Hạ Thiên - Quyển 10

Phần 117

Thật ra đối với tên bảo vệ thì hai củ cải trắng kia đều tốt, nhưng củ cải trắng xuất hiện sau vẫn có chênh lệch khá lớn so với củ cải trắng trước đó, mà điều làm cho tên bảo vệ cảm thấy bức bối chính là con heo sau này, vì con heo này rất xấu, vừa mập lại vừa già, ít nhất cũng hơn năm mươi. Nhưng một con heo như vậy lại ăn một củ cải là một cô gái mới mười bảy mười tám tuổi.

Lúc này heo vừa già vừa xấu đang ồn ào với một con heo trẻ khác, rõ ràng tên bảo vệ tự nhận mình đẹp trai hơn Hạ Thiên, sở dĩ hắn không cưa được em nào như Ninh Khiết cũng vì không có tiền mà thôi.

– Tiểu tử, là mày sao?

Tên đàn ông ngồi trong xe khoảng năm mươi tuổi, hắn thấy Hạ Thiên thì đầu tiên là sững sờ, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:

– Tiểu tử, là mày, còn dám xuất hiện trước mặt tao sao?

– Thằng ngu này là ai?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn tên đàn ông:

– Anh quen biết với chú sao?

– Tiểu tử, đừng giả vờ, mày đã làm gì tao trên du thuyền? Bây giờ quên rồi à? Tao nói cho mày biết, mày chết chắc rồi.

Tên đàn ông dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, giọng nói tràn đầy uy hiếp.

– Đúng là có bệnh, anh không quen biết chú.

Hạ Thiên tức giận nói một câu, sau đó hắn kéo Ninh Khiết:

– Vợ, chúng ta đi, đừng quan tâm đến thằng điên này.

Khoảnh khắc khi xoay người thì một điểm ngân quang từ trong tay Hạ Thiên bắn ra, khoảnh khắc sau đã phóng vào trong người Trì Nhân Phong.

Động tác của Hạ Thiên rất nhanh, căn bản không ai nhìn thấy, dù là Ninh Khiết cũng chỉ cảm giác được có gì đó, cũng không biết rõ động tác của hắn. Dù bây giờ công lực của hắn không bằng trước kia, nhưng thủ pháp bắn ngân châm của hắn vẫn tinh xảo như trước.

– Những năm này người điên hơi đông.

Hạ Thiên kéo Ninh Khiết đi ra khỏi cổng chính không chút hoang mang, trong miệng còn cảm thán một câu.

Tên nhân viên bảo vệ có hơi thất vọng, hắn vốn muốn xem hai con heo đánh nhau, xem ra bây giờ không có rồi.

Đúng lúc này một âm thanh hoảng hốt vang lên:

– Giám đốc Trì, giám đốc Trì, anh làm sao vậy?

Tên bảo vệ nhìn lại theo tiếng kêu hoảng, hắn thấy cô gái xinh đẹp trong xe đang lắc người lão già, nhưng heo già không có phản ứng.

– Mau… Mau gọi xe cứu thương.

Cô gái xinh đẹp hô lên với tên bảo vệ.

– Vâng, tiểu thư.

Tên bảo vệ bắt đầu gọi điện thoại, trong lòng có chút hả hê, thấy chưa củ cải trắng cũng không nên ăn tùy tiện, có phải gặp báo ứng chưa?

Lúc này Ninh Khiết đã đi xa nhịn không được phải hỏi thăm Hạ Thiên:

– Cậu biết người kia sao?

– Đúng vậy, đó là một tên ngốc.

Hạ Thiên khẽ gật đầu, tên kia tự xưng là Gió Ăn Thịt Người Trì Nhân Phong, ban đầu trên du thuyền công chúa Sama thì tên này thua tiền không phục, dám có ý với Hạ Thiên, uy hiếp Hạ Thiên, muốn Hạ Thiên giúp hắn thắng tiền, kết quả là bị Hạ Thiên đạp xuống du thuyền.

Sau đó Hạ Thiên cũng không gặp Trì Nhân Phong, hắn còn tưởng rằng Trì Nhân Phong đã chết đuối, không ngờ lại gặp tên ngốc kia ở đây, vì thế hắn trực tiếp xử lý đối phương.

– Vậy hắn biết rõ tên cậu sao?

Ninh Khiết có chút lo lắng:

– Hắn có thể tiết lộ tin tức về cậu không?

– Yên tâm đi, hắn không còn cơ hội này nữa.

Hạ Thiên lười biếng nói:

– Tên ngốc đã bị tôi xử lý rồi.

– Sao?

Ninh Khiết chợt ngẩn ngơ:

– Cậu… Cậu xử lý hắn rồi à?

– Đúng vậy, tên ngốc kia muốn tìm chết, tất nhiên tôi phải xử lý hắn.

Hạ Thiên ra vẻ không quan tâm, hắn không cảm thấy vấn đề này có gì không đúng.

Ninh Khiết lại lo lắng:

– Nếu cảnh sát đến tìm chúng ta thì sao?

– Không cần sợ, bọn họ không có chứng cứ.

Hạ Thiên lại rất không quan tâm đến vấn đề này:

– Trước nay tôi chưa từng sợ cảnh sát.

Khi thấy Ninh Khiết còn có chút lo lắng thì Hạ Thiên an ủi một câu:

– Vợ quỷ keo kiệt, chị là quỷ keo kiệt chứ không phải quỷ nhát gan, đừng lo lắng như vậy, chúng ta không có việc gì, trước tiên đi siêu thị cái đã.

– Được rồi, chúng ta đi mua thức ăn.

Ninh Khiết cũng hiểu lo lắng là vô dụng, thật ra nàng cũng không sợ cảnh sát, chủ yếu là sợ Tống Ngọc Mị biết được tin tức. Nhưng nàng suy xét lại và cảm thấy Cảng Thành cách xa thủ đô, dù cảnh sát thật sự tìm đến bọn họ thì cũng chẳng có gì quan trọng.

Ninh Khiết và Hạ Thiên nhanh chóng đến siêu thị, bên trong siêu thị có rất nhiều người nhưng không ai chú ý đến bọn họ. Tuy bây giờ bộ dạng của ninh khiết rất hấp dẫn nhưng người đến siêu thị phần lớn để mua đồ, không ai đến xem người đẹp, hơn nữa đến mua hàng phần lớn là các bà nội trợ, các bà chỉ có hứng thú với anh đẹp trai mà thôi, không có hứng thú với người đẹp.

Lúc này ở thôn Thanh Phong cách xa ngàn dặm, người trong thôn đã chạy hết ra cùng vây quanh xem xét một thứ mà bọn họ chưa từng thấy, đó là trực thăng.

Vài ngày trước khi thôn dân thấy một đám công nhân đến đây dọn đất, hơn nữa còn dựng lên một cây trụ sắt, treo một lá cờ đỏ, đám người đều rất ngạc nhiên, không biết bọn họ đang làm gì ở đây. Dù đám công nhân nói đến đây xây sân bay nhưng thôn dân có không ít người chẳng tin, bọn họ cảm thấy điều này là không thể, ai lại xây sân bay trong xó núi thế này?

Nhưng vài phút trước, khi bọn họ thấy một chiếc trực thăng bay vào núi thì không khỏi phải tin, sau đó bọn họ chạy đến như ong vỡ tổ, đến để xem náo nhiệt.

Cánh quạt dừng xoay tròn, cửa trực thăng mở ra, hai cô gái xinh đẹp từ bên trong bước xuống. Khi thôn dân đang còn than thở vẻ đẹp của hai cô gái kia thì một cô gái còn xinh đẹp hơn chợt xuất hiện.

Nhưng điều này còn chưa chấm dứt, chưa đến một giây sau đã có một người đẹp váy trắng xuất hiện, mái tóc dài bồng bềnh giống như tiên nữ, vô tình làm cho người xem ngây cả người.

– Tiểu Kiều.

Đúng lúc này còn có một người đẹp trưởng thành dáng người nóng bỏng tiến lên nghênh đón bốn người đẹp vừa xuống trực thăng.

Đám thôn dân chợt sinh ra cảm giác không kịp nhìn, hôm nay làm ngày gì, tiên nữ hạ phàm tập thể sao? Nếu không thì sao xuất hiện nhiều cô gái xinh đẹp thế này?

– Chị Thanh, phòng ốc sắp xếp xong chưa?

Một cô gái xinh đẹp mở miệng nói, nàng là Kiều Tiểu Kiều, người vừa tiến lên nghênh đón là Vân Thanh.

– Đã xong.

Vân Thanh khẽ gật đầu, giọng điệu lại có chút lo lắng:

– Tiểu Kiều, chồng làm sao vậy?

– Chị Thanh, trước tiên đừng hỏi vấn đề này, đưa bọn em đến chỗ ở cái đã.

Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.

Vân Thanh gật đầu, nàng không hỏi lại nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Những ngày nay nàng đều điện thoại cho Hạ Thiên, dù vào trong thôn Thanh Phong nàng cũng đến mượn điện thoại nhà trưởng thôn để gọi đi vài lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa thể liên lạc được, điều này làm cho nàng cảm thấy rất bất an, chẳng lẽ chồng xảy ra chuyện?

Những ngày nay Vân Thanh đều ở đây, nàng còn thuê một căn nhà xem như làm chỗ ở tạm thời, nàng nhanh chóng đưa đám người Kiều Tiểu Kiều đến căn nhà này. Trong nhà không có người khác, Vân Thanh định hỏi thăm, nhưng nàng còn chưa đặt câu hỏi thì có người hỏi trước.

– Tiểu Kiều, chúng ta đi đâu tìm tiểu bại hoại?

Người hỏi là Liễu Mộng, những ngày nay nàng cũng rất bất an, vì không thấy tiểu bại hoại đâu cả, vì vậy mà nàng không có tâm tình đi chơi, buổi tối cũng chẳng muốn ngủ. Trước kia nàng cũng không thích mỗi ngày cùng ở cùng một chỗ với tiểu bại hoại, nhưng nàng biết hắn ở đâu, trong lòng rất an tâm. Nhưng lần này thì không giống, nàng không biết tiểu bại hoại ở nơi nào, vì vậy khó thể nào an tâm được.

– Chị Thanh, Phượng Nhi, Hoàng Nhi, các người ở đây chờ, em và chị Mộng sẽ đến một nơi.

Tiểu Kiều mở miệng nói.

– Kiều tiểu thư, chúng em đi với được không?

Kiều Hoàng Nhi không quá an tâm.

– Các em không thể đi theo.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu:

– Yên tâm đi, chúng ta sẽ nhanh chóng quay lại.

– Tiểu Kiều, em đi tìm chồng sao?

Vân Thanh nhịn không được phải hỏi:

– Rốt cuộc chồng đang ở đâu?

– Chị Thanh, em không muốn gạt chị, thật ra em cũng không biết chồng đang ở đâu, nhưng sau khi em và chị Mộng quay về thì sẽ biết chồng đang ở đâu.

Kiều Tiểu Kiều khẽ nói.

Vân Thanh há hốc miệng, cuối cùng nàng cũng không nói gì, ngoài vấn đề ngồi đây chờ đợi thì nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

– Chị Mộng, chúng ta đi thôi.

Kiều Tiểu Kiều quay đầu nhìn Liễu Mộng.

– Ừ, chúng ta đi tìm tiểu bại hoại.

Liễu Mộng rất nóng vội, nàng nói xong thì kéo Kiều Tiểu Kiều chạy ra ngoài.

– Chị Mộng, bên này, bên này…

Kiều Tiểu Kiều thỉnh thoảng chỉ đường cho Liễu Mộng, hai người chạy rất nhanh, chỉ sau chốc lát đã đến dưới Thanh Phong Sơn, Kiều Tiểu Kiều tiếp tục nói:

– Chị Mộng, đi lên.

– Tiểu bại hoại ở trên núi sao?

Liễu Mộng có chút kỳ quái.

– Chị Mộng, chúng ta phải đi lên núi, như vậy mới có thể tìm được chồng.

Kiều Tiểu Kiều giải thích một câu.

– À, chị biết rồi.

Liễu Mộng lên tiếng, sau đó nàng kéo Kiều Tiểu Kiều chạy vội lên núi, đối với người bình thường thì leo lên Thanh Phong Sơn là không dễ dàng gì, nhưng với Liễu Mộng thì chẳng khác nào lên đất bằng.

Chưa đến một phút sau thì Liễu Mộng đã thấy trước mặt là con đường lớn, nàng không nhịn được phải hoan hô:

– Tiểu Kiều, có đường, dễ đi hơn rồi.

Liễu Mộng dùng tốc độ cực nhanh chạy về phía trước, Tiểu Kiều bị kéo đi, nhưng một phút sau Kiều Tiểu Kiều đã vội vàng hô lên:

– Chị Mộng, mau dừng lại.

Liễu Mộng dừng lại rồi dùng giọng mê hoặc hỏi:

– Tiểu Kiều, sao lại dừng, có gì vậy? Đến rồi sao?

– Chị Mộng, còn chưa đến, nhưng không nên đi đường này, đi đường này sẽ không đến được.

Kiều Tiểu Kiều lắc đầu, sau đó nàng chỉ tay lên trên:

– Chúng ta phải đi lên theo đường này.

– Nhưng, Tiểu Kiều, chỗ này nào có đường?

Liễu Mộng cảm thấy rất khó hiểu, sau đó nàng ồ lên:

– Kỳ quái, chỗ đó có một căn nhà gỗ.

Kiều Tiểu Kiều cũng thấy căn nhà gỗ kia, nàng trầm mặc một lúc, sau đó khẽ nói:

– Chị Mộng, căn nhà kia có lẽ là do chồng làm nên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 10
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 17/07/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 4
Phần 45 Tuy quyết định sẽ đi Mỹ, song cũng không thể nói đi là đi ngay được, trước khi xuất ngoại còn có rất nhiều việc phải xử lý. Nhà Răng Vàng ở Bắc Kinh, thời gian này hắn và Tuyền béo đi khắp nơi bán đồ cổ, tôi thì về Phúc Kiến thăm nhà, sau đó lại đi thăm nom người nhà của mấy đồng đội đã hy sinh, đồng thời cũng cùng với Tuyền béo đi Nội Mông, nơi chúng tôi từng tham gia lao động một chuyến, ngót nghét cũng phải mất hơn hai tháng mới xong xuôi được tất cả công việc. Khi quay về Bắc Kinh thì đã là tháng rét nhất mùa đông...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Tru Tiên
7 Hỏa Diễm dị thú ngẩng đầu nhìn Tiểu Hôi đang được bao bọc trong kim quang rực rỡ, đột nhiên gầm lên một tiếng, chốc lát nhiệt độ nơi đại điện tăng lên vùn vụt, như trong biển lửa. Cùng với tiếng gầm, sự chú ý của dị thú chuyển từ Quỷ Lệ sang Tiểu Hôi, bốn chân đạp mạnh xuống đất, bất ngờ chồm tới, nhắm thẳng về phía Tiểu Hôi. Toàn thân dị thú hỏa diễm cháy bừng bừng, thậm chí hỏa diễm đồ thần bí xoay chuyển không ngừng chói lọi hào quang phía sau cũng phảng phất như ngọn lửa cháy sáng vô tỉ. Hỏa quang bao trùm trời đất từ trên áp xuống...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện cổ trang
Quan Trường – Quyển 19
0 Nhân vật chính trị, đang ở bên trong chính trị, mỗi lần có sự kiện quan trọng, muốn không đề cập tới lập trường muốn không vào đội đều không được. Mặc dù là chính trị của bản thân yêu cầu, hay là chính trị của trận doanh yêu cầu, hoặc là xuất phát từ việc biểu đạt yêu cầu của bản thân, cần phải có thời gian và địa điểm biểu đạt thích hợp. Tham dự hội nghị gì, phát biểu bài báo cáo gì, hay là một trường hợp biểu đạt xu hướng quan trọng nào đó, vân vân, dù sao cũng phải truyền đạt ra khuynh hướng chính trị của bản thân, cho bên ngoài...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng