– Này, đám ngu ngốc đã đánh Thẩm Phong, tự đứng ra đây cho tôi.
Hạ Thiên lúc này nói một câu.
Trong cục công an vẫn rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, tất nhiên không ai chủ động đứng ra thừa nhận đã đánh Thẩm Phong.
Đúng lúc này một âm thanh mất vui vang lên:
– Không đi công tác mà tập trung lại làm gì?
– Hạ tiên sinh, sao anh lại đến đây?
Một âm thanh khác cũng vang lên, lại có chút kinh ngạc.
Hai người đàn ông trung niên đưa theo một nhóm thủ hạ đi đến, kẻ không vui chính là cục trưởng cục công an thành phố Nhạc Nam, là Điền Hạo, mà người kinh ngạc chính là phó cục trưởng cục công an tỉnh, là Hào Hồng Quang.
– Tôi đến đánh vài người.
Hạ Thiên hời hợt nói.
Lúc này có người đến bên cạnh Điền Hạo, khẽ ghé sát tai nói vài câu về sự việc phát sinh, lúc này Hào Phỉ Phỉ cũng đến nói rõ nguyên nhân cho Hào Hồng Quang.
Vẻ mặt Hào Hồng Quang chợt có chút ngưng trọng, trong lòng hắn có chút căm tức, tất nhiên không phải bực bội vì Hạ Thiên, mà cảm thấy đám người cục công an thành phố sao không biết nặng nhẹ như vậy? Trước đó bọn họ chưa chịu đủ khổ sở ở khách sạn Hồ Nguyệt Lạc sao? BâY giờ còn dám động vào Hạ Thiên, không phải muốn chết à?
Vẻ mặt Điền Hạo cũng không tốt, hắn vốn cũng rất bất mãn với Hạ Thiên, nhưng vì tên kia đã đến, sẽ xem cục công an không là cục công an nữa. Nhưng hắn biết mình không thể đắc tội Hạ Thiên, vì thế không dám phát hỏa.
– Tổ trưởng Hạ, chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi.
Điền Hạo miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
– Không có gì hiểu lầm, tôi đến thành phố Nhạc Nam vốn có chuyện quan trọng, vốn không muốn các người quản chuyện gì, nhưng các người lại hết lần này đến lần khác làm phiền tôi. Nếu các người đã muốn gây phiền cho tôi, tôi đây cũng không ngại gây phiền cho các người.
Hạ Thiên lười biếng nói:
– Tóm lại đám người đánh Thẩm Phong tự động lăn ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí.
– Tổ trưởng Hạ, tôi vừa nghe trưởng khoa Hào nói, Thẩm Phong cũng không xác định được ai là người ra tay, tôi tin cục công an cũng không làm ra những chuyện như vậy.
Điền Hạo tỏ ra bảo vệ cho đám thủ hạ.
– Ôi, xem ra không ai tình nguyện đứng ra, được, vậy tôi tiếp tục thẩm vấn các người ba ngày ba đêm.
Hạ Thiên nói, sau đó quay đầu nhìn người của cục an ninh quốc gia ở sau lưng:
– Điện thoại cho Lữ Kính Tùng, để anh ta phái vài người đến cục công an thành phố bắt người, bắt tất cả già trẻ nam nữ lại.
– Cái gì?
– Hơi quá đáng!
– Còn nói đạo lý nữa không?
…
Đám cảnh sát nghe được lời nói của Hạ Thiên mà nổi nóng, một đám cực kỳ tức giận, một số tên còn hoảng sợ, có lẽ sợ vì bị thẩm vấn.
– Tổ trưởng Hạ, không có bằng chứng mà để cho cục an ninh quốc gia đến bắt chúng tôi, như vậy cũng không được.
Vẻ mặt Điền Hạo có chút khó coi.
Hạ Thiên không quan tâm đến Điền Hạo, hắn thúc giục tên nhân viên của cục an ninh quốc gia:
– May điện thoại cho Lữ Kính Tùng sắp xếp nhân thủ, tôi rất bận, không muốn mất thời gian với đám người này.
– Vâng, tổ trưởng Hạ!
Nhân viên cục an ninh quốc gia lấy điện thoại ra, bắt đầu bấm máy.
– Đừng, đừng điện thoại.
Hào Hồng Quang vội vàng nói một câu, hắn đi lên hai bước nói:
– Hạ tiên sinh, anh cho tôi ba phút, nếu sau ba phút mà không ai thừa nhận thì hãy cho người của cục an ninh quốc gia tiếp nhận vụ này.
Hạ Thiên suy nghĩ lại rồi khẽ gật đầu:
– Được, nể mặt Hào Đồ, tôi cho các anh ba phút.
– Cảm ơn tổ trưởng Hạ.
Hào Hồng Quang quét mắt nhìn đám cảnh sát, vẻ mặt chợt nghiêm túc:
– Tôi không nói nhiều, những người trả thù Thẩm Phong, nếu bây giờ không đứng ra, để cục an ninh quốc gia điều tra được, đến lúc đó sẽ là kẻ địch của toàn cục, hậu quả gì thì các anh biết rõ.
– Cục trưởng Hào nói đúng, nếu có người làm việc này, tôi hy vọng các người có thể thừa nhận, tôi sẽ không truy cứu.
Điền Hạo ở bên cạnh cũng nói.
– Cục công an tỉnh sẽ không truy cứu.
Hào Hồng Quang bổ sung thêm một câu.
– Là tôi làm!
– Còn có tôi!
– Tôi cũng tham gia.
Ba tên cảnh sát trẻ tuổi đi ra, có thể thấy người còn trẻ dễ xúc động thế nào.
– Ba anh đến đây.
Điền Hạo quát lên.
Ba tên cảnh sát đi đến bên cạnh Điền Hạo mà không nói một lời.
– Xin lỗi tổ trưởng Hạ và Thẩm Phong ngay.
Điền Hạo tiếp tục ra lệnh.
– Không cần xin lỗi, tôi biết rõ bọn họ cần ăn đòn, tôi đánh bọn họ là được.
Hạ Thiên nói, sau đó tay phải nhanh chóng vung ra, ba tiếp bốp bốp bốp trong trẻo vang lên, trên mặt ba người đều có dấu bàn tay đỏ ửng.
Bốn phía chợt yên ắng, vô số người thầm mắng, Hạ Thiên này quá ức hiếp người.
Một tên cảnh sát vuốt gò má nóng bỏng rồi nhìn Hạ Thiên:
– Cục trưởng Điền đã nói sẽ không truy cứu.
– Lời nói của anh ta có tác dụng với tôi sao?
Hạ Thiên nhấc chân đạp ngã tên cảnh sát vừa lên tiếng xuống đất:
– Tôi cảnh cáo các người lần cuối cùng, thành thật tìm ra hung thủ giết Thẩm Vân cho tôi, không cần gây phiền toái cho tôi, không nên ức hiếp người của tôi. Hôm nay tôi còn có việc, sẽ không có thời gian với các người, lần sau nếu tiếp tục gây phiền, tôi sẽ dở bỏ cục công an này, chôn sống tất cả.
– Hạ tiên sinh, anh đừng nóng, tôi sẽ chăm chú giáo dục lại bọn họ.
Hào Hồng Quang ở bên cạnh nói lời hòa giải.
– Anh rể, thôi bỏ, dạy bảo bọn họ là được rồi.
Liễu Vân Anh cũng hiểu không nên làm lớn chuyện, tất nhiên bây giờ đã lớn chuyện rồi.
– Này, Thẩm Phong, anh có muốn đánh bọn họ không? Yên tâm đi, có đánh bọn họ cũng không dám trả đòn.
Hạ Thiên nhìn Thẩm Phong nói.
– Điều này… cảm ơn Hạ thần y, không cần đâu.
Thẩm Phong vội vàng lắc đầu, tuy thấy Hạ Thiên dạy bảo đám cảnh sát thì trong lòng hả giận, nhưng hắn nào dám đánh người.
– À, vậy thì được, tạm thời tôi không muốn nói gì nữa, tôi về trước.
Hạ Thiên vẫn còn nhớ tình huống bên kia, cũng không muốn chậm trễ quá nhiều thời gian. Hắn nhìn hai nhân viên của cục an ninh quốc gia rồi nói:
– Các anh theo sát bọn họ.
– Anh rể, nếu không thì cho cả nhóm anh Phong đến biệt thự nhé? Bên kia còn phòng, cũng dễ quan tâm đến nhau hơn.
Khi thấy Hạ Thiên muốn đi thì Liễu Vân Anh nói.
– Tùy em, anh không có vấn đề.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn biến mất trong mắt mọi người, mà mọi người cũng không hiểu hắn đi ra như thế nào.
Tất nhiên lúc này cũng không còn thằng ngu nào muốn động vào Liễu Vân Anh và Thẩm Phong, nhưng rõ ràng đám cảnh sát trong cục công an thành phố Nhạc Nam đều rất ngột ngạt, có lẽ trước nay chưa từng ngột ngạt như vậy bao giờ.
Hào Phỉ Phỉ thì nghĩ mãi mà không rõ, vì sao nàng đã sớm nói rồi, đã không cho đám cảnh sát đắc tội với Hạ Thiên, mà vì sao bọn họ lại không nghe? Phải đến khi để Hạ Thiên ra tay với thỏa mãn sao?
Bên bờ hồ Nguyệt Lạc, trong một gian phòng lớn nhất ở lầu hai biệt thự của ông lão Đinh Hương, một người phụ nữ áo trắng đang khoanh chân ngồi.
Người phụ nữ áo trắng này trên người có những luồng khí xuất trần thoát tục, nhưng lúc này vẻ mặt nàng không quá tốt, mắt khẽ nhắm nghiền, cơ thể chốc chốc lại run rẩy, giống như không được khỏe.
Đột nhiên Người phụ nữ áo trắng cảm thấy được điều gì đó, nàng chợt mở to mắt, đồng thời cổ tay cũng run lên, một thanh đoản kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay.
Một luồng gió nhẹ xộc vào phòng, một bóng đen với dụng mạo và tư thái còn quyến rũ xinh đẹp hơn người phụ nữ áo trắng biết bao lần chợt xuất hiện trong phòng.
– Dạ Ngọc Mị, ngươi rõ ràng dám đến một mình?
Khi thấy người phụ nữ áo đen, người phụ nữ áo trắng rất kinh ngạc.
Người phụ nữ áo đen này chính là Dạ Ngọc Mị, mà người phụ nữ áo trắng chính là Hoàng Tĩnh Di đến từ Phiêu Miểu tiên môn, Dạ Ngọc Mị tất nhiên dám đến một mình, nhưng thực tế là nàng cố ý đến một mình. Hạ Thiên đi chưa lâu thì nàng đã đến nơi này, vì nàng muốn thừa dịp không có mặt Hạ Thiên để làm chút chuyện.
– Dù là đại lục Tiên Vân hay ở thế giới này, không có chỗ nào ta không dám đến một mình.
Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.
– Rất tốt, vậy thì thừa dịp tên nam nhân hèn mọn của ngươi không có mặt ở đây, ta giết chết ngươi.
Hoàng Tĩnh Di nghiến răng nghiến lợi nói, giống như nàng rất căm hận Hạ Thiên, nàng nói xong thì đoản kiếm đâm vè phía Dạ Ngọc Mị.
Dạ Ngọc Mị tỏ ra khinh thường, hai sợi tơ hắc sắc phóng ra quấn lấy thanh đoản kiếm kia, đồng thời bàn tay trắng như ngọc của nàng vỗ về phía ngực của Hoàng Tĩnh Di.
Không gian trong phòng không quá lớn, cũng không thích hợp tránh né, mà cũng không phải không thể nào né tránh được, nhưng Hoàng Tĩnh Di căn bản không muốn né tránh, vì nàng thấy bây giờ Dạ Ngọc Mị còn chưa đến tu vi Kim Đan Kỳ, sao có thể là đối thủ của nàng.
Cũng vì thế mà Hoàng Tĩnh Di nâng tay trái lên không chút do dự, vỗ một chưởng về phía Dạ Ngọc Mị.
– Ầm!
Hai chưởng đụng vào nhau phát ra tiếng nổ trầm đục, chân khí hai người giống như đan xen vào nhau, cũng không phát ra tiếng nổ quá lớn.
Luồng khí lạnh như băng ào ra phóng vào người Hoàng Tĩnh Di, phá hư tất cả kinh mạch. Hoàng Tĩnh Di rên thảm một tiếng, cơ thể văng ra phía sau, đâm mạnh vào bức tường phía sau, máu tươi từ trong miệng ộc ra, phi kiếm của nàng đã bị sợ tơ của Dạ Ngọc Mị quấn lấy, đã trở thành chiến lợi phẩm của Dạ Ngọc Mị.
Chỉ một chiêu mà Hoàng Tĩnh Di đã thảm bại.
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, nhưng nếu đánh giá sai lầm về năng lực của đối thủ, bình thường sẽ thất bại. Lúc này Hoàng Tĩnh Di thật sự có thực lực cách biệt xa với Dạ Ngọc Mị, vì vậy bại cũng là đương nhiên.
– Ngươi, ngươi, sao có thể…
Hoàng Tĩnh Di dùng ánh mắt khó tin nhìn Dạ Ngọc Mị, nàng không ngờ chỉ sau vài ngày mà thực lực của Dạ Ngọc Mị lại tăng lên khó tin như vậy. Vài ngày trước đối phương còn chưa đến tu vi Kim Đan Kỳ, bây giờ chân khí hùng mạnh, biểu hiện ít.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hạ Thiên - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Ngày cập nhật | 04/08/2020 03:29 (GMT+7) |