyện cũng không làm ra hồn.

Lãnh Băng Băng lúc này đang nổi cơn lôi đình:

– Bây giờ tốt nhất anh nên cầu mong cho con tin không gặp phải chuyện không may, nếu không anh chuẩn bị cởi bộ đồ đồng phục cảnh sát ra.

Lý Bình là một đội trưởng đội cảnh sát hình sự số sáu, là thuộc hạ trực thuộc của Lãnh Băng Băng, lúc này hắn bị Lãnh Băng Băng mắng mỏ không dám phản bác. Trong lòng hắn cũng thầm mắng mấy tên thuộc hạ, đám người này đúng là chẳng ra gì, chẳng phải hắn nói sẽ đi ra ngoài một lát thôi sao? Bây giờ để xảy ra chuyện lớn vậy à?

Nếu con tin trực tiếp sinh chuyện không may, nếu trực tiếp truy cứu trách nhiệm thì Lý Bình thật sự khó thể giữ lại cần câu cơm.

Lý Bình liên tục kêu khổ, hắn cầu nguyện làm sao cho đội đặc công đến nhanh một chút, hy vọng những tay bắn tỉa có thể thu phục đám phạm nhân, chỉ cần con tin an toàn thì nhiều lắm hắn cũng chỉ bị xử phạt mà thôi.

Tất cả bệnh nhân ở lầu sáu đã được sơ tán, Lý Bình liên tục nhìn về phía cầu thang, sao đám đặc công còn chưa tới?

Đúng lúc này Lý Bình chợt nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, hắn thấy một thanh niên đang chậm rãi đi từ lầu bảy xuống bên dưới, khi nhìn kỹ lại thì Lý Bình trở nên cực kỳ vui mừng.

– Hạ Thiên, Hạ Thiên!

Lý Bình phóng về phía người thanh niên kia.

Hạ Thiên có chút mơ hồ:

– Anh là ai vậy?

– À, Hạ Thiên, chúng ta đã gặp nhau ở đồn cảnh sát, tôi là thuộc hạ của đội trưởng Lãnh, tôi là Lý Bình.

Lý Bình có chút xấu hổ, người này hình như chỉ nhớ mặt người đẹp mà thôi.

Hạ Thiên nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì cực kỳ vui mừng, hắn tiến lên chào hỏi:

– Cảnh sát tỷ tỷ, chị đến đây làm gì thế?

– Đừng làm phiền tôi.

Lãnh Băng Băng trợn mắt nhìn Hạ Thiên:

– Chúng tôi đang phá án, cậu xuống lầu đi.

– Đội trưởng, đội trưởng, đừng!

Lý Bình vội vàng chạy đến, hom nay đúng là không may, Hạ Thiên là quý nhân, sao có thể để cho đội trưởng đuổi đi như vậy được?

– Lý Bình, anh làm gì đấy!

Lãnh Băng Băng rất mất hứng.

– Đội trưởng, chị quên rồi sao?

Lý Bình khẽ nói:

– Lần trước ở đồn cảnh sát, Hạ Thiên đã đơn giản tước súng của Hoàng An Bình, chúng ta nên để cậu ấy hỗ trợ…

– Không được, cậu ta không phải là cảnh sát.

Lãnh Băng Băng không đợi Lý Bình nói xong mà lập tức phủ quyết, tất nhiên nàng cũng hiểu ý của Lý Bình.

– Đội trưởng, cũng vì cậu ấy không phải là cảnh sát mới tốt, thượng cấp nói chúng ta giao vụ này cho đặc công, nếu chúng ta tự mình hành động sẽ trái lệnh, nhưng nếu để người không có liên quan gì đi làm, như vậy sẽ chẳng liên quan gì đến chúng ta.

Lý Bình nhanh chóng nói:

– Nếu trước khi đặc công đến mà chúng ta đã thu phục được bọn bắt cóc, chẳng phải rất có thể diện sao?

– Tóm lại là không được, đặc công sẽ đến ngay, cứ để bọn họ hành động.

Lãnh Băng Băng vẫn không đồng ý:

– Về phần mặt mũi, xảy ra chuyện thế này, anh nghĩ rằng chúng ta còn mặt mũi nữa sao?

– Nhưng, đội trưởng, tôi nghe nói trình độ của đám đặc công kia cũng chỉ là bình thường mà thôi, nếu lỡ may có người chết, trách nhiệm sẽ đổ lên vai chúng ta. Nếu bây giờ để cho Hạ Thiên ra tay, như vậy sẽ cẩn thận hơn.

Lý Bình cố gắng khuyên bảo, hắn nghĩ thế nào lại bổ sung thêm một câu:

– Đội trưởng, chị cũng không muốn con tin gặp chuyện không may đấy chứ?

Lý Bình biết rất rõ đội trưởng của mình rất có tinh thần trọng nghĩa, trong suy nghĩ của nàng thì sự an toàn của con tin được đặt lên trên hết.

Quả nhiên Lý Bình nói như vậy thì cuối cùng Lãnh Băng Băng cũng có chút động lòng, người khác không hiểu rõ bản lĩnh của Hạ Thiên nhưng Lãnh Băng Băng đã được thể nghiệm. Tuy nàng không thể đánh chết tên khốn này nhưng cũng phải thừa nhận đối phương rất mạnh, để cho hắn đi cứu người thì cực kỳ thích hợp.

– Đội trưởng, không tốt, Quách Lượng có vẻ rất kích động.

Một cảnh sát chạy đến, Quách Lượng là tên đang giữ con tin.

Lãnh Băng Băng nhìn về phía đầu cầu thang, đặc ông còn chưa đi lên, vì vậy nàng khẽ cắn môi rồi đưa ra quyết định, sau đó nhìn về phía Hạ Thiên:

– Cậu theo tôi.

Lãnh Băng Băng nhanh chóng đi về phía một phòng bệnh, nơi đó chính là chỗ đám cướp đang đứng, Hạ Thiên cũng đi theo sau. Lúc này Lý Bình ở phía sau phải thở phào một hơi, hắn tin chén cơm của mình đã được bảo vệ hơn phân nửa.

– Phạm nhân là Quách Lượng, chính là đám cướp tối qua muốn cướp cậu, hắn đang dùng một chiếc kéo bắt cóc nữ y tá, cậu may cứu người ra.

Lãnh Băng Băng vừa đi vừa nói với Hạ Thiên.

Thì ra đám cướp tối qua được đưa đến bệnh viện này, mà Lý Bình là người phụ trách trông coi. Đáng lý ra mỗi tên đều bị còng trên giường nhưng Quách Lượng không biết dùng thứ gì mà mở ra được, sau đó hắn thừa dịp cảnh sát không để ý mà bắt cóc một y tá.

– Cảnh sát tỷ tỷ, tôi cứu cô y tá, có phải chị sẽ đồng ý làm vợ tôi không?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

– Cậu…

Lãnh Băng Băng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:

– Cứu người trước nói sau.

– À, vậy thì tôi hành động đây.

Hạ Thiên phóng vào phòng bệnh như gió lốc, vài giây sau hắn chạy ra như gió lốc rồi nói:

– Cảnh sát tỷ tỷ, bây giờ đã đồng ý làm vợ tôi chưa?

– Không phải tôi nói cậu phải cứu người trước sao?

Lãnh Băng Băng nghiến răng nghiến lợi nói.

– Đã cứu người rồi.

Hạ Thiên ra vẻ vô tội nói.

– Cái gì?

Lãnh Băng Băng chợt sững sờ, sau đó nàng lập tức nhìn thấy một cô ý tá từ trong phòng bệnh phóng ra bổ nhào vào ngực một cảnh sát rồi khóc ầm lên, mà cô y tá chính là người bị tên cướp bắt cóc.

Lãnh Băng Băng lập tức đi vào phòng bệnh, Quách Lượng bên trong đã té xỉu, còn cây kéo vẫn ở trên tay hắn.

– Nhanh như vậy sao?

Ngoài cửa vang lên tiếng hô kinh hoàng của Lý Bình.

Dù Lý Bình đã thấy qua bản lĩnh của Hạ Thiên nhưng cũng không ngờ đối phương giải quyết tình cảnh nhanh như vậy, thậm chí còn chưa tới một phút đồng hồ.

Tất nhiên nếu Lý Bình biết Hạ Thiên ra tay còn chưa đến vài giây thì sợ rằng tròng mắt sẽ rơi xuống đất.

– Lý đại ca, cảm ơn anh!

Hạ Thiên vỗ vỗ vai Lý Bình.

Lý Bình chợt cảm thấy choáng váng, hắn dở khóc dở cười nói:

– Hạ Thiên, là tôi phải cảm ơn cậu mới đúng, cậu cảm ơn tôi làm gì?

– Tất nhiên tôi phải cảm ơn anh, nếu anh không cho tôi cơ hội thì cảnh sát tỷ tỷ sao đồng ý làm vợ tôi.

Hạ Thiên cười hì hì nói:

– Sau này có chuyện gì thì cứ tìm tôi, tôi sẽ hỗ trợ.

– Nhất định, nhất định rồi.

Lý Bình mừng như điên, loại chuyện tốt này coi như hiếm có khó tìm, sau này có một siêu nhân giúp đỡ, còn có vụ nào không phá được?

Lãnh Băng Băng cũng tức giận rống lên:

– Cậu nói bậy bạ gì đấy? Ai đồng ý là vợ cậu.

– Cảnh sát tỷ tỷ, vừa rồi không phải chị nói cứu người ra trước rồi nói sau sao? Không phải đồng ý làm vợ tôi rồi à?

Hạ Thiên vội vàng nói.

– Tôi chỉ nói cậu cứu người trước, có nói cậu cứu người xong thì tôi thành vợ cậu đâu?

Lãnh Băng Băng tức giận nói.

Hạ Thiên suy nghĩ một chút, vẻ mặt hắn như ăn phải mướp đắng:

– Đúng vậy, ôi, sau này phải chờ sự việc rõ ràng mới hành động.

Hạ Thiên lắc đầu rồi vỗ vai Lý Bình, hắn dùng giọng có chút tiếc nuối nói:

– Lý đại ca, cảnh sát tỷ tỷ không làm vợ tôi, sau này tôi cũng không thể giúp anh được.

Lý Bình lập tức sinh ra cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục, hắn dùng ánh mắt có chút tức tối nhìn Hạ Thiên, dù đổi ý cũng không nhanh như vậy chứ?

Những tiếng bước chân vang lên dồn dập, đám đặc công võ trang tận răng đã xuất hiện, nhưng đám người này lập tức phát hiện ra mình đến có vẻ hơi dư thừa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 20/05/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Miêu Nghị – Quyển 14
Phần 32 Miêu Nghị nói: Không cần ngươi cho, ta cũng không tin Hoàng Phủ Quân Nhu bảo ngươi thả người, ngươi dám không thả! Trong lòng của hắn cũng hiểu, Hoàng Phủ Quân Nhu chỉ muốn mình chịu chút tội mà thôi, sẽ không để cho mình chết, mình còn thiếu nàng một đống tiền, Đức Minh không kiếm người giúp đỡ là không nói nổi, Đức Minh nói rõ đã thành quân cờ của Hoàng Phủ Quân Nhu, kỳ thật chỉ là thử dò xét mà thôi. Hắc hắc! Hạ Hầu Long Thành cười cười, tay cầm tiên thảo rất có hương vị tươi cười nhặt hoa, nhưng hình tượng của hắn là phiên bản lỗi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Vợ con tôi là ma cà rồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Đăng và Diệu đang sống vui vẻ bên cô con gái Hân của họ. Lúc yêu nhau Đăng nghĩ Diệu là người thường, khi cưới nhau rồi Đăng mới biết Diệu là ma cà rồng, nhưng cô không làm hại ai cả. Cô có sở thích kỳ lạ đó là hút máu của Đăng, cứ vài ngày là Đăng đưa cánh tay ra cho Diệu hút một chút máu. Sau này vợ chồng Đăng sinh ra một đứa con gái đặt tên là Hân, không ngờ cô bé cũng là ma cà rồng. Hân càng lớn càng xinh đẹp giống mẹ, năm nay đã 17 tuổi, và cô bé cũng thèm hút máu của ba mình. Gia...
Phân loại: Truyện nonSEX
Long Nhất Pháp Sư – Quyển 2
Phần 32 Kết giới đích thị là do hắn thi phóng, mặc dù có hiệu quả cách âm nhưng thông qua sự ba động của kết giới, hắn có thể đại khái cảm nhận được bên ngoài xảy ra chuyện gì. Long Nhất nhíu mày, vừa cất tay triệt hồi kết giới, đột nhiên hắn lại phát hiện tiếng đánh nhau đã biến mất. Hắn tung mình lướt xuống lầu, thấy bên dưới là một mảng hỗn loạn, binh khí lấp loáng của Man Ngưu cùng Lệ Thanh vẫn chưa thu hồi lại. Tam nữ cùng Hàm Yên cũng theo xuống dưới, thấy tình hình bên dưới lầu không khỏi giật mình kinh hãi. “Đồ trời đánh, rốt cuộc là...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Tuyển tập Long Nhất Pháp Sư

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng