Hạ Thiên - Quyển 12

Phần 27

– Nói nhảm, rượu nơi đây tuyệt đối ngon nhất thủ đô.

Chu Nhất nói rồi đi vào bên trong quán, nhưng vừa đi vào thì hắn chợt cảm thấy không đúng:

– Khoan đã, cậu vừa gọi tôi là gì?

– Đầu Heo!

Hạ Thiên lười biếng nói.

Vẻ mặt Chu Nhất chợt xám xịt:

– Sao tôi lại là Đầu Heo?

– À, định gọi ông là ông Chu, nhưng cảm thấy như vậy không hay, nên gọi là Đầu Heo cho nhanh.

Hạ Thiên có vẻ rất có lý do.

Chu Nhất hầu như muốn tan vỡ:

– Này, cậu có thể gọi tôi là ông Chu, thậm chí cũng có thể làm ông lão hỏng hét, cậu sao lại kêu là Đầu Heo?

– Không thể, tôi cảm thấy cách gọi này rất hay, ông không phục thì ra đây solo, đánh không lại thì chỉ gọi là Đầu Heo.

Hạ Thiên lười biếng nói.

Chu Nhất chợt sinh ra xúc động muốn chết, hắn sao gặp phải một tiểu tử không nói lý lẽ thế này?

– Chu tiên sinh, anh đã đến… Ớ! Chu tiên sinh, chân… Chân của anh…

Một âm thanh truyền đến, nhưng mới vang lên một nửa đã biến thành kinh hoàng.

– Anh Đỗ, chân của tôi đã lành nên cố ý đến đây uống ly rượu mừng, mang rượu Nữ Nhi Hồng tốt rất ra đây, không có vấn đề gì chứ?

Chu Nhất đón lời.

– Không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề, Chu tiên sinh ngồi một chút, tôi sẽ đưa đến ngay.

Đây là một người đàn ông hơn năm mươi, dáng người trung đẳng, nhìn qua rất bình thường, nhưng lúc này hắn ta có hơi kích động, nói một câu rồi chạy vào bên trong.

– Nha đầu, ngồi, ngồi đi, rượu ngon sắp được đưa lên rồi.

Chu Nhất mời Mị Nhi ngồi xuống, còn mặc kệ Hạ Thiên, không thèm liên hệ, để mình khỏi bị người ta làm cho tức chết.

– Chỗ này không có biển hiệu gì sao?

Mị Nhi ngồi xuống thì tò mò hỏi.

– Rượu ngon thì cần gì biển hiệu?

Chu Nhất đáp lời:

– Nha đầu, tôi đã nói rồi, trong này có rượu Nữ Nhi Hồng chính tông, đảm bảo trước nay mọi người chưa từng được uống.

Chu Nhất đang nói thì anh Đỗ kia đã ôm đến một bình rượu:

– Chu tiên sinh, đây là rượu Nữ Nhi Hồng lâu năm ở quán chúng tôi, thật sự đã ba mươi năm, anh với bạn từ từ uống, tôi đi lấy món nhắm.

– À, anh Đỗ, đã làm phiền anh.

Chu Nhất tiếp nhận bình rượu, mở ra, mùi rượu chợt bay khắp bốn phía.

– À, mùi rượu rất tốt.

Hạ Thiên vung tay cướp lấy bình rượu, sau đó rót cho mình một chén, sau đó rót cho Mị Nhi một chén. Cuối cùng hắn bưng bát rượu lên làm một hơi cạn sạch:

– Đúng là rượu ngon, vợ Mị Nhi, chị cũng làm một chén đi.

– Cho tôi một chút, cho tôi một chút xem thế nào?

Chu Nhất ở bên kia thúc giục.

Hạ Thiên cũng rót cho Chu Nhất một chén, sau đó tiếp tục rót cho mình một chén, lại uống cạn.

– Sao lại rót được một chút như vậy?

Chu Nhất rất buồn bực:

– Chỉ có chút đáy.

– Rõ ràng ông bảo tôi rót cho ông một chút, tôi làm đúng rồi, chỉ một chút mà thôi.

Hạ Thiên dùng giọng hùng hồn nói, sau đó lại rót cho mình một chén, đồng thời nói với Mị Nhi:

– Vợ Mị Nhi, chị uống thử xem, có thích không?

Mị Nhi thật sự bưng chén lên nhấp một miếng, sau đó nàng phun ra:

– Trời, không dễ uống.

– À, coi như tôi an tâm.

Hạ Thiên đầu tiên là uống cạn, sau đó nâng vò rượu, há miệng, trực tiếp đổ tất cả vào miệng.

Mị Nhi và Chu Nhất trợn mắt há mồm.

Một phút sau hai người bọn họ mới có phản ứng.

– Này, uống từ từ thôi, đừng uống say.

Mị Nhi vẫn rất quan tâm đến Hạ Thiên, sợ hắn uống nhiều quá.

– Hạ Thiên, chừa lại một chút, chừa lại một chút, tôi còn chưa được uống.

Chu Nhất chỉ quan tâm đến rượu.

– Được, tôi chừa cho ông một chút.

Hạ Thiên cuối cùng cũng dừng lại, hắn đưa vò rượu vào trong tay Chu Nhất, rồi nói:

– Rượu ngon.

Chu Nhất cầm lấy vò đổ vào chén của mình, sau đó hắn thật sự đổ ra ngoài được một chút, khoảng vài chục giọt, Hạ Thiên thật sự lưu lại cho hắn đủ số rượu để làm kỷ niệm.

Khoảnh khắc này Chu Nhất chợt sinh ra cảm giác khóc không ra nước mắt, rượu Nữ Nhi Hồng ba mươi năm mà hắn rất thích đã không còn.

Chu Nhất nâng chén mà bên trong chỉ còn một nửa rót vào miệng, sau đó thật sự muốn khóc, rượu này thật sự rất tốt, còn thuần và thơm hơn trước kia rất nhiều, nhưng rất tiếc là không còn.

– Nha đầu, chúng ta thương lượng một chút nhé?

Chu Nhất chợt nhìn thấy chén rượu của Mị Nhi, hai mắt hắn chợt tỏa sáng, lại lấy được hưng phấn.

Nhưng Chu Nhất vừa nói ra lời này thì Hạ Thiên đã vươn tay chộp lấy chén rượu trước mặt Mị Nhi rồi ngửa cổ uống sạch.

Lúc này Mị Nhi mở miệng hỏi thăm:

– Chú Chu, có chuyện gì?

Lúc này coi như vẻ hưng phấn của Chu Nhất đã biến mất, hắn lắc đầu không còn chút sức lực:

– Không có gì, sau này nhớ nhắc nhở tôi, ngàn vạn lần đừng cùng bạn trai thùng rượu của cô đi uống rượu.

– Này, Đầu Heo, tôi không phải là bạn trai của vợ Mị Nhi, tôi là chồng của chị ấy.

Hạ Thiên lúc này bất mãn nói một câu.

Chu Nhất dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, hắn thậm chí sinh ra xúc động muốn đánh Hạ Thiên, tiểu tử này quá ức hiếp người.

– Chu tiên sinh, chỗ này còn vài món nhắm rượu, các người cứ ăn trước, không đủ cứ nói, tôi sẽ lấy thêm.

Lúc này anh Đỗ đã đi đến.

– Anh Đỗ, tôi chưa biết món nhắm có đủ không nhưng rượu thì không đủ, anh còn Nữ Nhi Hồng ba mươi năm không?

Chu Nhất dùng giọng mất hết sức lực nói, hắn cảm thấy anh Đỗ rất có thể không còn loại rượu ngon này, vì rượu này uống một vò sẽ thiếu một vò.

Anh Đỗ cũng vô thức nhìn vào vò rượu Nữ Nhi Hồng, ngay sau đó phát hiện rượu đã không còn, vì vậy mà ngây người rồi dùng giọng xin lỗi nói:

– Chu tiên sinh, xấu hổ quá, ba mươi năm thì không còn, nhưng còn hai mươi năm, Chu tiên sinh có muốn không.

– Muốn, tất nhiên là muốn.

Chu Nhất chấn động tinh thần, sau đó vội vàng đứng lên:

– Anh Đỗ, tôi với anh đi lấy rượu.

Chu Nhất lúc này quyết định uống trong hầm rượu, sau đó mới đi ra. Nhưng khi hắn đến hầm rượu thì sự việc làm hắn tan vỡ đã xảy ra, vì anh Đỗ nói đã không còn thấy rượu đâu.

– Tám phần là tiểu tử kia trộm đi.

Chu Nhất có ý nghĩ này, sau đó hắn quay ra, đúng như hắn dự đoán, hắn thấy trên mặt bàn có vài bình rượu rỗng.

Còn Hạ Thiên, lúc này đã ngã xuống bên người Mị Nhi, bộ dạng như say rượu.

– Nha đầu, chúng ta thương lượng một chút nhé.

Chu Nhất bắt đầu tỏ ra muốn thương lượng với Mị Nhi.

Mị Nhi có chút kỳ quái.

– Thừa dịp tiểu tử này say rượu, để tôi đánh hắn vài cái nhé?

Chu Nhất dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, hắn thật sự rất muốn đánh đối phương.

– Chu thúc, thật ra cháu cũng rất muốn đánh hắn.

Mị Nhi nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng ôm hắn đứng lên:

– Nhưng bây giờ hắn đã uống rượu say, cháu nêu đưa hắn về nghỉ ngơi.

– Cũng biết là nha đầu không nỡ đánh hắn, nhưng không sao, cũng may tiểu tử này còn để lại Nữ Nhi Hồng mười năm, cũng không cướp đi.

Chu Nhất có chút buồn bực.

– Chu Thúc, cháu vốn có chuyện muốn nói với chú, nhưng bây giờ không thuận tiện. Thế này nhé, vài ngày nữa chú Chu nếu có rảnh thì đến Ám tổ một chuyến, đến lúc đó.

Cháu sẽ bàn việc với chú.

Mị Nhi bị Hạ Thiên gây náo loạn cũng không thể bàn chuyện với Chu Nhất.

– Được, tôi sẽ đến.

Chu Nhất đồng ý cực kỳ sảng khoái:

– Cô đưa tiểu tử này đi cho nhanh, miễn hắn tỉnh lại thì tiếp tục cướp rượu với tôi.

Mị Nhi khẽ gật đầu, nàng không nói gì nữa, chỉ bế Hạ Thiên lên đi ra quán rượu. Sau đó nàng dùng tốc độ cực nhanh chạy đến bên ngoài căn nhà tứ hợp viện của Chu Nhất, xe của nàng còn dừng lại ở đây.

Mị Nhi đặt Hạ Thiên xuống sau xe, nàng đang định đứng thẳng người lên, nhưng nàng chợt phát hiện mình không thể, vì hai tay của hắn đã ôm chặt lấy nàng từ khi nào.

Lúc này Mị Nhi cũng không quan tâm, người say rượu mà như vậy cũng bình thường, nhưng khi nàng muốn đẩy tay Hạ Thiên ra, nàng chợt phát hiện làm thế nào cũng.

Không gỡ ra được, ngược lại chính nàng còn ngã lên người hắn. Nàng bắt đầu cảm thấy là lạ.

Đặc biệt là khi Mị Nhi không ngửi thấy mùi rượu trong miệng Hạ Thiên, nàng càng xác định một vấn đề, đó là sắc lang này đang giả vờ say.

– Cậu lại gạt tôi?

Mị Nhi bị chọc tức, nàng đấm mạnh lên người Hạ Thiên:

– Thả tôi ra.

– Vợ Mị Nhi, tôi không gạt chị.

Hạ Thiên thấy không thể giả vờ được nữa thì mở to mắt dùng giọng vô tội nói:

– Tôi thật sự say rượu, chẳng qua tỉnh khá nhanh mà thôi.

– Thật sao?

Mị Nhi thật sự có chút hoài nghi.

– Tất nhiên là thật, thật ra tôi cũng không nghĩ sẽ uống say, trước kia uống thế nào cũng không say, hôm nay có lẽ uống quá nhanh, vì vậy mới say trong phút chốc.

Nhưng cũng nhanh chóng tỉnh. Vì vậy, vợ Mị Nhi, tôi không gạt chị.

Hạ Thiên dùng lời thề sắt son nói.

– Được rồi, tôi tin tưởng cậu một lần.

Mị Nhi cảm thấy lời giải thích của Hạ Thiên cũng không quá lộ, cũng không truy cứu:

– Đi thôi, chúng ta đi dùng cơm, tôi nghe nói để bụng rỗng rất dễ say, vì vậy vừa rồi cậu mới say.

– Được, chúng ta đi dùng cơm.

Hạ Thiên đồng ý, cuối cùng cũn không có Chu Nhất đứng đây làm bóng đèn.

Mị Nhi không nói gì thêm, nàng lái xe đưa Hạ Thiên đi, sau đó tìm một nhà hàng khá tốt ở ven đường, đi vào đặt một bàn, bắt đầu bữa cơm trưa.

Ăn được một nửa thì điện thoại của Hạ Thiên vang lên.

Hạ Thiên cầm điện thoại lên xem, hắn phát hiện là Sử Bằng Phi điện thoại đến, vì vậy nhận điện thoại:

– Này, chuyện gì vậy?

– Hạ thần y, lần trước chúng ta đã bàn chuyện, bây giờ đã có tiến triển, bọn họ yêu cầu Tiểu Bội đặt tư liệu trong một hộp giữ đồ ở siêu thị, sau đó nhanh chóng đưa mật mã cho bọn họ.

Sử Bằng Phi hạ giọng nói:

– Bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

– Chuyện này à? Tôi biết rồi, trước tiên tôi sắp xếp vài chuyện, lát nữa sẽ điện thoại cho anh.

Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó cúp điện thoại, bây giờ hắn không quan tâm đến vấn đề này, hắn thấy nên ăn cơm xong với Mị Nhi cái đã.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 12
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Ngày cập nhật 29/07/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Phần 27 Giết... giết... giết nàng rồi ư? Trong đầu Lâm Vãn Vinh ‘ong’ một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu, lắp ba lắp bắp: Lão gia tử, ngài nói vậy là ý gì? Nàng ta nữ nhi do Tiêu phu nhân sinh ra, ngài làm sao hạ thủ được? Giọng Hoàng đế đều đều: Là con của Quách tiểu thư quả không sai, nhưng vậy thì sao? Trẫm muốn giết một người, chẳng lẽ còn hỏi nàng ta là nữ nhi của ai? Lâm Tam, ngươi làm sao lại ấu trĩ thế? Thấy Hoàng đế ngang ngạnh như vậy, lại nhớ tới dung nhan như hoa của Đại tiểu thư, khí huyết Lâm Vãn Vinh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Phần 27 Tôi thử sờ sờ ra sau lưng mới biết cảm giác ấy xuất phát từ vị trí trúng liên hoa tiễn ban nãy. Bốn cái móc sắt đâm vào da thịt tuy không lấy mạng người, nhưng vẫn dứt đi mấy mảng da. Lúc này mồ hôi tôi lại tuôn đầm đìa, thành ra ngứa ngáy không tả. Chẳng những thế, những vị trí trúng tên khác trên người cũng bắt đầu râm ran ngứa, nhưng ngứa cỡ này vẫn còn chịu được. Tôi không rảnh mà bận tâm đến cảm giác nhoi nhói như muỗi đốt ấy, chỉ gãi gãi qua loa vài cái xong tiếp tục đi nghiên cứu căn mộ thất kỳ quái này. Tôi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đạo mộ bút ký
Đường Môn – Quyển 3
Phần 27 Dưới sự tò mò càng lúc càng tăng lên, lúc này ba người ở bên trong độc trận đã thí nghiệm qua vài lần, đối với sự tinh xảo của Phi Thiên thần trảo không khỏi có chút than thở, nhất là tài liệu cùng cách chế tạo tinh tế, càng khiến cho ba người yêu thích không buông tay. Phất Lan Đức lúc này cùng không nóng nảy đi đối phó với đám hồn thú bên ngoài, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, dùng âm thanh nơi đầu lưỡi có chút đặc thù của mình nói với Đường Tam: “Ta bảo này Tiểu Tam, chúng ta thương lượng một chút nhé?” Đường Tam thông minh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng