Hạ Thiên - Quyển 1

Phần 35

Tô Tử Cường nhìn thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt chợt biến đổi, vì có câu gặp mặt cừu nhân sẽ đỏ mắt, trong mắt Tô Tử Cường thì Hạ Thiên tuyệt đối là kẻ thù số một.

Thân là con cháu Tô gia, Tô Tử Cường từ nhỏ đến lớn đều đầu xuôi đuôi lọt, cơ bản không gặp phải bất kỳ điều gì ngăn cản. Hắn cũng không phải chưa từng đánh nhau tranh giành người tình, nhưng gần đây phần lớn là hắn đánh người khác, nhưng lần này hắn lại bị người ta đánh, hơn nữa lại bị đánh hai lần, đánh cho hôn mê phải vào bệnh viện, đây đúng là nhục nhã.

Ngày đó Tô Tử Cường tỉnh lại ở bệnh viện, hắn lập tức điện thoại cho Tam ca Tô Tuấn Phong, trước đó mỗi lần hắn gặp chuyện bất bình thì đều tìm đến Tam ca. Lúc đó hắn tưởng rằng Tam ca sẽ giúp mình, sẽ giam tên khốn Hạ Thiên kia mười tám năm, nhưng hắn không ngờ ngày hôm sau đã nhận được tin, Tam ca không truy cứu trách nhiệm của Hạ Thiên, mà tiểu tử kia lại được thả ra khỏi đồn cảnh sát.

Tô Tử Cường đi chất vấn Tam ca, lúc đó Tô Tuấn Phong lại nói thiếu nợ Hạ Thiên một phần nhân tình, lần này là lấy nhân tình trả nhân tình, nói Tô Tử Cường không nên tiếp tục truy cứu. Tuy trước đó Tô Tuấn Phong đã đồng ý, nhưng nếu trong lòng không có ý nghĩ như vậy thì sao có thể không truy cứu?

Tô Tử Cường đã điều tra được tin tức, biết Hạ Thiên chỉ là nhân viên cửa hàng hoa Hinh Hinh, không tiền không thế, giống như chỉ biết chút võ công, đánh nhau giỏi mà thôi. Trong mắt Tô Tử Cường thì người như vậy không xứng đối đầu với hắn. Những năm nay kẻ có tiền mới là đại gia, biết đánh nhau cũng chỉ có thể làm tay chân cho người mà thôi, biết đánh đấm thì thế nào? Chỉ cần có tiền thì có thể mời đến cả trăm người.

– Những năm gần đây đúng là loại gì cũng có, một nhân viên cửa hàng hoa mà cũng chạy đến ăn ở nhà hàng tây.

Giọng nói của Tô Tử Cường mang theo vài phần trào phúng.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Tô Tử Cường:

– Mày đang nói với tao à?

– Tao nói sai sao?

Tô Tử Cường cười lạnh một tiếng:

– Nhìn cách ăn mặc của mày thì tao hoài nghi trên người có đủ tiền ăn cơm hay không?

– Tiên sinh, đây là phần của anh!

Lúc này nhân viên phục vụ cũng đưa đến hai phần thức ăn.

Hạ Thiên thuận miệng hỏi một câu:

– Này chị gái, bữa cơm này bao nhiêu tiền?

– Tiên sinh, tám mươi tám đồng một phần.

Nữ phục vụ giải thích.

– À, nói như vậy thì hai phần là một trăm bảy mươi sáu đồng.

Hạ Thiên nhìn về phía Tô Tử Cường:

– Tuy mày rất ngu nhưng lúc này cũng nói đúng một chuyện, trên người tao chỉ có một trăm đồng, đúng là không đủ tiền.

– Mày… Mày dám nói tao ngu sao?

Tô Tử Cường trừng mắt nhìn Hạ Thiên.

– Mày không phải ngu thì là gì? Tao ăn cơm có liên quan đến mày sao? Tao không có tiền dùng cơm có liên quan đến mày sao? Dù tao không có nơi nào dùng cơm cũng chẳng vào nhà hàng của mày dùng cơm, dù không có tiền cũng không cần mày lo, mày tự nhiên chạy đến gây rối, không phải quá ngu sao?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Tô Tử Cường:

– Tao cảnh cáo mày, đừng làm phiền tao, nếu không tao lại đánh người.

Trong nhà hàng có hơn mười ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Tử Cường, người này đúng là có vấn đề, người ta có tiền dùng cơm hay không thì cần gì anh quan tâm?

– Tiên sinh, xin anh đừng làm phiền vị tiên sinh này dùng cơm.

Nhân viên phục vụ cũng mở miệng, một câu gọi nàng là chị gái của Hạ Thiên đã làm nàng rất vui.

Tô Tử Cường thấy mình làm cho nhiều người tức giận thì cũng không nói gì mà ngồi xuống vị trí, thầm nghĩ không phải tiểu tử này đã nói không có tiền sao? Đợi một lúc nữa khi tính tiền để xem đối phương xấu hổ thế nào?

– Sao chị Vân Mạn còn chưa đi ra nhỉ?

Hạ Thiên thầm nói một câu, hắn nghe thấy mùi hương của thịt bò, vì vậy bắt đầu có suy nghĩ sẽ ăn trước.

Hạ Thiên một tay cầm dao một tay cầm xiên, hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên, vì vậy không khỏi thầm nói một câu:

– Đúng là dùng đũa vẫn thoải mái hơn.

– Đồ nhà quê, ngay cả dao nĩa cũng không biết sử dụng.

Tô Tử Cường nhịn không được phải mở miệng giễu cợt.

– Mày nói tao không biết dùng dao sao?

Hạ Thiên cảm thấy không chút vui sướng, hắn thầm nghĩ Nhị sư phụ năm xưa là cao thủ dùng đao, mà hắn thì trò giỏi hơn thầy. Tuy bình thường không thích dùng đao, chỉ dùng nắm đấm nhưng bây giờ có người nói hắn không biết dùng dao, đây đúng là sỉ nhục Nhị sư phụ của hắn.

– Không phải tao nói mày không biết dùng, mà mày quả thật không biết sử dụng.

Tô Tử Cường cười lạnh một tiếng:

– Có lẽ tao thấy nhân viên nên đưa cho mày một đôi đũa.

– Tao sẽ cho mày xem.

Hạ Thiên dùng tay phải cầm dao, tay trái bưng phần thịt trâu, khi mỉm cười thì tay trái khẽ run, khối thịt trâu bay lên không.

Lúc này cổ tay cầm đao của Hạ Thiên chợt rung động, ánh dao lóe lên, mọi người thấy những đường sáng trắng lóe lên, hoa cả mắt, cảnh tượng không quá rõ ràng.

– Bộp, bộp, bộp…

Hạ Thiên thu hồi dao, mọi người nghe thấy những âm thanh thịt rơi xuống dĩa, từng khối thịt hơn một tấc vuông rơi xuống và sắp xếp rất chỉnh tề.

– Đúng là lợi hại.

– Đây là ma thuật sao?

– Đúng là cao thủ dùng dao.

– Đáng tiếc là không quay phim lại…

Đám người trong nhà hàng xì xào bàn tán, ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên có sự khác biệt, người thì hâm mộ, kẻ thì tiếc hận, thậm chí có cả ghen ghét.

Hạ Thiên cầm nĩa xiên từng khối thịt bò cho vào miệng:

– À, mùi vị không tệ.

Hạ Thiên quay đầu nhìn Tô Tử Cường:

– Này, thằng ngu, có bản lĩnh dùng dao như tao không?

Vẻ mặt Tô Tử Cường rất khó coi, hắn cũng không ngờ Hạ Thiên có thể làm như vậy. Hắn biết lúc này nếu tiếp tục châm chọc Hạ Thiên thì nhất định là vô dụng.

– Mày biết dùng dao thì thế nào?

Tô Tử Cường không cam lòng thua trận:

– Chẳng lẽ khi tính tiền thì dùng dao giải quyết sao?

Tô Tử Cường nói lời này rất ác độc, đây không phải nói Hạ Thiên đang giở trò ăn quỵt sao?

Hạ Thiên lại đưa một khối thịt bò vào miệng, hắn nhai vài lượt rồi nuốt xuống nói:

– Ngu ngốc, tao không có tiền nhưng chút nữa căn bản không cần phải trả.

– Không cần phải trả sao?

Đầu tiên Tô Tử Cường có chút sững sờ, trước mặt Hạ Thiên có hai phần thịt bò, ràng có người cùng đi dùng cơm với đối phương?

– Không sai, hôm nay tôi mời Hạ Thiên dùng cơm, tất nhiên là tôi tính tiền.

Một âm thanh dịu dàng vang lên, tất cả mọi người đều phải nhìn qua.

Khoảnh khắc này Tô Tử Cường chợt sinh ra cảm giác như bị điện giật, quá đẹp, sao trước nay hắn chưa từng nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp như vậy?

Khoảnh khắc này Tô Tử Cường chợt sinh ra cảm giác ghen ghét, người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể dùng cơm với một tên khốn như Hạ Thiên? Hơn nữa còn tự mời cơm? Dù muốn mời cơm cũng phải là Tô thiếu gia anh tuấn tiêu sái tương lai vô hạn như hắn mới đúng chứ.

– Hạ Thiên, tao bội phục mày, ăn cơm mà cũng bám vào váy đàn bà.

Tô Tử Cường nói bằng giọng khinh thường, trong ánh mắt mang theo vài phần ghen ghét.

– Ngu ngốc, chúng ta cả nhà cùng dùng cơm, ai trả tiền cũng phải phân chia rõ ràng như vậy sao?

Hạ Thiên càng lúc càng khó chịu:

– Hôm nay tao tâm tình tốt, cho mày một cơ hội cuối cùng, đừng làm phiền tao, nếu không tao lại đánh cho văng ra ngoài.

– Có gan thì cứ thử xem?

Tô Tử Cường cười lạnh một tiếng.

Tô Tử Cường vừa dứt lời thì cổ họng đã bị siết chặt, có người xách cổ nâng hắn lên.

– Tất nhiên tao có gan.

Hạ Thiên vung tay, Tô Tử Cường phóng đi, hắn bay ra khỏi cửa nhà hàng rồi ngã mạnh lên đường, điều này làm cho người đi đường phải hét lên kinh hoàng.

– Tử Cường!

Trương Lỵ vội vàng chạy ra ngoài.

– Hạ Thiên, mày đợi đó cho tao, tao sẽ không để mày yên.

Tô Tử Cường ở bên ngoài rống lên, nhưng hắn không dám tiến vào.

– Chị Vân Mạn, chị ăn nhanh lên.

Hạ Thiên cười hì hì với Liễu Vân Mạn, tất nhiên hắn sẽ không quan tâm đến lời uy hiếp của Tô Tử Cường.

Liễu Vân Mạn dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Thiên, vừa rồi khi Hạ Thiên đùa với dao thì nàng cũng đã quay ra. Khi thấy tình cảnh kia, tuy không liên quan gì đến y thuật nhưng trong lúc vô tình thì niềm tin của nàng về Hạ Thiên lại tăng thêm vài phần.

– Hạ Thiên, chiều nay cậu có bận gì không?

Liễu Vân Mạn đột nhên hỏi.

– Chắc là không, cửa hàng hoa của chị Hinh bình thường cũng không có gì làm.

Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

– Được, như vậy chiều nay cậu sẽ giúp tôi chữa bệnh, thế nào?

Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng đưa ra quyết định, dù sao nàng cũng chỉ còn sống được vài tháng, trước tiên phải lấy mình là vật nghiệm chứng y thuật của Hạ Thiên. Nếu Hạ Thiên có thể chữa trị được bệnh tình cho nàng, như vậy sẽ chứng minh có bản lĩnh, khi đó nàng có thể để đối phương đi chữa trị cho những bệnh nhân không quá nghiêm trọng trong gia tộc mình.

– Không có vấn đề.

Hạ Thiên cầu còn không được với vấn đề này, đây là vợ tương lai của hắn, cũng không thể cứ để cho đối phương chết đi như vậy.

Mãi đến lúc hai người dùng cơm xong và rời khỏi nhà hàng thì Tô Tử Cường cũng không xuất hiện.

Hạ Thiên đi theo Liễu Vân Mạn đến bệnh viện Phụ Nhất, sau đó cùng lên xe Liễu Vân Mạn chạy đi.

Hơn mười phút sau thì xe tiến vào khu dân cư Danh Điển.

Danh Điển cũng là một khu dân cư có kiểu cách khá cao ở thành phố Giang Hải, Liễu Vân Mạn mua một căn phòng chín mươi mét vuông ở bên trong, ở tầng mười hai. Căn phòng này ba mặt hứng ánh sáng, thông gió rất tốt, nói là có ba phòng hai gian nhưng ba phòng thì có hai phòng ngủ, gian còn lại chính là một phòng làm việc nhỏ đến mức đáng thương, phòng khách miễn cưỡng xem là lớn, nhưng nhà bếp lại rất nhỏ, bốn người cùng nhau dùng cơm thì rất chen chúc, ngược lại thích hợp với hai người hơn.

Thiết bị lắp trong phòng rất đơn giản, sắc điệu một màu trắng, có thể thấy Liễu Vân Mạn rất thích màu trắng, toàn bộ căn phòng có vẻ sạch sẽ, trật tự.

– Tôi cũng có phòng trong bệnh viện, phần lớn thời gian đều ở bệnh viện, hầu như cũng không có vài người biết tôi có gian phòng này, vì thế cũng không ai quấy rầy.

Liễu Vân Mạn đưa Hạ Thiên vào phòng ngủ của mình, phòng ngủ rất sạch, thậm chí có thể nói là sạch đến mức quá đáng. Nếu so sánh với Kiều Tiểu Kiều thì rõ ràng là hai thế cực.

Khi thấy Hạ Thiên còn đang thưởng thức phòng ngủ thì Liễu Vân Mạn cảm thấy nóng mặt, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đưa đàn ông vào khuê phòng. Vì muốn đánh tan cảm giác xấu hổ này, nàng nói:

– Hạ Thiên, trước khi chữa bệnh cần chuẩn bị gì không?

– Không cần!

Hạ Thiên phục hồi tinh thần lại, hắn lắc đầu:

– Chị Vân Mạn, chị có ngân châm không?

– Ngân châm sao?

Liễu Vân Mạn lắc đầu:

– Tôi không có, nhưng Hạ Thiên… Chẳng lẽ cậu không có ngân châm sao?

Liễu Vân Mạn biết rõ cái gì gọi là nghịch Thiên Bát Châm, nhưng châm cứu phải có bí pháp, có thể dùng châm chữa bệnh mà không có ngân châm, như vậy cũng không phù hợp.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 20/05/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lục Thiếu Du – Quyển 41
Phần 35 Trên ngọn núi xa xa, Mộ Linh Lạc lắc đầu thở dài, nàng lúc trước tự mình thăm dò linh hồn lực của Lục Thiếu Du, cho nên giờ phút này lập tức lo lắng thay Cát Bạch Mị. Cát Bạch Mị mê huyễn, hai mắt Lục Thiếu Du xuất hiện hoảng hốt và ngây ngốc. Thấy thế, Cát Bạch Mị cười vui vẻ, nhanh chóng xuất hiện trước mặt Lục Thiếu Du. Trong nháy mắt ánh mắt Lục Thiếu Du bắn ra tinh quang, khóe miệng cười vui vẻ, thời không chung quanh thác loạn. Linh hồn mê huyễn không dùng được với ta. Không gian áo nghĩa. Sắc mặt Cát Bạch Mị đại biến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Phần 35 Phúc bá chạy như bay, mồ hôi trên cơ thể chảy ra đầm đìa, lão đã hiểu rõ uy lực những lời nói của nhị tiểu thư: “Đóng cửa...thả chó..” Vị “đại sư” trong lời nói của nhị tiểu thư lúc này đang ngồi tán dóc cùng hai vị lão gia đinh còn lại trong phòng, dù sao thì nói dóc cũng không phải đóng thuế, ba người đều là những hành gia, nước bọt khắp trời chỉ thiếu chút nữa là bao phủ khắp phòng. Qua những lời nói của hai tên lão nhân, Lâm Vãn Vinh dần dần hiểu được sơ qua về tình hình Tiêu gia. Tiêu lão thái gia, cũng chính là chồng của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Vĩnh Hằng – Quyển 10
Phần 35 Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng. Chứng kiến một gương mặt chỉ cần há miệng đã đủ để che khuất trời đất, lúc này lại đang cắn về phía hắn, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng lui lại, tóm lấy Hồng Trần Nữ đang hôn mê, trước khi Thiên Chu bị cắn nuốt liền lao ra khỏi đó. Từ xa nhìn lại, nếu so sánh với gương mặt khổng lồ kia thì Thiên Chu thật nhỏ bé vô cùng, dường như chỉ ngang với một miếng bánh ngọt thật ngon miệng. Chỉ trong chốc lát, con thuyền đã bị nó nuốt vào, thậm chí còn có tiếng răng rắc vang lên. Hiển nhiên là gương mặt kia đang...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng