Hạ Thiên - Quyển 11

Phần 2

Người phụ nữ áo bào trắng chính là Nguyệt Thanh Nhã, người phụ nữ hắc y cũng không phải là ai khác, chính là Tống Ngọc Mị đã tìm Nguyệt Thanh Nhã ở khắp nơi, tất nhiên Nguyệt Thanh Nhã biết rõ tên thật của người này không phải là Tống Ngọc Mị, mà là Dạ Ngọc Mị.

Nguyệt Thanh Nhã đối mặt với sự tức giận của Dạ Ngọc Mị mà vẫn rất bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm, vẫn yên tĩnh như nước giếng sâu, rõ ràng nàng cũng không tức giận.

– Tiểu Mị, những lời ngươi vừa nói chẳng qua chỉ là biểu tượng, người khác có lẽ xem ta là người cao cao tại thượng nhưng ngươi nên hiểu, trong lòng ta chưa bao giờ phân chia đẳng cấp cao quý và ti tiện. Ta không phải là tiên nữ cao quý, Hạ Thiên cũng không phải là phàm nhân ti tiện, còn Phiêu Miểu Tiên, hai mươi năm qua rồi, ngươi nghĩ rằng chúng ta còn có thể quay về sao?

Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài một hơi:

– Thật ra, Tiểu Mị, những chuyện này thật sự không thể nói cho rõ, ngươi biết ta muốn gặp ngươi để nói điều gì không?

– Tất nhiên ta biết rõ, ngươi không phải muốn biết Hạ Thiên ở nơi nào sao?

Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:

– Nhưng phải làm ngươi thất vọng rồi, ta sẽ không nói cho ngươi biết hắn đang ở đâu.

– Tiểu Mị, ta không phải muốn biết cậu ta ở đâu.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu, trong cặp mắt xinh đẹp của nàng chợt bùng lên những luồng hàn quang lóng lánh, giọng điệu cũng trở nên cực kỳ dịu dàng:

– Ta chỉ muốn nói, ngươi còn sống, ta cảm thấy cực kỳ vui sướng.

Trên gương mặt tràn đầy phẫn nộ của Dạ Ngọc Mị chợt có chút hòa hoãn khi nghe được câu nói này, cặp mắt lạnh băng cũng có chút hòa hoãn, nhưng nàng lại rơi vào trầm mặc, một lúc lâu không nói gì.

– Tiểu Mị, sau khi mười sáu tuổi thì ngươi vẫn là kẻ thù của ta, nhưng ta hiểu, thật ra ngươi không thật sự coi ta là kẻ thù, ta cũng biết, ngươi biết ta còn sống cũng cảm thấy rất vui.

Âm thanh dịu dàng của Nguyệt Thanh Nhã lại vang lên, nàng khẽ thở dài, trong giọng nói có thêm vài phần tang thương:

– Hai mươi năm, hai mươi năm qua ta đã suy nghĩ rất nhiều, ta tin ngươi cũng đã suy nghĩ rất nhiều, những hiểu lầm năm xưa thật ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt, với sự thông minh của ngươi, với những gì ngươi biết về ta, ngươi còn nghĩ rằng năm xưa ta ruồng bỏ tình nghĩa giữa hai bên sao? Câu nói của ta năm xưa cũng không muốn ngươi trở thành kẻ địch của ta, nhưng ta không ngờ ngươi lại cho rằng đó là thật, chúng ta cũng không cần tiếp tục cứng đầu, chúng ta đã từng sống nương tựa vào nhau, mà bây giờ trên đời chỉ còn lại hai người chúng ta, chúng ta cứ nên tiếp tục như trước sao? Ngươi thấy thế nào?

Dạ Ngọc Mị không nói gì nhưng trong cặp mắt lạnh lùng như băng có chút hơi ấm, nếu để người Tống gia và Hạ Thiên thấy được tình cảnh này thì nhất định sẽ chấn động, vì bọn họ đều không thể ngờ người phụ nữ lạnh như băng này sẽ có lúc như vậy.

Lúc này gương mặt tuyệt mỹ của Dạ Ngọc Mị cũng liên tục thay đổi nhiều biểu cảm, rõ ràng lời nói của Nguyệt Thanh Nhã đã làm nàng xúc động, làm nàng nhớ đến nhiều chuyện, những thứ đó làm cho người ta khắc cốt ghi tâm, làm nàng sung sướng và khổ sở.

– Tiểu Mị, Thanh Phong Sơn này là nơi mà ta mất vài năm mới tìm được, đây là nhà ta, cũng là nhà của ngươi, chỉ cần ngươi tình nguyện, sau này ta và ngươi vẫn có thể cùng nhau ở một chỗ.

Giọng nói dịu càng của Nguyệt Thanh Nhã lại tiếp tục truyền vào trong tai Dạ Ngọc Mị, ánh mắt nàng nhìn về phía Dạ Ngọc Mị cũng rất chân thành.

– Phải không?

Dạ Ngọc Mị giống như phục hồi tinh thần trở lại, vẻ mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, ánh mắt cũng lạnh băng:

– Những lời nói thế này năm xưa ngươi đã từng nói, hơn nữa cũng không phải là lần đầu tiên.

– Tiểu Mị, đây là lời nói thật tình của ta.

Nguyệt Thanh Nhã khẽ thở dài:

– Ta chưa từng gạt ngươi, ngươi nên biết điều này.

– Ta tin ngươi.

Dạ Ngọc Mị nói tin nhưng giọng điệu rất lạnh lùng:

– Đáng tiếc là thời gian không thể quay trở lại, vì vậy chúng ta không thể nào quay về quá khứ, quyết đấu giữa chúng ta năm xưa vẫn chưa chấm dứt, hôm nay ta đến đây để chấm dứt nó.

– Tiểu Mị, trận quyết đấu trước kia thật ra đã kết thúc, chúng ta không ai thắng, đã hai mươi năm qua rồi, ngươi cần gì phải nhớ mãi không quên?

Khóe miệng Nguyệt Thanh Nhã lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ:

– Thắng thu đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?

– Trận quyết đấu này đã cải biến nửa đời sau của chúng ta, ngươi nói nó không quan trọng sao?

Trong giọng điệu của Dạ Ngọc Mị có thêm vài phần oán hận:

– Nếu không phải vì trận quyết đấu này, sao ta lại đến địa phương quỷ quái này?

– Tiểu Mị, bây giờ công lực của ta không bằng một phần thời đỉnh phong mà tình huống của ngươi cũng không có gì khác biệt, chúng ta tiếp tục quyết đấu thì còn ý nghĩa gì?

Nguyệt Thanh Nhã lại lắc đầu, nàng thật sự không muốn ra tay với Dạ Ngọc Mị, đơn giản là nàng luôn cho rằng thù hận giữa hai bên vốn không nên tồn tại. Các nàng thậm chí không có đại thù sinh tử, chỉ có khoảng thời gian từng gắn bó trước kia, cả hai đi vào thế giới này vốn nên sống dựa vào nhau, không phải là quyết chiến sống chết.

– Đừng nói những lời này, dù thế nào thì chúng ta cũng phải tiếp tục quyết đấu.

Dạ Ngọc Mị không muốn nói nhiều với Nguyệt Thanh Nhã:

– Ngươi chủ động hiện thân, cố ý cho người ta tuyên bố thấy được hình bóng của ngươi, để ta nghe được tin tức, không phải muốn kéo ta đến đây sao? Không phải ngươi muốn biết Hạ Thiên đang ở đâu sao? Nếu ngươi muốn biết thì đánh với ta, nếu ngươi thắng thì tất nhiên ta sẽ nói tung tích của hắn cho ngươi biết.

– Được rồi, Tiểu Mị, nếu ngươi nhất định phải quyết chiến một trận, điều này cũng chẳng có gì không được, nhưng nếu ngươi thua, ta không cần ngươi nói cho ta biết Hạ Thiên đang ở đâu, ta chỉ cần ngươi đồng ý một chuyện.

Nguyệt Thanh Nhã trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói.

– Chuyện gì?

Dạ Ngọc Mị hỏi.

– Nếu ngươi thua thì trong vòng một năm phải ở lại Thanh Phong Sơn, sau đó muốn đi hay ở là do ngươi.

Nguyệt Thanh Nhã nói với Dạ Ngọc Mị:

– Nếu ngươi đồng ý điều kiện này, ta sẽ cùng ngươi chiến đấu một trận.

– Muốn ta đồng ý điều kiện này cũng không khó, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.

Nguyệt Thanh Nhã nở nụ cười dịu dàng nói:

– Tiểu Mị, ngươi nói đi.

– Rất đớn giản, nếu ngươi thua thì phải cắt đứt quan hệ với Hạ Thiên, vĩnh viễn không gặp mặt.

Dạ Ngọc Mị nói ra từng chữ.

Nguyệt Thanh Nhã có chút trầm mặc, sau đó nàng gật đầu:

– Được, ta đồng ý với ngươi.

– Vậy thì bắt đầu đi.

Dạ Ngọc Mị hừ khẽ một tiếng, một sợi tơ đen bắn về phía Nguyệt Thanh Nhã.

Khu biệt thự Hồ Hương Tuyết ở thành phố Cảng Thành.

Ninh Khiết mở to mắt đứng lên, sau đó nàng khẽ nhảy lên, đi lên lầu hai.

– Vi Nhi, Isabella, các chị ăn chút gì đó đi.

Ninh Khiết nói với Ngải Vi Nhi và Isabella, bây giờ là giữa trưa, Hạ Thiên ở bên trong vẫn chưa đi ra nhưng Ninh Khiết vẫn không vội. Vì trước đó Hạ Thiên đã từng nói, toàn bộ quá trình phải là ba ngày ba đêm, bây giờ chi là một đêm nửa ngày mà thôi.

Ngải Vi Nhi và Isabella cũng không nói gì, cả hai nhanh chóng đi xuống phòng bếp, mỗi người một ổ bánh mì, uống hai hộp sữa, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất quay về vị trí cũ. Ninh Khiết lại tiếp tục đi xuống phòng bếp, nàng pha cho mình một gói mỳ, tuy bây giờ nàng rất ít khi ăn thứ này nhưng thật ra trước kia lại thường ăn thay cơm, vì thế cũng không có nuốt không vô.

Ninh Khiết ăn xong thì khoanh chân ngồi dưới đất, nàng vừa ngồi xuống thì cau mày, vì nàng chợt cảm thấy rất nhiều bước chân từ phương xa truyền đến.

– Vi Nhi, Isabella, các chị xem chồng, tôi ra ngoài xem thế nào, hình như có người đến.

Ninh Khiết bay người lên, nàng đang chuẩn bị đi ra thì bên ngoài vang lên tiếng loa.

– Đám người ben trong nghe đây, các người đã bị bao vây, bỏ vũ khí xuống, lập tức đầu hàng…

Kêu gọi đầu hàng là một người đàn ông, giọng rất trầm, phối hợp với loa, tất nhiên sẽ tạo nên âm thanh rất lớn.

– Gặp quỷ!

Ninh Khiết thầm mắng một tiếng, nàng mở cửa đi ra.

Ninh Khiết vừa ra khỏi cửa thì phát hiện biệt thự đã bị đám cảnh sát vũ trang tận răng bao quanh, số lượng hơn trăm.

– Không được nhúc nhích.

– Bỏ hai tay ra sau đầu.

– Ngồi xổm xuống, ngồi xổm xuống.

Khi thấy Ninh Khiết đi ra thì có hơn vài chục khẩu súng chĩa vào người nàng, đồng thời có nhiều tiếng gầm vang lên.

– Tất cả im miệng.

Ninh Khiết khẽ kêu lên rất có khí thế, nàng áp chế tất cả âm thanh của đám cảnh sát, sau đó dùng giọng lạnh lùng nhìn tên đàn ông cầm loa kêu gọi đầu hàng, nàng bất mãn hỏi:

– Các người là ai?

– Tôi là đội trưởng đội cảnh sát cơ động thành phố Cảng Thành, Mạnh Thế Hoa, tôi phụng mệnh đến bắt đám tội phạm quốc tế đang lẩn trốn ở đây, cô tốt nhất nên bó tay chịu trói, nếu không sẽ không khoan nhượng.

Tên cảnh sát trung niên cầm loa nhìn Ninh Khiết rồi dùng giọng nghiêm nghị quát lên.

– Tôi không cần biết các ông là ai, cũng không quan tâm các ông đến bắt ai, tóm lại bây giờ các ông rút nhân mã về ngay, nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Ninh Khiết thật sự rất tức giận, vì nàng sợ những người này làm ồn sẽ ảnh hưởng đến Hạ Thiên.

– Đúng là buồn cười, chúng tôi phụng lệnh bắt tội phạm, nếu cô dám ngăn trở, dù cô có phải tội phạm truy nã hay không, chúng tôi cũng bắt cả cô.

Mạnh Thế Hoa vung tay lên:

– Bắt cô ta lại.

Mạnh Thế Hoa còn chưa nói dứt lời thì Ninh Khiết đã ra tay, nàng phóng lên chụp cổ Mạnh Thế Hoa, sau đó nàng cướp lấy súng ngắn của đối phương, chĩa lên đầu tên này, cuối cùng lạnh lùng nói:

– Rút người đi ngay, nếu không tôi cho ông banh đầu.

– Buông đội trưởng ra.

– Buông ra.

Đám người chung quanh chợt kinh hoàng, kẻ nào cũng gầm lên nhưng Mạnh Thế Hoa thân là người trong cuộc lại kinh hoàng, hắn không ngờ đám đạo tặc vừa mạnh vừa kiêu ngạo như vậy.

– Cô giết tôi cũng không thể nào chạy thoát được.

Mạnh Thế Hoa cũng rất trấn định:

– Tôi khuyên cô nên tự thú đi.

– Nói vậy ông không ra lệnh cho bọn họ rút đi sao?

Ninh Khiết có chút căm tức.

– Dù cô giết tôi thì bọn họ cũng sẽ không lui lại.

Mạnh Thế Hoa ngược lại rất cứng rắn, tuy hắn bị bắt làm con tin nhưng không bối rối.

Vẻ mặt Ninh Khiết có chút khó coi, nàng không phải sợ đối phương, nhưng cảnh sát quá nhiều, nàng căn bản không thể nào giải quyết toàn bộ bọn họ, nếu phát sinh tình cảnh chiến đấu, dù nàng vững tin mình không có nguy hiểm gì nhưng cũng khó bảo đảm không có kẻ nào bắn vào biệt thự, như thế sẽ ảnh hưởng không tốt đến Hạ Thiên. Vì vậy nàng mới ép đối phương phải rút quân, nhưng bây giờ nàng không có biện pháp nào tốt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 23/07/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Phần 2 Tôi chồm qua nhìn cho rõ, ánh mắt lập tức bị vật đó cuốn hút. Tôi còn kéo vành tai hắn đến trước mặt để xem cho kỹ, vừa nhìn rõ, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Chiếc khuyên tai kia lớn bằng ngón tay út, hình dạng vuông vức nhìn sơ qua có lẽ ai cũng tưởng đó chỉ là loại khuyên tai rẻ tiền một đồng hai đôi mua ở quán ven đường, tôi phải nhìn kỹ mới phát hiện ra đây thực chất là một cái chuông lục giác. Dù là hình dạng hay màu sắc, ngoại trừ chuyện cái này hơi nhỏ một chút ra thì khá giống với loại chuông tôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Lăng Tiếu – Quyển 2
Phần 2 Vừa đi được một hồi, Độc Ưng liền nghe được tiếng hống tràn đầy địch ý của Hắc Hùng, trong lòng không khỏi thay Lăng Tiếu lo lắng, bất quá hắn vẫn là tuân theo phân phó của Lăng Tiếu, tùy thời chuẩn bị cứu viện. Bên trong động, Lăng Tiếu khoát tay hướng vè phía công hùng nói: Hùng lão đại, đừng hiểu lầm, ta là tới giúp thê tử của ngươi. Lăng Tiếu vừa nói, đồng thời vừa chỉ vào mẫu hùng đang thống khổ rên rỉ ở một bên nói. Hống! Công hùng lại thế nào nghe hiểu được lời nói của Lăng Tiếu, lúc này vung hùng chưởng liền hướng Lăng Tiếu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Hướng Nhật – Quyển 9
Phần 2 Buổi sáng không có việc gì, tới buổi chiều, Anna, Dịch Tú Ngu cùng Tiết băng ba người cao hứng phấn chấn đi dạo phố đã đi. Mà Hướng Nhật bị lão thái thái kéo đến một bên, nói là dẫn hắn đi gặp của nàng này khuê trung mật hữu. Có thể cùng lão thái thái trở thành khuê trung mật hữu, tự nhiên cũng cũng không phải người thường, coi như so ra kém lão thái thái thân phận, kia cũng sẽ không quá kém. Lần này đi địa phương, nghe nói này lão thái thái khuê trung mật hữu có hai cái rất tiền đồ cháu trai, một cái ở Mỹ Quốc Harvard đại học...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng