Kiều Phượng Nhi không chịu thừa nhận:
– Chẳng qua hôm nay chị không rảnh mà thôi.
– Chị rõ ràng không dám, đừng kiếm cớ, chị Tiểu Kiều vừa rồi đã nói, hôm nay không cần gấp, đi trễ một chút cũng không sao. Tôi chỉ mất mười phút là có thể đánh bại chị, trước tiên chị luận võ với tôi cũng không muộn.
Vương Tiểu Nha bĩu môi:
– Này, tôi luyện một tuần là muốn đánh bại chị, bây giờ chị đừng hòng bỏ chạy.
– Cái gì?
Kiều Phượng Nhi thật sự tức giận:
– Em chỉ cần mười phút là đánh bại chị?
– Tất nhiên rồi.
Vương Tiểu Nha hừ một tiếng:
– Nói không chừng còn chưa đến mười phút.
Kiều Phượng Nhi tức giận không thôi, nha đầu này quá ức hiếp người, chẳng phải ỷ mình là một cô bé xinh đẹp mà quyến rũ sắc lang sao? Đúng là quá kiêu ngạo, còn nói dùng mười phút là đánh bại Kiều Phượng Nhi nàng.
– Được, luận võ thì luận võ.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói một câu:
– Đi, chúng ta ra ngoài.
Chị có thể nhẫn nhưng em không thể nhịn, Kiều Phượng Nhi nàng không thể nuốt trôi cơn tức này. Dù nàng thật sự đánh không lại nha đầu này, nhưng chỉ cần mười phút mà con bé đã đánh bại nàng sao?
Ba phút sau.
Kiều Hoàng Nhi đi đến kéo Kiều Phượng Nhi từ dưới đất lên với vẻ mặt đồng tình.
– A, tôi thắng rồi, tôi phải đi báo cho Hạ Thiên ca ca.
Vương Tiểu Nha chạy vào nhà rất hưng phấn.
– Quá ức hiếp người.
Kiều Phượng Nhi đứng ngơ ngác đứng ở nơi đó, lúc này nàng chợt có ý nghĩ muốn khóc, nguyện vọng của nàng là một bộ ngực đầy đặn, ít nhất cùng hợp với thân thể thon gầy của mình. Nàng vốn tưởng rằng ít nhất cũng phải mất nửa giờ mới có kết quả thắng bại với Vương Tiểu Nha, nhưng chưa đến ba phút thì nàng đã thua.
– Đúng là không có biện pháp, ai bảo cô bé là bạn gái của Hạ Thiên.
Kiều Hoàng Nhi có chút bất đắc dĩ.
– Tôi cũng không rõ, lưu manh kia làm sao được như vậy?
Kiều Phượng Nhi cũng cực kỳ khó hiểu.
– Tôi nào biết được, nhưng anh ta có nhiều năng lực cổ quái, làm được những chuyện như vậy cũng không có gì quý hiếm.
Kiều Hoàng Nhi trả lời, đồng thời cũng an ủi Kiều Phượng Nhi một câu:
– Đừng buồn bực, thật ra bây giờ chúng ta cũng rất lợi hại, chỉ kém vợ của Hạ Thiên mà thôi, như vậy cũng đủ rồi.
– Nhưng Hoàng Nhi, bạn nhìn ngực mình xem?
Kiều Phượng Nhi muốn khóc:
– Trước kia mình còn không lớn bằng cậu, bây giờ lưu manh kia còn muốn làm cho nó lớn hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì biết phải làm sao bây giờ?
– Đừng quá lo lắng, có lẽ anh ấy chỉ nói chơi như vậy mà thôi.
Kiều Hoàng Nhi an ủi Kiều Phượng Nhi một câu, nhưng nàng vừa dứt lời thì phát hiện bên cạnh có thêm một người, nàng nhìn qua, đó không phải là Hạ Thiên sao?
– Này, em thua, bây giờ là vật thí nghiệm của anh.
Hạ Thiên lấy ra ngân châm nhanh chóng đâm lên một bộ vị cực nhỏ trên người Kiều Phượng Nhi:
– Được rồi, một lúc nữa anh sẽ biết có phải càng lớn càng đẹp hay không?
Hạ Thiên đến nhanh mà đi cũng mau, hắn nói xong thì biến mất trước mặt hai nàng.
Kiều Phượng Nhi nói với vẻ mặt cầu xin:
– Hoàng Nhi, bạn còn cảm thấy hắn chỉ nói không không thôi sao?
Nửa ngày sau Kiều Hoàng Nhi vẫn còn chưa nói gì, sau đó hắn mới có chút chột dạ nói:
– À, Thật ra… Phượng Nhi, chỗ này của cậu càng lớn cang dễ nhìn, có lẽ càng lớn càng đẹp.
– Nhưng bạn cũng đâu có muốn mỗi lúc đi đường đều bị đàn ông híp mắt nhìn?
Kiều Phượng Nhi nói với vẻ mặt đau khổ, bây giờ nàng có đánh nhau cũng không thuận tiện, nàng cảm thấy hai ngực quá lớn cũng rất vướng víu.
– À, nếu không thì gọi Kiều tiểu thư đến nói chuyện.
Kiều Hoàng Nhi suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra một ý kiến.
Kiều Phượng Nhi khẽ gật đầu, giống như bây giờ không còn lựa chọn gì khác.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi đi vào thì phát hiện Hạ Thiên lúc này đang dùng cơm, tối qua hắn theo Liễu Mộng về nhà, hắn chỉ biết chú tâm ăn bánh bao của nàng, kết quả là càng ăn càng đói, bây giờ cần phải bổ sung chút thực vật cho ấm bụng.
Khi thấy Hạ Thiên thì Kiều Phượng Nhi cũng chẳng biết xấu hổ mà yêu cầu Kiều Tiểu Kiều trợ giúp, kết quả là trước khi các nàng rời khỏi Kiều gia đến huyện Mộc Dương, nàng vẫn không nói ra chuyện này.
Kiều Tiểu Kiều bỏ đi không lâu thì Hạ Thiên nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng.
– Chồng, đã có kết quả pháp y, không phát hiện bất kỳ vật chất gì trong đầu Lý Minh Hiên.
Lãnh Băng Băng nói có chút nghi hoặc:
– Pháp y nói đã đặc biệt kiểm tra vài lượt, thật sự không tìm ra bất kỳ thứ gì khác lạ, nhưng cậu nói không sai, trong đầu Lý Minh Hiên giống như nổ tung, bên trong nát như tương.
– Kỳ quái, nếu như vậy thì vì sao đầu hắn lại nổ?
Hạ Thiên cũng không nhịn được mà có chút mê hoặc, chuyện này đúng là gây khó khăn cho hắn.
– Chồng, nếu không tôi liên lạc với Mộc Hàm, đưa thi thể của Lý Minh Hiên đến thủ đô, xem có thể điều tra được gì hay không.
Lãnh Băng Băng suy nghĩ rồi dùng giọng đề nghị nói.
– Cũng được.
Hạ Thiên cảm thấy ý kiến này là khá tốt.
– À, nếu vậy thì trước tiên tôi liên hệ với Mộc Hàm.
Lãnh Băng Băng cúp điện thoại, rõ ràng đang muốn điện thoại cho Mộc Hàm.
Khi Kiều Tiểu Kiều bỏ đi thì biệt thự cũng quạnh quẽ đi khá nhiều, Vương Tiểu Nha đã trở thành một trong những bà vợ tốt nghiệp khóa học cấp tốc nhanh nhất. Đến trưa nàng cũng nhanh chóng rời khỏi Kiều gia, vì cô giáo điện thoại thúc giục phải đi học, vì vậy nàng không thể không đi.
Liễu Mộng ngủ nửa ngày, đến trưa nàng cũng chạy đến chơi với hổ. Hạ Thiên thì an tâm tiếp tục huấn luyện ba bà vợ khác, hắn phải nhanh chóng biến bọn họ trở thành cao thủ.
Hôm nay Vân Thanh cũng điện thoại cho Hạ Thiên, để Hạ Thiên trước khi chuẩn bị đến huyện Mộc Dương thì điện thoại cho nàng, khi đó nàng sẽ cùng đi với hắn.
Lại một ngày trôi qua, Tôn Hinh Hinh đã rời khỏi Kiều gia, nàng đã rời khỏi công ty được một tuần, cũng cần phải quay về. Đến ngày hôm sau thì Liễu Vân Mạn và Thư Tịnh cũng lần lượt rời đi, vi vậy mà khóa dạy vợ cấp tốc của Hạ Thiên coi như kết thúc viên mãn. Ba bà vợ cộng với một cô vợ tương lai đã thành cao thủ võ công, hắn coi như hoàn thành nhiệm vụ của mình, sau đó bắt đầu thực hiện kế hoạch đến huyện Mộc Dương hội họp với Kiều Tiểu Kiều.
Nhưng trước khi đi huyện Mộc Dương hắn vẫn còn vài việc cần làm, đầu tiên là điện thoại cho Sở Dao, nói cho nàng biết hắn tạm thời đến huyện Mộc Dương. Sau đó Hạ Thiên đến chỗ Diệp Mộng Oánh, lần này từ nước ngoài quay về hắn còn chưa đến tìm nàng, nhưng nàng cũng rất bận rộn, tập đoàn Thần Y đã đưa sản phẩm ra thị trường, nàng rất xem trọng chuyện này, vì vậy mà nhiều chuyện tự bắt tay vào làm, xem như bận rộn tối tăm mặt mũi.
Dù bận rộn nhiều việc nhưng Diệp Mộng Oánh vẫn rút ra chút thời gian đoàn tụ với Hạ Thiên, mãi đến tối mới tách ra.
Đến tối Hạ Thiên đến nhà Lãnh Băng Băng, hắn đã đồng ý với nàng, dù rời khỏi hay trở lại Giang Hải cũng phải nói cho nàng. Tất nhiên, hắn đến cũng không phải chỉ muốn nói cho Lãnh Băng Băng, hắn còn muốn lợi dụng cơ hội để ăn sạch cảnh sát tỷ tỷ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 17/07/2020 03:29 (GMT+7) |